̣n náo lớn.
- Lão ca, Tỉnh Tam gia kia còn chưa tới, lão ca đừng lộ diện trước. Trước tiên khôi phục nguyên khí một chút rồi nói sau. Ta đi ra ngoài ứng phó đám người này.
Vô Song đại đế vừa được giải độc, mặc dù không có tác dụng phụ gì. Thế nhưng cũng cần một chút thời gian khôi phục. Hơn nữa một lát nữa còn phải giải độc cho Vận phu nhân, cho nên cũng cần khôi phục tới trạng thái đỉnh phong.
- Lão đệ, không nên miễn cưỡng, cũng không nên trở mặt với bọn họ trước, đợi lão ca ta đi ra rồi nói sau.
Vô Song đại đế ân cần khuyên bảo.
Giang Trần cười cười:
- Yên tâm đi.
Nói xong hắn liền lác mình xuống lầu, vừa đi ra ngoài, Long Tiểu Huyền đã dùng nụ cười quỷ dị nói:
- Vừa rồi có mấy gia hỏa tới om sòm, ta đã thay ngươi tiêu diệt bọn họ.
- Ta biết ngay ngươi không phải là đèn cạn dầu mà.
Kỳ thực vừa rồi Giang Trần cũng nghe được một chút om sòm phía dưới. Chỉ là hắn đang toàn lực giải độc cho Vô Song đại đế, cho nên không có phân tâm chú ý tới chuyện bên dưới.
- Hắc hắc, chuyện này không thể trách ta. Lại nói, người ta tới tìm ngươi, ta cũng chỉ hảo tâm cho nên mới giúp ngươi xử lý bọn chúng một chút.
- Bọn chúng nói cái gì?
Giang Trần nhíu mày.
- Nói ngươi cầm linh dược Thiên cấp giả đi lừa gạt linh dược của Tam gia gì gì đó. Có chuyện này sao?
Giang Trần nghe vậy giận dữ, hắn đưa ra hai gốc linh dược Thiên cấp, cũng đều là hàng thật giá thật, nhiều người ở đây như vậy, nếu như là hàng giả, sớm đã bị người ta nhìn thấu. . ngôn tình sủng
Hơn nữa dùng sự khôn khéo của Tỉnh Tam gia kia, nếu như mình đưa linh dược Thiên cấp giả, hắn sẽ ngu mà thu như vậy sao? Nói trắng ra đây chỉ là lý do hắn muốn tìm Giang Trần gây phiền toái mà thôi.
Giang Trần giận quá hóa cười, thầm nghĩ:
- Hay cho Tỉnh lão tam nhà ngươi, ta còn chưa tới tìm ngươi gây phiền phức, ngươi đã tự mình đưa tới cửa. Lừa ta hai gốc linh dược Thiên cấp, hai ức linh thạch còn chưa đủ?
Giang Trần đã từng gặp qua vô số người tham lam, thế nhưng tên Tỉnh lão tam này không thể nghi ngờ đã chọc giận hắn.
Giang Trần tới Sương Nguyệt thành, kỳ thực cũng không muốn gây chuyện. Thế nhưng cũng không có nghĩa là hắn sợ gặp chuyện.
Nhất là loại người như Tỉnh Tam gia, quả thực là khinh người quá đnág.
- Long huynh, ta chỉ có một câu.
- Cái gì?
Long Tiểu Huyền sững sờ.
- Rất tốt.
Ngữ khí Giang Trần lạnh lùng:
- Tỉnh Tam gia này quả thực cho rằng ta sợ hắn, còn muốn đuổi tận giết tuyệt. Giả linh dược Thiên cấp? Đừng nói ta cho là thật, cho dù linh dược ta cho là giả, hắn không có phát hiện tại chỗ, vậy cũng chỉ có thể trách ánh mắt hắn kém cỏi.
- Nói như vậy, số linh dược ngươi đưa cho hắn là thật?
Long Tiểu Huyền nhíu mày.
- Nói nhảm, ta nóng lòng muốn cứu đám người Mạch lão ca. Làm sao có thể đưa ra linh dược giả được?
Giang Trần tức giận nói:
- Đi, chúng ta ra ngoài xem, ta muốn nhìn xem Tỉnh Tam gia này rốt cuộc có bao nhiêu hung hăng càn quấy.
Long Tiểu Huyền cười hắc hắc, nó ở với Giang Trần lâu như vậy, đã chậm rãi vượt qua tâm lý e ngại đối với bên ngoài lúc trước.
Loại tâm lý sợ hãi với bên ngoài biến mất, nhân tố không kiêng nể gì cả trời sinh của huyết mạch Chân long bắt đầu chậm rãi phát tác.
Hiện tại Long Tiểu Huyền quả thực có chút giống như sợ thiên hạ không loạn. Hắn đâu có cản Giang Trần? Ngược lại, không có đổ thêm dầu vào lửa đã là khách khí rồi.
Gặp rắc rối?
Ai sợ ai?
- Thái sư huynh, có người đi ra.
Tên cường giả Hoàng cảnh thất trọng bỗng nhiên nói.
Tên cường giả Hoàng cảnh bát trọng gọi là Thái sư huynh nhướng mày, nhìn thấy hai người trẻ tuổi từ trên lầu đi xuống. Có người nhìn lên, thoáng cái đã nhận ra Giang Trần.
- Thái gia, chính là hắn. Chính là hắn. Chính là người lớn tuổi kia làm giao dịch với Tam gia. Cũng chính là hắn cầm linh dược Thiên cấp ra lừa bịp Tam gia.
Tỉnh Tam gia lúc trước giao dịch với Giang Trần, mang theo một đám thủ hạ, lúc này hiển nhiên có người nhận ra được Giang Trần.
Cường giả Hoàng cảnh bát trọng họ Thái lúc này cũng nghi hoặc không thôi.
Trước đó Tam gia phái một đám người tới. Nhóm người này còn phát ra tín hiệu cầu cứu, tại sao tới nơi này không thấy đám người kia đâu?
Xem xét hiện trường cũng không thấy dấu vết đánh nhau a.
- Đi, phái người mang chưởng quỹ và tiểu nhị tới đây.
Cường giả họ Thái thấp giọng phân phó. Rốt cuộc vẫn là cường giả Hoàng cảnh bát trọng, tương đối ổn trọng hơn một chút.
Sau khi nhận được mệnh lệch, đã sớm có người đi tìm chưởng quỹ và tiểu nhị, nhưng mà rất nhanh người nọ đã trở lại, vẻ mặt kinh hoàng.
- Thái gia, cái này... Có chút không đúng a. Chưởng quỹ và tiểu nhị hoàn toàn không thấy bóng dáng, khách điếm này ngươi không nhà trống, hoàn toàn không có lấy một ai khác.
- Không có khả năng, chưởng quỹ thì đi đâu được chứ? Hắn không có mở cửa sao?
Thái gia quả thực sững sờ, nhưng mà hắn lập tức nhớ tới, lúc hắn tiến vào đây, trước quầy của khách điếm này quả thực không có lấy một người nào.
Tuy rằng lúc ấy hắn cảm thấy kỳ quái, nhưng mà cũng không có chú ý. Lúc này nghĩ lại, trong lòng phát lạnh. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngay cả chưởng quỹ và tiểu nhị cũng không thấy đâu?
- Thái sư huynh, chẳng lẽ... Chẳng lẽ hai gia hỏa này đem tất cả mọi người ăn mất?
Tên cường giả Hoàng cảnh thất trọng mặc áo bào màu bạc kia lúc này sắc mặt rét run, thanh âm có chút phức tạp hỏi.
Cường giả họ Thái kia nghe vậy trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Trước tiên hỏi bọn họ đã.
Hai người một trái một phải, đi về phía Giang Trần và Long Tiểu Huyền.
Sắc mặt Giang Trần phát lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai cường giả Hoàng cảnh này, nói:
- Sương Nguyệt thành quả thực là không yên ổn a. Nếu như nhớ không nhầm thì đây là khách điếm, không phải là lãnh địa tư nhân. Người một bang các ngươi, chẳng lẽ muốn dỡ khách điếm này xuống hay sao?
Cường giả họ Thái hừ lạnh một tiếng:
- Bằng hữu, người mắt sáng không nói tiếng lóng. Thái mỗ chỉ hỏi ngươi một câu, những người kia đâu.
- Người nào?
Tự nhiên Giang Trần sẽ không thừa nhận.
- Hừ, dám làm không dám nhận thì coi như có bổn sự gì?
Ngữ khí của cường giả họ Thái kia vô cùng lạnh lẽo:
- Cho dù hôm nay ngươi có nói hay không thì cũng đừng mong thoát được tội. Thái mỗ có thể nói cho ngươi biết, trước khi chuyện này không có điều tra rõ ràng, các ngươi đừng mong rời khỏi đây.
Giang Trần giận quá hóa cười:
- Chậc chậc, khẩu khí thật lớn. Chẳng lẽ người nói chuyện với ta là giáo chủ Nguyệt Thần giáo? Hay là đại đế đỉnh cấp nào trên bát vực?
Trong khi nói chuyện, có người kêu lớn:
- Tam gia tới.
Cường giả họ thái nghe thấy Tam gia tới, trong lòng bình tĩnh lại. Tam gia đã tới, vậy dễ xử lý rồi. Tam gia là người phát ngôn của phân đà thứ nhất này, chuyện ở đây do Tam gia làm chủ, đó là biện pháp tốt nhất.
- Tam gia.
- Tam gia tới rồi sao?
Đừng nhìn hai cường giả một Hoàng cảnh thất trọng, một Hoàng cảnh bát trọng này lạnh lùng như vậy. Thế nhưng trước mặt Tỉnh Tam gia, bọn họ đều cung kính, không dám làm cao. Dù tu vi bọn họ không chênh lệch với Tam gia, thậm chí cường giả họ Thái kia còn mạnh hơn Tỉnh Tam gia này một đường.