Sát Thần Chí Tôn

Chương 1722: C1722: Sửa đá thành vàng biến phế thành bảo




Bởi vì hắn là thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn, là chưởng khống giả tương lai của cả Lưu Ly vương thành.

Cơ hồ tất cả đại quốc cũng được, thành trì lớn cũng thế, đều là lãnh địa của hắn. Trong thiên hạ này hắn là vua, là vương thần.

Tương lai, Giang Trần chính là vua của Lưu Ly vương thành.

Mà những quốc chủ những đại quốc này cũng tốt, thành chủ của các thành trì cũng tốt, đều phải xưng thần trước mặt Giang Trần.

Tên thái tử kia rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, nghe lời này trên mặt lập tức hiện lên vẻ không phục. Nhưng mà cũng may lão giả kia không ngừng nháy mắt với hắn, mới khiến cho hắn không phát tác tại chỗ. Không có thất thố tới mức hạ lệnh cho đám thân vệ ra tay với Giang Trần.

- Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, thiếu kiên nhẫn a.

Giang Trần nhìn qua bộ dáng nghẹn khuất tới đỏ mặt của thái tử, trong lòng âm thầm buồn cười.

Xem tuổi tác của tên thái tử này, có lẽ còn nhỏ hơn hắn mấy tuổi.

Đột nhiên mũi Giang Trần khẽ ngửi, ngửi được một chút hương vị dị thường.

- Ồ? Dường như có người luyện chế Mãnh Hổ đan?

Đối với đan dược Giang Trần cực kỳ mẫn cảm, cái mũi chỉ cần hít một lần là có thể phán đoán ra được.

- Nhưng mà dường như kỹ thuật luyện chế rất kém cỏi a. Mãnh Hổ đan là lại luyện chế một cách rắm chó như vậy. Nếu như cứ luyện chế như thế chẳng khác nào là lãng phí tài liệu.

Giang Trần cười ha hả, nhìn qua tên thái tử trẻ tuổi này rồi nói:


- Hẳn là thái tử của Thương Vân đại quốc là một người yêu thích đan dược hay sao?

Giang Trần nói tới đây, trong lòng lập tức cảm thấy có lẽ chuyện này dễ xử lý.

Sắc mặt tên thái tử kia biến ảo, khó chịu nổi, Mãnh Hổ đan này luôn là tâm bệnh của hắn, thời gian trôi qua lâu như vậy mà vẫn không nghiên cứu, chế tạo ra được.

Lão giả thái phó kia nghe vậy hai mắt sáng ngời nói:

- Bằng hữu cũng biết Mãnh hổ đan này sao?

Nghe thấy lão giả kia nói vậy, hai mắt tên thái tử kia nhúc nhích, ánh mắt không phục quét tới quét lui trên người Giang Trần, dường như cũng đang đánh giá Giang Trần. ngôn tình ngược

- Mãnh Hổ đan không được coi là một đan dược cao cấp gì, có gì mà biết hay không cơ chứ. Đây chỉ là loại đan dược nhị lưu mà lúc mười tuổi ta luyện tập mà thôi.

Giang Trần hời hợt nói.

Lời này vừa nói ra, toàn thân tên thái tử kia run lên, khóe miệng nhếch lên nói:

- Mặt dầy cũng không cần tiền vốn a.

Giang Trần cũng không giải thích, mà chỉ lạnh nhạt nói:

- Mãnh Hổ đan có thể tăng cường thân thể, có thể kích phát tiềm năng, có thể trong thời gian ngắn khiến cho thực lực võ giả tăng lên gấp bội. Bởi vì thành paharm rẻ, cho nên thường trang bị cho quân đội. Nhưng mà tác dụng phụ của Mãnh Hổ đan này quá lớn, Đan Vương đỉnh cấp bình thường khinh thường luyện chế loại đan dược nhị lưu này.

Vẻ không phục trong mắt tên thái tử kia rốt cuộc cũng xuất hiện một tia khác thường, hiển nhiên lời này của Giang Trần đã hoàn toàn khái quát đầy đủ về Mãnh Hổ đna.

- Bằng hữu quả nhiên là người hiểu đan đạo.

Thái phó kia đại hỉ nói:

- THái tử điện hạ, vị bằng hữu này là cao nhân đan đạo a.

Tên thái tử kia dường như còn chưa phục lắm, lầm bầm nói:

- Dùng mồm mép, ai mà không nói được a. Ai biết có thực học hay không?

Giang Trần lại cười, không thể tưởng tượng được tên thái tử này nhìn như tuổi trẻ khí thịnh mà cũng biết được phép khích tướng. Chỉ là phép khích tướng này đối với Giang Trần mà nói, thực sự quá thấp.

- Thái tử, Mãnh Hổ đan này quá thấp, cho dù ngươi dùng phép khích tướng mười lần ta cũng khinh thường luyện chế nó. Lưu Ly vương thành có một loại gọi là Bạo Hổ đan, cũng là loại đan dược có tính chất tương đồng. Nhưng mà nếu so sánh với Mãnh Hổ đan chẳng những có hiệu quả tốt hơn nhiều, mà tác dụng phụ cũng nhỏ hơn nhiều. Hơn nữa Bạo Hổ đan này là tác phẩm của quỷ đan lưu, cho nên thành phẩm cũng có thể áp súc thành rất rẻ.

- Bạo Hổ đan?


Hai mắt tên Thái phó kia sáng ngời nói:

- Lão phu đã nghe qua tên loại đan dược này. Hình như là trong Thái Uyên các của thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn có bán loại đan dược này a.

Giang Trần gật đầu nói:

- Đúng là có chuyện như vậy.

Nói tới đây tên thái phó bỗng nhiên nói với thái tử:

- Điện hạ, vị bằng hữu này đích thị là cao nhân đan đạo. Thái tử cầu hiền đãi sĩ, há có thể lãnh đạm cao nhân?

Nói xong thái phó khoát tay nói với những thân vệ kia:

- Mấy người các ngươi đều đi cùng lão phu ra ngoài. Để cho một mình thái tử tâm sự với vị bằng hữu cao nhân đan đạo này.

Những thân vệ kia đều có chút do dự, bọn họ là thân vệ của thái tử. Tất cả đều nghe lời thái tử, thái phó tuy rằng là lão sư của thái tử, thế nhưng mà.... An nguy của thái tử, bọn họ cũng không dám làm ẩu.

Thái tử biết rõ phong cách làm việc của lão sư gần đây vô cùng ổn trọng, sẽ không làm xằng làm bậy. Người nói như vậy nhất định có đạo lý của người.

Trong lòng tuy rằng còn có chút nghi hoặc, thế nhưng thái tử vẫn khoát tay nói:

- Các ngươi lo lắng cái gì? Đây là Vương cung, các ngươi còn lo lắng bản điện gặp chuyện không may hay sao?

Thấy thái tử có chút tức giận, những thân vệ lúc này mới vội vội vàng vàng đi theo thái phó ra ngoài.

Giang Trần vỗ tay cười.

- Không tệ, không tệ, biết sai có thể thay đổi.

Thái tử kia hừ nhẹ một tiếng:


- Miệng lưỡi của ngươi rất lợi hại. Bản điện hạ cũng muốn nhìn xem, ngươi trừ việc miệng lưỡi lợi hại ra còn có những bản lĩnh khác hay không.

Giang Trần biết rõ tâm tính của người trẻ tuổi như thái tử, chỉ sợ không phục hắn.

- Bổn sự tự nhiên ta có, nhưng mà luyện chế Mãnh Hổ đan tự nhiên không được coi là bổn sự. Lò Mãnh hổ đan của ngươi dường như đã coi như hỏng. Chi bằng mượn những vật trong lò phế đan này, ta sẽ khai lò luyện lại một lần, biến phế thành bảo, vừa làm vừa chơi a.

Nói xong Giang Trần cũng không để cho tên thái tử này nghi hoặc, trực tiếp đi về phía đan thất bên cạnh.

Thấy thái tử ở sau lưng, đứng ở cửa ra vào, muốn lảng tránh, dường như cũng muốn xem một chút, Giang Trần cũng cảm thấy buồn cười. Người trẻ tuổi này thật là thú vị.

- Muốn nhìn thì nhìn đi, chỉ là Mãnh Hổ đan, không phải là bí mật độc nhất vô nhị gì. Không cần phải giấu diếm.

Giang Trần cũng không cảm thấy sao cả.

Dùng lò phế đan luyện lại từ đầu.

Giang Trần cũng không dùng nhiều kỹ xảo mà dẫn xuất ra đan hỏa bình thường nhất, tùy ý thiêu đốt, khiến cho đan lô một lần nữa nóng lên.

Mãnh Hổ đan không phải là loại đan dược đỉnh cấp gì. Tính ra cũng chỉ là dùng linh dược Thánh cấp, ngay cả Chân thánh cấp cũng không được tính. Chỉ để cho võ giả Nguyên Cảnh sử dụng.

Võ giả Thánh Cảnh có thể miễn cưỡng sử dụng, nhưng mà hiệu quả còn xa không bằng võ giả Nguyên Cảnh.

Ngược lại, Bạo Hổ đan, Nguyên Cảnh Thánh Cảnh đều có thể dùng được, hơn nữa hiệu quả không chênh lệch nhiều lắm. Quan trọng nhất là ở phương diện tác dụng phụ, so với Mãnh Hổ đan mà nói, Bạo Hổ đan ít hơn đi rất nhiều.