Lữ Sư Nam cười khổ:
- Lữ mỗ cũng dùng Thiên Địa danh nghĩa thề, nếu như ta cùng hắn hợp tác, để cho ta bị Ngũ Lôi Oanh Đỉnh mà chết.
Thiên địa thệ ước có sức thuyết phục nhất, sau khi Thương Bình Vương nghe xong, sắc mặt cũng dừng một chút:
- Lữ đạo hữu chớ trách, nhân tâm khó dò, bổn vương không thể không đề phòng.
Lữ Sư Nam cười cười:
- Lữ mỗ có thể lý giải. ngôn tình hoàn
Hai người đều là lão hồ ly, bình thường đều là nhân vật không chịu thua thiệt, nhưng giờ phút này lẫn nhau hợp tác, ngược lại đều làm ra một bộ khoan hồng độ lượng.
- Lữ đạo hữu, địa phương ngươi nói kia ở đâu? Mang bổn vương đi xem. Nếu như địa hình phù hợp, ngay chỗ đó bố trận.
Thương Bình Vương hiển nhiên là không muốn lãng phí thời gian.
Lữ Sư Nam gật đầu, bất quá biểu lộ vẫn còn có chút do dự:
- Chỗ kia có chút nguy hiểm, Lữ mỗ hơi lo lắng.
Thương Bình Vương nhíu mày:
- Ta và ngươi hợp lực, có cái gì phải lo lắng hay sao? Vạn nhất có tình huống, ta và ngươi liên thủ, cũng có thể ứng phó qua được.
Lữ Sư Nam nghĩ nghĩ, mới gật đầu:
- Tốt, nếu có tình huống, Vương gia không thể vứt bỏ Lữ mỗ một người không để ý a.
Thương Bình Vương cười khổ:
- Hai người hợp lực, tổng so với một người đơn đả độc đấu tốt hơn. Ta bỏ xuống ngươi, lại có chỗ tốt gì?
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Lữ Sư Nam ở phía trước dẫn đường.
Đi ước chừng nửa khắc đồng hồ, hai người đến một bãi tha ma, khắp nơi đều là nấm mồ, trước nấm mồ, còn treo móc cờ trắng.
Thương Bình Vương chứng kiến những cờ trắng này, cũng nhíu mày:
- Tại sao lại có cờ trắng?
Lữ Sư Nam cười khổ nói:
- Cho nên ta mới nói nơi này quỷ dị. Cờ trắng này hẳn là Thượng Cổ ma vật, mười vạn năm không xấu.
Biểu lộ của Thương Bình Vương ngưng trọng, ở chung quanh tra nhìn một chút, lại không thấy có gì khác thường.
- Vương gia, tại đây như thế nào? Nếu như không được, chúng ta lại đổi địa phương.
Tựa hồ Lữ Sư Nam đối với nơi này có chút kiêng kị, đề nghị.
Thương Bình Vương xem chốc lát:
- Chính là chỗ này, ở đây rất tốt. Những cờ trắng kia, ẩn ẩn còn có khí tức ma động, còn nấm mồ, có lẽ có chút cổ quái. Bất quá không sao, bổn vương tu luyện đồng thuật, có thể thấy rõ chi tiết. Vùng này, mặc dù có chút dấu hiệu ma động, nhưng dùng thực lực của ngươi ta, vẫn là ứng phó được. Hơn nữa nơi đây, đúng là con đường tiểu tử kia phải qua.
Nhìn ra được, giờ phút này trọng tâm chủ yếu của Thương Bình Vương, đã hoàn toàn nằm ở trên người Giang Trần.
- Lữ đạo hữu, nếu như ngươi muốn lĩnh giải thưởng, thì phải ra một phần lực. Ngươi trước thay bổn vương canh gác. Bổn vương dựa theo địa hình, bố trí một ít trận pháp.
- Tốt.
Mặc dù Lữ Sư Nam có chút không thích nơi này, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
- Kết hợp địa hình, tốt nhất đừng cho hắn nhìn ra sơ hở. Như vậy trận pháp mới có thể phát huy tác dụng.
- Yên tâm, bổn vương ở trận pháp nhất đạo, điểm ấy tự tin vẫn phải có.
Thương Bình Vương lạnh lùng cười cười, đối với Lữ Sư Nam nhắc nhở, lại cảm thấy có chút vẽ rắn thêm chân.
Đang khi nói chuyện, bỗng nhiên động tác trong tay Thương Bình Vương dừng lại, chỉ thấy những cờ trắng trước nấm mồ kia, vậy mà kịch liệt đung đưa.
Lữ Sư Nam sợ tới mức toàn thân phát lạnh, đột nhiên bắn tới trước mặt Thương Bình Vương:
- Vương gia, tình huống như thế nào?
Nhìn bộ dạng Lữ Sư Nam nhát như chuột, Thương Bình Vương vừa tức vừa vội:
- Lo lắng cái gì? Ma động nho nhỏ mà thôi, không cần lo lắng.
Thương Bình Vương nhìn chằm chằm vào cờ trắng, lại không lưu ý khóe miệng của Lữ Sư Nam ở bên người hắn, giờ phút này đang tràn ra một nụ cười quỷ dị. Cánh tay có chút nâng lên, lộ ra một ý tứ âm mưu.
- Vương gia, tiểu tử kia đến rồi.
Đột nhiên Lữ Sư Nam kêu lên.
- Ở đâu?
Trong lòng Thương Bình Vương giật mình, bất quá sau một khắc, hắn liền ý thức được không đúng, vừa muốn quay người, bỗng nhiên sau lưng có một đạo hắc quang tăng vọt, một phù lật màu đen quỷ dị đột nhiên nổ tung ở sau lưng, hóa thành một đạo hắc khí, trực tiếp chui vào trong cơ thể Thương Bình Vương.
Mà thân thể của Lữ Sư Nam, lại như cá chạch, trơn trượt ra hơn 10m.
Thương Bình Vương giận tím mặt:
- Lữ Sư Nam, ngươi ám toán bổn vương?
Lữ Sư Nam cười khặc khặc:
- Thương Bình Vương, ngươi gian trá giống như quỷ, cuối cùng không phải uống nước rửa chân của lão tử sao?
Sắc mặt của Thương Bình Vương trầm xuống:
- Ngươi là muốn chết.
Đang muốn vận dụng thần thông, chợt phát hiện toàn thân trống rỗng, vậy mà hoàn toàn đề không nổi khí lực. Nhìn kỹ lại, toàn thân mình bị hắc khí bao phủ, phảng phất như quấn lấy, hoàn toàn không thể động đậy.
- Lữ Sư Nam, ngươi làm cái gì bổn vương?
Thương Bình Vương hồn phi phách tán, dù hắn gần đây trấn định, giờ phút này cũng sợ tới mức toàn thân run rẩy.
Đột nhiên, hắn có một loại dự cảm tai hoạ ngập đầu.
- Hắc hắc, ngươi cảm thấy là cái gì?
Lữ Sư Nam cũng không tới gần, ở thật xa ung dung nhìn Thương Bình Vương, vẻ mặt quỷ dị.
Đồng tử của Thương Bình Vương co rụt lại:
- Ngươi đã quên, ngươi phát qua thiên địa thệ ước.
Lữ Sư Nam cười quái dị nói:
- Ta phát thiên địa thệ ước, nói là ta và tiểu tử kia không cùng một phe. Trên thực tế, ta và hắn hoàn toàn chính xác không cùng một phe a.
Giờ phút này Thương Bình Vương mới bừng tỉnh đại ngộ. Ở trong thiên địa thệ ước của Lữ Sư Nam, vốn đã có sơ hở, chỉ bất quá hắn một mực không có phát hiện, lực chú ý chỉ đặt ở trên người Giang Trần, lại không nghĩ rằng, Lữ Sư Nam này cũng có mưu đồ khác.
Cũng trách Thương Bình Vương tự đại, hắn và Lữ Sư Nam hợp tác, một mực đều cảm giác mình là chiếm địa vị chủ đạo, thực lực của mình mạnh hơn Lữ Sư Nam, dù Lữ Sư Nam này có chút ý kiến, cũng quả quyết không có khả năng sinh ra uy hiếp với hắn.
Cho nên, ở trước khi diệt Giang Trần, Thương Bình Vương không nghĩ tới Lữ Sư Nam sẽ ra tay với hắn.
Mặc dù muốn ra tay, muốn giật đồ, vậy cũng phải sau khi diệt Giang Trần, mới có thể sinh ra tranh chấp.
Lại không nghĩ rằng, Lữ Sư Nam này từ đầu tới đuôi liền không có nghĩ qua cùng hắn hợp tác.
Trong nội tâm Thương Bình Vương hối hận cuống quít, hắn cả đời ám toán qua vô số người, lần này ám toán Giang Trần không thành, đã đủ không may rồi.
Hôm nay lại bị Lữ Sư Nam ám toán, quả nhiên là báo ứng a.
- Lữ Sư Nam, ngươi cho rằng vây khốn ta, một mình ngươi liền có thể đối phó tiểu tử kia?
Thương Bình Vương còn muốn vãn hồi.
Nhưng Lữ Sư Nam lại cười quái dị:
- Thương Bình Vương, ngươi còn đang nằm mơ sao? Ai nói Lữ mỗ muốn một người đối phó tiểu tử kia?
- Chẳng lẽ ngươi có đồng lõa?
Ánh mắt của Thương Bình Vương đại biến.
- Là ai? Dù có đồng lõa, có thể so với bổn vương càng mạnh hơn nữa? Có thể so bổn vương càng có nắm chắc sao?
Mặt mũi của Lữ Sư Nam tràn đầy chê cười:
- Đừng cảm giác mình quá cao. Đồng lõa của ta, đã ở trên người ngươi rồi.
- Cái gì?
Thương Bình Vương bị một câu không đầu không đuôi kia, nói không hiểu thấu.