Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần quét qua, liền phát giác một điểm mánh khóe:
- Ngươi xem bản thể của nó, giống Lục Triết Sâm không?
Lục Triết Sâm là một loại Linh Dược, Hoàng Nhi đã từng nghe nói qua.
Nhìn kỹ, bản thể thật đúng là như Lục Triết Sâm trong truyền thuyết. Bất quá Lục Triết Sâm lớn nhất cũng sẽ không bằng một đứa con nít.
||||| Truyện đề cử: Ở Cuối Mùa Thu |||||
Thế nhưng mà đầu quái vật này, dài khoảng chừng bảy tám trượng, rộng hai ba trượng. Tuyệt đối là một Lục Triết Sâm phóng đại gấp trăm lần nghìn lần.
Hơn nữa, tuy Lục Triết Sâm là Linh Dược, nhưng không khả năng có sinh mạng a.
- Cái này nhất định ở hoang man thai nghén mười vạn năm, xuất hiện tiến hóa trên hình thái, sinh ra Linh thể, trở thành sinh linh có trí tuệ rồi.
Giang Trần thấy một màn như vậy, cũng cảm thán.
Bất quá, tuy Lục Triết Sâm này tiến hóa thành sinh vật có trí khôn, nhưng đối với Giang Trần hắn mà nói, uy hiếp lại không lớn.
Hơn nữa, thằng này nhìn về phía trên, tựa hồ cũng là vừa vặn thức tỉnh, tuy lực công kích cường đại, nhưng con đường tựa hồ không quá giảo hoạt.
Phun khói độc, dụng xúc tu mang tất cả.
Những công kích này, đối với tu sĩ bình thường mà nói, đã đầy đủ trí mạng. Thế nhưng mà Giang Trần hiển nhiên không phải tu sĩ bình thường.
Đang khi nói chuyện, xúc tu của Lục Triết Sâm kia bị Băng Hỏa Yêu Liên không ngừng thôn phệ, nó phát ra tiếng gào thét ngao ngao, hiển nhiên nó vừa mới thai nghén ra trí tuệ không lâu, tựa như tiểu hài tử nhân loại, gặp được thống khổ sẽ khóc rống lưu nước mắt.
Lực thôn phệ của Băng Hỏa Yêu Liên rất mạnh, rất nhanh thì nuốt đến bộ rễ của nó.
Một khi thôn phệ đến gốc, bản thể của Lục Triết Sâm cũng sẽ bị Băng Hỏa Yêu Liên chia cắt, thật vất vả thai nghén ra tánh mạng, lập tức sẽ tan vỡ.
Hoàng Nhi nghe Lục Triết Sâm ngao ngao khóc rống, lại xem toàn thân nó xoay tròn co rút thống khổ, tâm liền không đành lòng.
- Trần ca, nó hẳn là vừa mới thai nghén sinh ra, thật giống như nhân chi sơ. Không bằng, ngươi thu phục nó được không?
Hoàng Nhi rốt cuộc mềm lòng.
Giang Trần nghe Hoàng Nhi nói như vậy, lập tức để cho Băng Hỏa Yêu Liên đình chỉ thôn phệ.
Nếu như là người bình thường, thật đúng là không hiểu như thế nào cùng Lục Triết Sâm trao đổi, bất quá kiếp trước, Giang Trần tinh thông các loại ngôn ngữ.
Thượng Cổ thú ngữ hắn biết, ngôn ngữ các loại Linh tộc, hắn cũng hiểu một ít.
- Nhìn ngươi thai nghén tánh mạng không dễ, có bằng lòng nhận ta làm chủ hay không?
Giang Trần dùng ngôn ngữ Linh tộc hỏi Lục Triết Sâm.
Lục Triết Sâm vừa mới thai nghén tánh mạng, tựa như tiểu hài tử bị người cường đại hơn khi dễ, đã không có gia trưởng cáo trạng, như vậy đầu hàng nhận thua tự nhiên là bản năng của nó.
- Ta nguyện ý, ta nguyện ý, chỉ cần ngươi không giết ta.
Tánh mạng có được trí tuệ, bản năng thứ nhất là rất sợ chết. Đây là bất luận chủng tộc nào cũng không thể tránh khỏi.
Nhân loại như thế, Ma tộc như thế, Chư Thiên các tộc cũng là như thế.
Tuy đầu hàng, nhưng Giang Trần lại không có phớt lờ, bắn một đạo thần thức vào trong cơ thể Lục Triết Sâm:
- Đã đầu hàng, cũng đừng có ý niệm khác trong đầu.
- Không dám, không dám.
Mới đầu Lục Triết Sâm kia còn có chút tưởng tượng. Nhìn thấy thủ đoạn của Giang Trần, bị Giang Trần bắn vào một đạo thần thức, nào dám chống cự?
Tùy ý thần thức kia cắm rễ trong linh thức của nó. Đạo thần thức này, là Giang Trần an bài ở trong cơ thể Lục Triết Sâm, có tác dụng giám thị.
Chỉ cần thằng này có dị tâm, thần thức của Giang Trần lập tức sẽ biết.
- Yên tâm đi, đi theo ta sẽ không để cho ngươi chịu thiệt. Ngươi trốn ở trong cầu gãy sinh tồn, cũng không có tiền đồ gì đáng nói. Gặp phải đối thủ cường đại, sẽ trực tiếp diệt ngươi.
- Dạ dạ.
Lục Triết Sâm hiển nhiên cực kỳ e ngại Giang Trần, mặc kệ Giang Trần nói cái gì, nó cũng không dám chống đối, khúm núm.
Hình thái của Lục Triết Sâm có thể lớn có thể nhỏ, bị Giang Trần thu phục, nó lại khôi phục đến trạng thái như Lục Triết Sâm bình thường, tuy so với Lục Triết Sâm bình thường lớn hơn một chút, nhưng cũng không có lớn đến trình độ khoa trương.
Sự việc xen giữa nho nhỏ này, tuy hữu kinh vô hiểm, nhưng lại làm trễ nãi Giang Trần một chút thời gian.
Sau khi qua sông, trên đường đi, ngược lại không gặp được nguy hiểm gì nữa.
Giang Trần cũng hướng Lục Triết Sâm nghe ngóng Ma tộc, thế nhưng Lục Triết Sâm mới mở trí tuệ không lâu, cũng là tỉnh tỉnh mê mê, đối với Ma tộc là cái khái niệm gì cũng không rõ ràng lắm.
Cái này để cho Giang Trần dở khóc dở cười, rất có một loại cảm giác hỏi đường người mù.
Ước chừng một phút đồng hồ sau, phụ cận sông lớn xẹt qua hai đạo thân ảnh. Rơi vào trên trụ cầu mà vừa rồi Giang Trần thu phục Lục Triết Sâm.
Bất ngờ là Thương Bình Vương cùng tùy tùng tâm phúc của hắn.
- Tại đây không lâu trước phát sinh qua chiến đấu.
Thương Bình Vương rất nhạy cảm.
- Hẳn là hắn, dấu vết chiến đấu cũng không có thanh trừ, xem ra, hắn là yên tâm có chỗ dựa chắc.
Tên tâm phúc kia nói:
- Tiểu tử kia rất cuồng vọng, chỉ sợ không tin những người khác sẽ hình thành uy hiếp gì đối với hắn, cho nên trên đường đi nghênh ngang.
Thương Bình Vương trầm ngâm nói:
- Cái này lại khó mà nói. Bổn vương thủy chung hoài nghi, hắn cuồng vọng là giả vờ. Có lẽ, tâm ý của hắn, chính là muốn chúng ta xem thường hắn.
- Một người tuổi còn trẻ, có lòng dạ sâu như vậy sao?
Tên tâm phúc kia bán tín bán nghi.
- Không quản hắn có phải trang hay không. Nhanh đuổi theo hắn, miễn cho đêm dài lắm mộng. Ngươi nghe hiệu lệnh của ta, đến lúc đó khi ta và hắn khách sáo hàn huyên, phát động đánh lén.
Hai người cũng không chậm trễ, phi tốc đuổi theo Giang Trần.
Giang Trần đã qua sông, tốc độ giảm bớt. Bởi vì căn cứ địa đồ của Hà Hồng Thụ biểu hiện, qua sông này, sẽ có một địa phương so sánh hung hiểm.
Phiến địa phương này, là một thung lũng, từ tư liệu của Hà Hồng Thụ ghi lại, thung lũng này âm khí rất nặng, thỉnh thoảng có Âm Sát quỷ vật xuất hiện. Lúc ấy bọn người Hà Hồng Thụ, là bởi vậy vẫn lạc không ít người.
Bất quá, cũng may trong đồng bạn có người có được vật chí dương, chuyên có thể khắc chế quỷ vật âm tà, khiến bọn hắn đào thoát tánh mạng.
- Hoàng Nhi, nơi đây chúng ta phải cẩn thận một ít.
Xuyên qua phiến sơn cốc này, cách mục đích lại gần hơn một bước. Mà sơn cốc này, tuy không lớn, nhưng chợt nhìn lên, tựa như một cái túi, u ám, cho người ấn tượng cực kỳ xấu.
Bản thân Giang Trần cũng không sợ những vật này, nhưng mà Hoàng Nhi bất đồng. Tuy tu vi của Hoàng Nhi cường đại, nhưng mà Bách Thế Đồng Tâm Chú trên người nàng, sợ nhất đúng là những âm tà quỷ vật này quấy rối.
Âm tà quỷ vật, rất dễ dàng thúc dục Bách Thế Đồng Tâm Chú, khiến cho Bách Thế Đồng Tâm Chú rục rịch.
Giang Trần lo lắng nhất chính là điểm này.
Lập tức lấy ra một ít Mộc Linh tuyền:
- Hoàng Nhi, đây là tinh hoa từ Mộc Linh tuyền tinh luyện, một khi ngươi cảm thấy không đúng, liền nuốt một ít, đối với âm tà quỷ vật, có thể khắc chế.
Mộc Linh tuyền có công hiệu tinh lọc, đề luyện ra tinh hoa, càng phải như vậy.