Sát Thần Chí Tôn

Chương 1452: C1452: Lai lịch chân thật của mãng kỳ 2




- Chủng tộc sức chiến đấu cường, am hiểu vật lộn, lực lượng huyết mạch đều rất cường đại, đối với huyết mạch Ma tộc có lực kháng cự tự nhiên. Đối với dạng chủng tộc này, bình thường Ma tộc đều là đem ra điều khiển, dùng để tác chiến. Đối với chủng tộc dễ dàng đồng hóa huyết mạch, ví dụ như Nhân tộc các ngươi, cũng không phải tất cả mọi người đều có tư cách truyền thừa huyết mạch của bọn hắn. Mà sẽ chọn lựa một ít huyết mạch cường đại đến đồng hóa. Sau đó không ngừng sinh sôi nảy nở, không ngừng đồng hóa, nhiều đời truyền thừa xuống, mới đạt tới kết quả thay thế huyết mạch.

Đối với Ma tộc, kiếp trước Giang Trần cũng hiểu rõ không ít.

Những tin tức này, có chút Giang Trần biết, nhưng có chút ngay cả Giang Trần cũng không biết.

- Nói như vậy, ngươi là thuộc về chủng tộc Ma tộc cũng không thể đồng hóa sao?

Giang Trần hiếu kỳ hỏi.

Mãng Kỳ thở dài:

- Nếu như là đồng hóa huyết mạch, ta cận kề cái chết cũng sẽ không tiếp nhận. Với tư cách Khôi Lỗi tác chiến, tuy không tự do, nhưng tốt xấu còn có một đường hi vọng, có hi vọng trở về cố thổ, trùng kiến gia viên. Nếu như huyết mạch cũng đánh mất, liền triệt để biến thành cái xác không hồn. Điếm ô huyết mạch, có tư cách gì trở lại cố thổ?

Nhìn ra được, Mãng Kỳ này đối với gia viên, đối với cố thổ, có một loại tình cảm đặc thù. Gia viên cố thổ đối với nó mà nói, hiển nhiên là tồn tại cực kỳ thần thánh.

- Như thế nói đến, ngươi muốn rời nơi đây, không phải là vì gây sóng gió, mà là vì trở về cố thổ?

Giang Trần cảm giác mình hỏi hơi nhiều, nhưng vẫn phải hỏi.

- Đúng vậy.


Mãng Kỳ trả lời phi thường chăm chú.

- Ta có thể lập thiên địa thệ ước. Ta tới đây, tuyệt không phải bổn ý, muốn đi ra ngoài, cũng tuyệt không phải vì trả thù Thần Uyên Đại Lục các ngươi. Vô tận tuế nguyệt, mài đi hết thảy hy vọng xa vời của ta. Hiện tại, ta chỉ có một ý niệm trong đầu, là về cố thổ, cho dù chỉ liếc mắt nhìn, sau đó chết ở đó, cũng có thể mỉm cười mà đi.

Nói đến đây, trong mắt Mãng Kỳ tản ra ánh sáng thần thánh chói lọi. Đó là một loại tình cảm cực kỳ thành kính.

Trong lòng Giang Trần cũng rầu rĩ.

Căn cứ quan sát của hắn, Mãng Kỳ này không phải đang nói xạo.

Lập tức gật đầu, ngữ khí chân thành nói:

- Cảm ơn ngươi giải thích nghi hoặc cho ta. Ước định lúc trước, tiếp tục hữu hiệu. Ngày khác nếu như ta có thực lực, nhất định sẽ mang ngươi đi ra ngoài. Bất quá, ngươi muốn ly khai Thần Uyên Đại Lục, thì không dễ dàng như vậy.

Trong mắt Mãng Kỳ toát ra vẻ vui mừng:

- Chỉ cần có thể ly khai trận pháp này, ít nhất là khôi phục tự do. Về phần lúc nào trở về, vậy thì nhìn tạo hóa. Chỉ cần còn sống, thân thể tự do, thì có hy vọng trở về gia viên, ngươi nói đúng không?

Chỉ cần có tự do, thì có hy vọng.

Không có tự do, hết thảy đều là nói suông.

- Ân, bất quá Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận này, dùng thực lực trước mắt của ta, cũng không cách nào mang ngươi đi. Tạm thời, ngươi chỉ có thể ở lại đây a.

- Không có việc gì, không có việc gì. Tuế nguyệt vô tận, chúng ta cũng sống qua rồi. Chờ đợi thêm nữa, lại có cái gì không thể? Giang Trần, ta có một loại dự cảm. Nếu như tương lai của ta có thể đi ra ngoài, dẫn ta đi ra ngoài, nhất định là ngươi, không có người khác.

Mãng Kỳ với tư cách sinh linh tồn tại từ thời đại Thượng Cổ, trực giác là phi thường cường đại. Khi lần thứ nhất hắn cảm ứng được Giang Trần tồn tại, hắn đã cảm thấy, kẻ này không giống người thường. Hắn cảm ứng được, trên người Giang Trần, có khí chất mà thế giới này không có.

Hôm nay, gặp lại Giang Trần, mới ngắn ngủn không đến mười năm, biến hóa trên người Giang Trần, tựa như nghiêng trời lệch đất.

Cái này để cho Mãng Kỳ càng thêm kiên định ý nghĩ của mình.

- Ngươi đối với ta có lòng tin như vậy, vậy thì chờ một chút đi. Đồng dạng, ta cũng hi vọng, ngươi không nên cùng ta đùa nghịch bịp bợm gì.

Mãng Kỳ vội nói:

- Ta hôm nay ngoại trừ tâm nguyện về nhà ra, thì không còn gì khác. Đúng rồi, lần này ngươi là trở lại xem ta sao?


Giang Trần đem tình huống ngoại giới nói một lần. Mãng Kỳ đối với ngoại giới của Thần Uyên Đại Lục, là hoàn toàn không biết gì cả, cũng không có bao nhiêu hứng thú.

- Ngươi nói ngươi muốn đi Hoang man chi địa?

Mãng Kỳ nghe thế, trong mắt lại khẽ động.

- Đúng vậy. An Hồn Mộc, vật ấy ngươi có nghe qua chưa?

Giang Trần hỏi.

Hỏi lên vấn đề này, Giang Trần lại phát hiện, biểu lộ của Mãng Kỳ thoáng cái trở nên cực kỳ khó coi, cực kỳ ngưng trọng.

Sắc mặt của Mãng Kỳ phi thường khó coi, ngữ khí cũng nghiêm túc trước nay chưa có:

- Hoang Man Chi Địa, thời kỳ Thượng Cổ, Ma tộc xâm lấn, hang ổ của Ma tộc, ngay tại Hoang Man Chi Địa. Địa phương chúng ta bị phong ấn bây giờ, là biên giới hoang man. Chẳng lẽ ngươi thật muốn xông địa bàn của Ma tộc sao?

- Địa bàn của Ma tộc? Hiện tại Thần Uyên Đại Lục, không có Ma tộc a.

Mãng Kỳ không ngừng lắc đầu:

- Không có khả năng không có Ma tộc, huyết mạch Ma tộc, không có dễ dàng chết tuyệt như vậy. Tạm thời không có, có lẽ chỉ là bọn hắn giấu tài, ở thời kỳ ủ bệnh mà thôi. Đã không có Ma tộc, vì cái gì hoang man từ Thượng Cổ đến nay, vẫn là hoang man? Bởi vì chỗ kia, tu sĩ Nhân loại các ngươi căn bản không dám chiếm cứ, bởi vì huyết mạch Ma tộc, căn bản không có diệt sạch, Giang Trần, ngươi... nếu như ngươi không biết Ma tộc đáng sợ ra sao, hiện tại tốt nhất cách Hoang Man Chi Địa xa một chút.

Nhìn ra, Mãng Kỳ phi thường khẩn trương, rất không muốn Giang Trần đi mạo hiểm.

- Thật có lỗi, Hoang Man Chi Địa, ta phải đi. An Hồn Mộc, ta phải đạt được.

Giang Trần sẽ không bởi vì bất luận kẻ nào ngăn trở, mà cải biến kế hoạch của mình.


Con mắt như chuông đồng của Mãng Kỳ nhìn Giang Trần, than nhẹ một tiếng:

- Ngươi có biết, An Hồn Mộc kia, Thần Uyên Đại Lục các ngươi căn bản không có, là Ma tộc mang đến không?

Giang Trần cười cười:

- Cái này không có sao.

An Hồn Mộc, Giang Trần ở Chư Thiên thế giới kiếp trước, cũng không phải chưa thấy qua. Lại không phải là chỉ Ma tộc mới có, Chư Thiên thế giới, rất nhiều chủng tộc đều đào tạo An Hồn Mộc

Bất quá, An Hồn Mộc đích thật là một loại thực vật mà Ma tộc phi thường ưa thích.

Bất quá, Giang Trần đối với An Hồn Mộc, lại nguyện nhất định phải có. Biết rõ núi có hổ, nhưng vẫn bước đi.

Người khác sợ Ma tộc, nhưng Giang Trần có trí nhớ của kiếp trước, đối với Ma tộc, lại không có sợ hãi, đối với hắn mà nói, Ma tộc cũng không quá đáng là một chủng tộc trong Chư Thiên thế giới mà thôi.

Tuy cường đại, nhưng còn không có cường đại đến tình trạng tất cả chủng tộc nghe được danh tự bọn hắn phải run rẩy.

Mãng Kỳ thấy hắn khư khư cố chấp, cũng biết thiếu niên này đã phát triển, trưởng thành đến tự mình suy nghĩ và làm việc, hơn nữa người bên ngoài căn bản không cách nào cải biến cách nghĩ của hắn.

Mãng Kỳ đã cảm thấy kinh ngạc, lại cảm thấy vui mừng.