Sát Thần Chí Tôn

Chương 1441: C1441: Giang trần mua ba người 1




Đổi một góc độ xem xét, bên Xích Đỉnh Trung Vực hào phóng như thế, để cho những nô lệ này lộ diện mạo, chưa hẳn không phải là kế sách dụ địch xâm nhập.

Vốn Giang Trần còn có ý định, nếu như chứng kiến đệ tử của Đan Càn Cung, sẽ ra tay mua lại toàn bộ. Nhưng cẩn thận tưởng tượng, cái này có thể là mạo hiểm rất lớn.

Vạn nhất đây là kế sách dụ địch, hắn cái khác không mua, chỉ mua đệ tử Đan Càn Cung, tất nhiên sẽ bị người hoài nghi.

Dù sao, không phải người của Đan Càn Cung, ai sẽ hảo tâm như vậy, chuyên môn chọn mua đệ tử Đan Càn Cung?

500 tên nô lệ, bị đẩy đi ra, quỳ rạp xuống đất. Chỉ có điều những người này bị chế trụ, thần thái cả đám đờ đẫn. Ở trên mặt bọn hắn, nhìn không ra hỉ nộ, nhìn không ra vui buồn.

Giang Trần liếc nhìn lại, phát hiện ở đây, quả nhiên có mấy đệ tử của Đan Càn Cung. Chỉ có điều, những đệ tử Đan Càn Cung này, cùng Giang Trần không có cùng xuất hiện gì.

Tuy đều là thiên tài trong Đan Hà Cốc, nhưng Giang Trần cùng bọn họ không có giao tình gì.

Có một cái từng có quan hệ với Giang Trần, là lúc trước Giang Trần mới vừa gia nhập Đan Hà Cốc, liền đến ra oai phủ đầu cho Giang Trần… Ngôn Hồng Đồ.

Đối với loại người này, Giang Trần tự nhiên không có hứng thú.

Đừng nói có phong hiểm, dù không có phong hiểm, Giang Trần cũng không có hứng thú đi cứu hắn. Giang Trần không phải loại người thích lấy ơn báo oán.

Tuy lợi ích Tông môn trọng yếu, nhưng mà ở Giang Trần xem ra, loại người bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh như Ngôn Hồng Đồ, phẩm tính rất có vấn đề, cứu ra, cũng chưa chắc biết cảm ơn, chớ nói chi là đối với trùng kiến Đan Càn Cung hắn sẽ có bao nhiêu cống hiến.

Tựa hồ phương đấu giá cố ý đem đệ tử Đan Càn Cung bày ở vị trí bắt mắt. Giang Trần đi qua hai hàng, liền thấy được năm đệ tử Đan Càn Cung.


Xa hơn, liền không có rồi.

Thời điểm đi đến hàng thứ tư, Giang Trần dừng bước. Bởi vì hắn chứng kiến một khuôn mặt quen thuộc. Người này, lại không phải đệ tử Đan Càn Cung.

Thậm chí không phải đệ tử sáu đại tông môn truyền thống của Vạn Tượng Cương Vực, mà là đệ tử của một Ngũ phẩm tông môn.

- Là hắn?

Giang Trần đối với người này, có chút ấn tượng.

Người này là đối thủ thứ nhất của hắn ở Võ khâu trong Vạn Tượng Đại Điển. Nhớ không lầm, người này tên Phong Bào, là một thiên tài của Ngũ phẩm tông môn Phong Cực Tông, lúc ấy là Nguyên cảnh thất trọng.

Người này chuyên chú Kiếm đạo, là nhân vật cấp bậc Kiếm Si. Ở Giang Trần xem ra, người này chuyên chú Kiếm đạo, truy cầu nhanh chi cực hạn, hẳn là có thể ở Kiếm đạo có chỗ thu hoạch.

Lúc ấy vì Giang Trần thưởng thức Phong Bào này, cho nên lúc tỷ thí luận võ, cố ý dẫn đạo Phong Bào, ở trong quá trình luận bàn, truyền thụ cho Phong Bào một ít Kiếm đạo áo nghĩa.

Phong Bào ngộ tính rất cao, biết Giang Trần đang chỉ điểm hắn, truyền thụ hắn một ít Kiếm Đạo Chân Giải.

Sau trận chiến ấy, lĩnh ngộ của Phong Bào ở trên Kiếm đạo, đã có rất nhiều cảm ngộ. Sau đó, theo Vạn Tượng Cương Vực nghiền nát, Phong Bào cũng khó chỉ lo thân mình, không cẩn thận bị bắt thành tù binh.

Giang Trần đi đến trước mặt Phong Bào, nhìn nhìn giá tiền của hắn, yết giá là tám mươi vạn Thánh Linh Thạch.

- Cái này ta muốn.

Giang Trần không chút do dự, kéo Phong Bào từ trong đám người đi ra. Hiện tại mọi người vẫn còn ở giai đoạn quan sát, Giang Trần là người thứ nhất ra tay.

Giang Trần không giống những người khác, người khác tuyển người, là xem tư chất, so hàng với hàng. Giang Trần tuyển người, không phải là vì mua nô lệ để sai sử, mà là mua người quen mà thôi.

Cho nên, hắn căn bản không bắt bẻ.

Hàng thứ tư, hàng thứ năm, đều không có người quen của Giang Trần.

Đi đến hàng thứ sáu, Giang Trần bỗng nhiên chứng kiến hai người quen. Hai người quen này, đồng dạng không phải đệ tử sáu đại tông môn của Vạn Tượng Cương Vực.

Thậm chí, cũng không phải đệ tử của Ngũ phẩm tông môn, mà là cố nhân đến từ liên minh 16 nước.

Hai người này, rõ ràng là Vạn Linh Tông, một trong bốn đại tông môn đến từ liên minh 16 nước, cùng Giang Trần ban đầu ở Bất Diệt Linh Sơn thí luyện, có huynh đệ chi nghĩa Lưu Văn Thải cùng Lục Á Ly.

Ban đầu ở Bất Diệt Linh Sơn, Lưu Văn Thải được Giang Trần ân huệ, Giang Trần còn cho hắn huyết mạch của Chu Lân Hỏa Tích, kích thích lực lượng huyết mạch trong cơ thể Lưu Văn Thải thức tỉnh.

Hơn nữa, tại Bất Diệt Linh Sơn, Giang Trần còn truyền thụ cho Lưu Văn Thải không ít võ đạo tâm đắc.


Tình cảm của hai người phi thường tốt. Lúc trước Giang Trần ly khai Bảo Thụ Tông, trên đường đi Đan Càn Cung, còn từng cố ý đi Vạn Linh Tông bái kiến Lưu Văn Thải cùng Lục Á Ly.

Hai người này, đều là hảo hữu của Giang Trần ở 16 quốc. Lúc này đột nhiên chứng kiến, tình cảnh thí luyện ban đầu ở Bất Diệt Linh Sơn, lại một lần nữa nổi lên trong lòng.

- Không thể tưởng được, cách nhiều năm như vậy, còn có thể gặp được huynh đệ lúc trước.

Tâm tình của Giang Trần cũng hơi có chút kích động.

Đối với mấy đệ tử Đan Càn Cung, Giang Trần không có cảm giác gì. Tuy có danh nghĩa đồng môn, nhưng không có cảm tình đồng môn.

Thế nhưng mà Lưu Văn Thải cùng Lục Á Ly, hai người này, ban đầu ở Bất Diệt Linh Sơn, coi như là cùng Giang Trần đồng cam cộng khổ, Giang Trần tự nhiên không thể thấy chết mà không cứu.

Nhìn yết giá của bọn hắn, Lưu Văn Thải tám mươi vạn, Lục Á Ly chỉ có 30 vạn.

- Xem ra, những năm này Lưu Văn Thải tiến bộ rất lớn, sau khi huyết mạch thức tỉnh, tu vi đột nhiên tăng mạnh a. Bằng không thì giá cả sao có thể ngang hàng với Phong Bào?

Giang Trần kéo Lưu Văn Thải cùng Lục Á Ly đi ra.

Sau khi kéo ra ba người này, Giang Trần lại nhìn một lần, không có phát hiện gương mặt quen thuộc gì nữa.

Liền trực tiếp dẫn ba người này, đi vào khu giao dịch:

- Ta muốn ba cái này.

Kiểm nghiệm đánh số nô lệ, giao tiền, cởi bỏ cấm chế, giao dịch hoàn tất.

Quá trình thập phần đơn giản, địa vị của ba người này cũng không lớn, không có hiềm nghi gì, cho nên giao dịch dị thường thuận lợi.


Giang Trần dẫn ba người này trở lại phòng.

Chỉ thấy bộ dạng Vệ Hạnh Nhi thất hồn lạc phách, ngồi ở trong phòng, sắc mặt tái nhợt, phảng phất như đột nhiên nhận lấy thiên đại đả kích gì, bờ môi nhẹ nhàng run rẩy.

- Làm sao vậy?

Giang Trần giật mình.

Hoàng Nhi khẽ thở dài:

- Nàng nói, những đấu giá này đều là gạt người. Những nô lệ trong đấu giá này, có mấy cái là nàng đã từng dùng tiền mua lại, rõ ràng đã để cho chạy rồi, lần này lại xuất hiện. Nói cách khác, những nô lệ này, căn bản đi không ra Xích Đỉnh Trung Vực.

- Cái gì?

Giang Trần cũng ngây ngẩn cả người.

Vẻ mặt của Vệ Hạnh Nhi đắng chát:

- Ta quá ngây thơ rồi, ta vẫn cho là, tốn chút tiền, mua cho bọn hắn một cái tự do. Không nghĩ tới, bọn hắn vẫn chạy không thoát loại vận mệnh này. Người của Xích Đỉnh Trung Vực, chắc chắn sẽ không để người Vạn Tượng Cương Vực được tự do.

Giang Trần nhíu mũi một cái:

- Nói như vậy, ta mua ba người này, cũng không được?