Sát Thần Chí Tôn

Chương 1252: C1252: Tận thế đã tới




Phong lão cũng gật đầu:

- Đúng vậy, nếu như không phải ngươi và Dư đan sư chủ động gây chuyện, cũng không có lần đánh cuộc này. Không có đánh cuộc, cũng không có chuyện như hiện tại. Thiên Thông, nói cho cùng, là tự bản thân hắn muốn chết a.

Thái độ của nhị lão khiến cho Vi Thiên Thông cơ hồ cho rằng lỗ tai mình nghe nhầm.

Vi Tú không nhịn được mà nhắc nhở:

- Nhị vị tộc lão, các người... Các người không nhầm chứ? Dư đan sư chính là người mà nhị vị cần a.

Dư đan sư kia cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trác lão và Phong lão, nhe răng cười nói:. Được‎ copу‎ tại‎ _‎ T‎ 𝗿ùmT𝗿𝙪уệ𝓃.V𝘕‎ _

- Hai lão bất tử nhà các ngươi, lật lọng sao? Xem ra không muốn vãn bối trong nhà các ngươi sống nữa rồi.

Tộc lão tâm phúc của Vi Thiên Thông cũng khuyên nhủ:

- Trác huynh, Phong huynh, lúc này các huynh nên tỏ rõ lập trường của mình, đừng có vô ý mà chọn sai bên a.

- Hừ, Vi Thiên Thông, trước đó chúng ta bàn tới một chuyện hình như là chuyện của phố Thần Nông a? Hiện tại chúng ta nói tới chuyện phố Thần nông được chưa?

Trác lão cười lạnh hỏi.

Vi Thiên Thông thiếu chút nữa chửi ầm lên, cố nén tức giận nói:


- Nếu như Dư đan sư trúng độc mà bỏ mạng, thì tất cả chỉ là lời nói suông. Hắn là người giải được chuyện phiền não trên người vãn bối của các ngươi, giờ phút này nếu như các ngươi không giữ được mạng cho hắn. Chẳng lẽ chờ hắn độc chết, cho vãn bối các ngươi chết theo cùng hắn sao?

Lời còn chưa dứt, vừa mới nhắc tới chuyện này khiến cho Trác lão và Phong lão vô cùng giận dữ.

Nhất là Phong lão càng chửi ầm lên:

- Vi Thiên Thông, ngươi dẫn sói vào nhà, còn không biết xấu hổ nói cái gì mà giải được độc? Tại sao ngươi không nói họ Dư này chính là người bày ra tất cả những thứ kia?

Lời vừa nói ra, Vi Thiên Thông và Dư đan sư kia đều hơi biến sắc.

Vi Thiên Thông thề thốt phủ nhận:

- Ta không biết ngươi đang nói gì? Cái gì mà bày ra chứ?

Phong lão cả giận nói:

- Đừng có giả bộ, tất cả đều do họ Dư này giở trò quỷ, cháu ruột của Trác huynh, đệ tử đích truyền của ta, không phải đều do họ Dư này giở trò quỷ sao? Sau đó lại tới giả bộ làm người tốt? Ra ơn lấy lòng, lôi kéo hai lão đầu tử chúng ta. Vi Thiên Thông, ngươi ăn cây táo rào cây sung, tính toán thật tốt a. Đáng thương cho hai lão gia hỏa chúng ta thiếu chút nữa bị ngươi đùa giỡn quay vòng vòng.

Vi Thiên Thông há hốc mồm, việc này cơ mật như vậy làm sao hai lão gia hỏa này lại biết rõ như vậy?

Khó trách lúc trước hắn không ngừng nháy mắt cho bọn họ, hai lão gia hỏa này lại hờ hững như vậy.

Dư đan sư nghe vậy cũng biết chuyện đã bại lộ, hắn dứt khoát vạch mặt, quát Phong lão và Trác lão:

- Các ngươi cũng đã biết thì còn lo lắng cái gì? Thủ đoạn dụng độc của Dư mỗ độc nhất vô nhị, không có Dư mỗ, vãn bối của hai người các ngươi chỉ có con đường chết. Thức thời thì tranh thủ thời gian bắt tên tiểu tử này, đoạt giải dược trong tay hắn, ngoan ngoãn dâng lên, Dư mỗ có thẻ cân nhắc tha thứ cho các ngươi....

Trác lão và Phogn lão liếc nhìn nhau, đều cảm thấy có lẽ người này đã điên rồi.

Vi Kiệt cười rộ lên, nói:

- Họ Dư kia, ngươi đừng mơ tưởng hão huyền. Một chút thủ đoạn nhỏ này của ngươi vài ngày trước Dư đan sư đã triệt để dọn dẹp rồi.

- Cái gì?

Dư đan sư và Vi Thiên Thông thoáng cái biến sắc.

Hai người nhìn nhau, trong mắt thoáng cái tràn ngập vô số cảm xúc phức tạp.

Nhất là Vi Thiên Thông có cảm giác trời đất quay cuồng.

Trác lão và Phong lão phản bội, chuyện này cũng có nghĩa là chuyện mà Vi Thiên Thông hắn làm đã triệt để bại lộ. Dã tâm muốn soán vị của hắn đã triệt để phá sản.


Vi Thiên Tiếu không bỏ lỡ cơ hội, quát:

- Vi Thiên Thông, phụ tử hai người các ngươi cấu kết với Vương Đình đại phiệt, ý đồ muốn làm phân liệt gia tộc, tội không thể tha.

Lời vừa nói ra, phụ tử Vi Thiên Thông, kể cả tộc lão tâm phúc của Vi Thiên Thông đều kinh hoảng.

Vi Thiên Tiếu đã nó ra, tam đại tộc lão lấy Vi Trí dẫn đầu nhao nhao phóng xuất khí thế, vây quanh bốn phía chung quanh. Sau một khắc, Vi Thiên Tiếu Vân Niết trưởng lãung tay lên. Thân vệ của gia chủ từ bốn phương tám hướng dũng mãnh lao vào, phong tỏa đường đi bốn phía.

Vi Kiệt và Giang Trần thì chậm rãi thối lui về phía sau.

Tình thế đã phát triển tới bước này, đã không cần hai tiểu bối như bọn họ nhúng tay vào nữa.

Tình thế thoáng cái biến đổi, cơ mặt của Vi Thiên Thông không nhịn được giật giật, vẻ mặt đột nhiên chuyển thành hung hãn, lạnh lùng nhìn qua Trác lão và Phong lão:

- Hai lão bất tử các ngươi không ngờ dám đùa bỡn ta. Đừng tráhc Vi Thiên Thông ra ta tay ác độc

Nói xong Vi Thiên Thông nháy mắt với Dư đan sư.

Dư đan sư cười dữ tợn một tiếng, khẽ quát một tiếng:

- Sớm nên như vậy.

Nói xong thủ quyết trong tay Dư đan sư biến đổi, cây cỏ bốn phía mảnh đất trống ở hậu viện chung quanh tức thì bay tán loạn. MỘt đạo trận pháp tức thì bao phủ toàn bộ.

Trận pháp vừa mới khởi động, các loại độc trận trong trận pháp lập tức bạo phát. Vô số đạo sương mù màu trắng lập tức tràn ngập hư không.

- Vi Thiên Tiếu, ngươi bức ta phải làm như vậy.

Vi Thiên Thông điên cuồng rít gào, trong mắt tràn ngập vẻ dữ tợn, ngữ khí tràn ngập vẻ điên cuồng.


- Ngươi thân là gia chủ lại không thể dẫn gia tộc tiến lên, ngược lại còn làm cho gia tộc từ từ suy yếu.

- Ngươi thân là gia chủ lại không hiểu ứng biến, đi theo Bàn Long đại phiệt đã không còn hưng thịnh, về sau nhất định sẽ không còn đường ra.

- Vương Đình đại phiệt mới là đại phiệt đệ nhất sau này của Lưu Ly vương thành. Vi Thiên Tiếu, ngươi không còn ngu trung được bao lâu nữa đâu.

- Ngươi nói xem, ngươi trừ thiên phú võ đạo hơi mạnh hơn ta một chút ra, còn có thứ gì mạnh hơn ta nữa không? Dựa vào cái gì mà ngươi làm gia chủ? Ta chỉ có thể là người chọn lựa thuận vi gia chủ?

Vi Thiên Thông gần như là rít gào, giống như áp lực trên dưới một trăm năm qua đều được thổ lộ toàn bộ. Nói xong lời cuối cùng hắn đã nghiến răng nghiến lợi.

- Từ hôm nay trở đi Vi Thiên Thông ta sẽ là gia chủ Vi gia. Vi Thiên Tiếu, ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ phế ngươi, giam lỏng ngươi. Cho ngươi mở to mắt ra nhìn Vi Thiên Thông sẽ dẫn theo Vi gia tới thời kỳ đỉnh phong, mạnh hơn hiện tại. Bởi vì Vi Thiên Thông ta so với ngươi còn mạnh hơn.

Trong độc trận kia tràn ngập sương mù, đám người Vi Thiên Tiếu cũng có không ít người không ngừng đột phá ra khỏi vòng vây, muốn tránh khỏi sự xâm nhập của độc trận.

Vi Thiên Thông thấy vậy càng điên cuồng cười to:

- Vi Thiên Tiếu, các ngươi không nên lãng phí thời gian. Độc trận này là tâm huyết tinh hoa suốt đời của Dư đan sư. Một khi thúc dục, độc tính cũng không phải là thứ mà các ngươi có thể chống lại. Trừ phi ngươi giống như chúng ta nuốt giải dược từ trước. Ha ha ha....

Dư đan sư cũng cười rộ lên, nói:

- Họ Chân kia, thức thời thì mau chóng giao ra giải dược. Có lẽ chúng ta còn có thể trao đổi một chút.

Giang Trần ở trogn độc trận, quan sát một lát cũng không khỏi bội phục, bởi vì độc trận này bố trí vô cùng kín đáo. Ngay cả hắn vừa rồi cũng không có lưu ý tới.