Sát Thần Chí Tôn

Chương 1215: C1215: Luật lệ buồn nôn 2




Khắc trận pháp, luyện chế đan dược, chế tác phù lục.

Những cường giả kia, linh bày trước mặt bọn họ, có lẽ ngay cả mí mắt bọn họ cũng không nhảy lên một cái. Nhiều khi, tài phú đối với siêu cấp cường giả mà nói, ý nghĩa đã không lớn.

Thế nhưng mà thứ như linh tủy này, một khi xuất hiện, cho dù là siêu cấp cường giả thì tim cũng đập thình thịch.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần / Ác Ma Chiến Thần) |||||

Đây là chỗ tốt của linh tủy.

Cho dù là một khỏa linh tủy cũng có sức thuyết phục hơn so với mười vạn linh thạch.

Ngươi có mười vạn linh thạch, ở trong thế giới võ đạo có khả năng ngươi vẫn là người nghèo. Thế nhưng chỉ cần ngươi có một khỏa linh tủy, vậy thì tuyệt đối là người giàu có.

Linh tủy tuyệt đối không phải là thứ mà người bình thường có thể có được.

Quả nhiên, một khỏa linh tủy xuất hiện, lập tức khiến cho hai mắt tên tiểu nhị kia sáng ngời.

Sau khi nhìn thấy linh tủy, tiểu nhị lập tức cười làm lành:

- Khách quý, xin chờ một chút.

Rất nhanh, có một người trung niên cách ăn mặc tôn quý, trên mặt còn có một bộ râu cá trê sải bước đi tới, vẻ mặt vui vẻ:

- Khách quý đến thăm, thất lễ, thất lễ a.

- Chúng ta nên gọi chưởng quầy là gì?

Giang Trần lạnh nhạt cười hỏi.


- Kẻ hèn này họ Lý, khách quý cứ gọi ta là Lý chưởng quý.

Người trung niên này sắc mặt vui vẻ, cực kỳ nhiệt tình.

- Lý chưởng quỹ, ta nghe nói Vạn Khôi các của các ngươi là cự đầu trong ngành buôn bán nô lệ. Hôm nay mộ danh mà tới đây. Hy vọng Lý chưởng quỹ đừng làm cho chúng ta thất vọng.

Lý chưởng quỹ khoan thai cười nói:

- Không có, nhị vị có yêu cầu gì cứ việc nói với kẻ hèn này là được.

Giang Trần cũng không hấp tấp, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn với tiết tấu khoan tai. Mặt thì khẽ mỉm cười.

- Lý chưởng quỹ, chúng ta gần đây cần một nhóm nhân thủ, tốt nhất là có thiên phú đan đạo không tệ. Không biết trong Vạn Khôi các có thể cung cấp bao nhiêu hàng như vậy?

- Khách quý muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

- Ồ? Có hào khí như vậy hay sao?

Giang Trần cười nói:

- Đã như vậy cho ta xem hàng trước một chút.

Lý chưởng quỹ gật đầu:

- Lập tức sắp xếp, mời nhị vị khách quý.

Lý chưởng quỹ nghiêm túc mang theo Giang Trần và Hoàng Nhi đi về đằng sau. Đi khỏi phòng khách, đằng sau càng đi càng rộng mở, không ngờ lại có động thiên khác. Sự to lớn vượt quá tưởng tượng của Giang Trần.

Rất nhanh đã đi tới một khối đất trống đằng sau. Lý chưởng quỹ nói:

- Khách quý chờ một chút, chúng ta sẽ mang hàng hóa đi ra.

Không bao lâu sau liền có hơn một ngàn tên nô lệ không ngừng bị mang ra.

Nhưng mà khi nhìn thấy những nô lệ được mang ra, Giang Trần sửng sốt. Trên mặt những nô lệ này có dán phù lục phong ấn, đem khí tức trên người bọn họ phong ấn chặt chẽ. Căn bản không nhìn rõ mặt, cũng không điều tra ra được thần thức chấn động của bọn họ.

Từ phía xa xa nhìn vào, mỗi người cơ hồ đều giống nhau.

Giang Trần cùng Hoàng Nhi liếc nhìn nhau, đều im lặng.

- Lý chưởng quỹ, như vậy ngươi bảo ta kiểm hàng thế nào đây?

Giang Trần cực kỳ phiền muộn:

- Nhìn không thấy mặt, cũng không nhìn ra tu vi cấp độ của bọn họ.

Lý chưởng quỹ cười nói:

- Khách quý, đây là quy củ của chúng ta. Trước khi bọn họ bị bán ra, thần thức không cảm giác được toàn bộ phong ấn, cũng không thể lộ ra diện mạo. Ngươi muốn kiểm hàng chỉ có thể nhìn qua giới thiệu đơn giản về hàng hóa. Mỗi một nô lệ đều có giới thiệu tu vi, cùng với đặc điểm, năng khiếu... Chi tiết như vậy có lẽ không sai, nếu như sau khi nhận hàng, phát hiện ra không giống như giới thiệu, chúng ta sẽ tiếp nhận hàng vô điều kiện. Yên tâm đi, Vạn Khôi các buôn bán tuyệt đối không làm xằng làm bậy.


trong lòng Giang Trần thầm chửi con mẹ nó, chỉ xem giới thiệu đơn giản, vậy cũng có thể gọi là kiểm hàng sao?

Nếu như không phải cố gắng khắc chế, cơ hồ hắn muốn nắm Lý chưởng quỹ này đánh một trận. Đây đâu thể gọi là xem hàng?

- Khách quý, thế nào? Xem xét hay là...

Lý chưởng quỹ nào biết rằng hiện tại trong lòng Giang Trần đang tức giận không thôi. Hắn vẫn dùng vẻ mặt ân cần hỏi han.

- Lý chưởng quỹ, ngũ giác bọn họ bị phong ấn, chúng ta nói gì bọn chúng cũng không nghe được đúng không?

Khi Giang Trần nói chuyện, lại không có cải biến tiếng nói, cố ý dùng thanh âm khi hắn còn ở Đan Kiền Cung nói chuyện.

Đã không nhìn ra diện mạo của những người này, điều tra không được thần thức chấn động của bọn họ, vậy thì ta chủ động lộ ra thanh âm, nếu như có người quen, nghe được thanh âm của ta có lẽ sẽ tỏ vẻ gì đó chứ?

Kết quả làm cho Giang Trần rất là thất vọng, những nô lệ kia quả thực giống như con rối, căn bản không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ đứng thẳng ở đó, giống như một cái xác không hồn.

- Ha ha, bọn họ không nghe được, nhìn không được, cảm nhận không được. Giống như một cỗ khôi lỗi, trước khi phong ấn được cởi bỏ, tuyệt đối nhìn không ra.

Lý chưởng quỹ cười nói.

- Lý chưởng quỹ à, ta là người tính tình quái dị, coi như là nô lệ cũng phải nhìn qua tướng mạo. Ngươi đem mặt nạ trên mặt bọn chúng vạch ra, ta chỉ khẽ liếc một c ái mà thôi. Thế nào?

Lý chưởng quỹ tươi cười, thế nhưng lại lắc đầu nói:

- Khách quý, chuyện này cũng không được. Đây đều là luật lệ của chúng ta, tuyệt đối không thể phá.

- Luật lệ là thứ chết, người là thứ sống.

Giang Trần tiếp tục cổ động.

Lý chưởng quỹ cũng cười nói:

- Khách quý, việc khác đều dễ nói, việc này nhất định không được. Nếu như ta phá lệ cho ngươi lần này, sau đó lão bản sẽ trực tiếp tiêu diệt ta. Khách quý muốn làm sinh ý, chung quy sẽ không muốn để cho kẻ hèn này vì thế mà mất mạng đó chứ?

Lý chưởng quý nói như vậy khiến cho Giang Trần phiền muộn không thôi.


Đợi một lát hắn lại hỏi:

- Lý chưởng quỹ, ta nghe nói gần đây các ngươi nhận được một đám hàng mới, chất lượng vô cùng tốt, không biết ngươi có thể mang nhóm hàng mới này ra xem hay không?

Lý chưởng quỹ sững sờ:

- Chúng ta gần đây có rất nhiều hàng mới, không biết ngươi đang muốn nói tới đám hàng nào?

Giang Trần rất muốn nói tới đám người Vạn Tượng Cương Vực, nhưng hắn biết rõ, lời này tuyệt đối không thể nói ra, một khi nói ra sẽ triệt để lộ ra ngoài ánh sáng.

- Có mấy đám? Đều mang ra nhìn đi. Dù sao nhu cầu của ta lần này vô cùng lớn.

Giang Trần nghe nói người Đan Kiền Cung bị bán cũng không ít, ít nhất có hơn mười người, nhiều khả năng mấy trăm cũng có.

Lý chưởng quỹ cười cười:

- Kỳ thực tất cả hàng mới đều ở bên trong này. Hiệu suất mua bán của chúng ta rất cao. Hàng mới hôm nay nói không chừng qua mười ngày nửa tháng lại đổi một đám hàng mới khác. Những thứ này đều là từ trong vòng hai tháng trở lại đây.

- Ồ? Ngươi xác định đều ở bên trong này?

Giang Trần lại hỏi.

- Đều ở bên trong, trừ phi có một ít người đặc biệt xuất chúng, hàng hóa cao cấp, những hàng hóa cao cấp kia đều dùng để đấu giá. Sẽ không xấu hiện ở nơi này.

- Còn có hàng cao cấp? Ta có thể nhìn qua hay không?

Lý chưởng quỹ cười khổ nói:

- Chỉ có ở trong hội đấu giá mới có thể nhìn thấy, quyền hạn của kẻ hèn này cũng không đủ.