Sát Thần Chí Tôn

Chương 1210: C1210: Lưu ly vương thành 2




- Đi thôi, đi vào.

Vi Kiệt vung tay lên, hướng về phía cửa thành đi tới.

- Dừng lại.

Đi tới cửa thành lại bị một võ sỉ coi thành ngăn lại.

Vi Kiệt nhíu mày:

- Xảy ra chuyện gì? Ta mới rời khỏi thành mới vài ngày, tại sao quy củ của Lưu Ly vương thành lại biến hóa như vậy? Từ khi nào đội ngũ của thế gia cửu cấp cũng phải đứng lại?

Võ sĩ coi thành kia hiển nhiên cũng biết Vi Kiệt, hắn chắp tay nói:

- Vi thiếu gia, ngại quá. Mong thiếu gia xuống ngựa vào thành. Không phải là tại hạ muốn gây khó dễ cho thiếu gia, mà là vì muốn tốt cho thiếu gia.

Vi Kiệt sừng sờ.

- Ngươi nói rõ hơn được không?

Tên võ sĩ này dường như là đội trưởng đội canh gác cửa thành, hắn than nhẹ một câu, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm:

- Phiền thiếu chủ thăng tiên, hiện tại đang cử hành tang lễ, trên không trung cấm bay, trên mặt đất cấm ngựa. Tất cả mọi người ra vào đều phải đi bộ.

- Cái gì? Phiền thiếu chủ?

Sắc mặt Vi Kiệt đại biến, nghẹn ngào hỏi:


- Đây là chuyện xảy ra lúc nào?

- Mới ngày hôm qua.

Tên đội trưởng kia lắc đầu, khoát tay nói:

- Vi thiếu gia, vào đi, lặng lẽ hồi phủ, không nên ồn ào.

Tên đội trưởng này cũng hảo tâm nhắc nhở một câu.

Trên mặt Vi Kiện vẫn tràn ngập vẻ kinh ngạc, mãi một lúc lâu sau mới gật gật đầu, ôm quyền nói:

- Đa tạ nhắc nhở, sau này Vi mỗ sẽ mời các ngươi uống rượu.

Tên đội trưởng kia nở nụ cười miễn cưỡng, lại không nói gì thêm. Hiển nhiên tin Phiền thiếu chủ kia qua đời khiến cho cả Lưu Ly vương thành như bị một bóng đen bao phủ.

Tâm tình của Vi Kiệt thoáng cái trở nên cực kỳ sa sút, hắn dắt ngựa, cúi đầu rồi vào thành. Cho dù là Thất gia gần đây cao điệu, lúc này cũng thành thành thật thật vô cùng, đi ở đằng sau đội ngũ, đi về phía phủ đệ Vi gia.

Vi gia ở Lưu Ly vương thành địa vị rất cao, khu vực hiện tại đang ở cùng là một vị trí vô cùng hiển hách trong Lưu Ly vương thành. Đi bộ qua một giờ mới đi tới phủ đệ Vi gia.

Phủ đệ Vi gia là một đại trang viên, hết sức hào hoa, xa xỉ, coi như bất phà,.

Bởi vì Phiền thiếu chủ qua đời, cửa Vi gia cũng treo cờ trắng.

- Phiền thiếu chủ này có địa vị gì? Một người chết mà có thể khiến cho toàn thành phúng. Loại thế gia cửu cấp như Vi gia cũng phải để tang hắn?

Tuy rằng trong lòng Giang Trần nghi vấn, thế nhưng cũng không có mở miệng hỏi.

Đi theo đội ngũ Vi gia vào trang viên. Sau khi vào trang viên, người Vi gia nhìn thấy thiếu gia trở về, tuy rằng cao hứng, thế nhưng lại không có làm ầm ĩ.

Hiển nhiên dưới bầu không khí chết chóc tang thương này, ai cũng không dám đánh vỡ.

- Thất Hạ, trước tiên ngươi sắp xếp chỗ ở cho Đan Vương đại nhân. Nhớ kỹ phải dùng tiêu chuẩn chiêu đãi khách quý cao cấp nhất của Vi gia chúng ta.

Vi Kiệt phân phó Thất gia.

Đồng thời hắn quay đầu lại nói với Giang Trần:

- Đan Vương đại nhân, Vi mỗ trước tiên phải đi bái kiến trưởng bối trong nhà. Có chỗ nào tiếp đón không được chu đáo. Kính xin Đan Vương đại nhân thông cảm nhiều hơn.

Giữa hai người đã đạt thành sự ăn ý, tạm thời không cần phải bóc trần thân phận, xưng hô đương nhiên vẫn gọi là Đan Vương đại nhân.

Thất gia cho rằng thiếu gia cố tình đem vị Đan Vương đại nhân này ở lại trong phủ, hắn cũng không dám chậm trễ mà vô cùng ân cần chiêu đãi Giang Trần.

Sau khi dàn xếp tốt tất cả mọi chuyện, Thất gia nói:

- Đan Vương đại nhân, có chuyện gì có thể tùy thời gọi ta.

- Làm phiền Thất gia.


Giang Trần cười nhạt một tiếng.

- Như thế ta sẽ không quấy rầy Đan Vương đại nhân nghỉ ngơi nữa.

Sau khi Thất gia rời khỏi, Giang Trần xem xét bốn phía, cũng không thể làm gì khác hơn là than thở. Cho dù là tạm trú, cũng phải xem xét cho kỹ.

Nơi tạm trú này có vài gian phòng, còn có một tiểu hoa viên, cực kỳ xinh đẹp và tĩnh mịch.

Đây chính là nơi tấc đất tấc vàng trong Lưu Ly vương thành, có thể ở trong khu vực rộng lớn, lại hào hoa xa xỉ như vậy, có thể nhìn ra địa vị của Vi gia trong Lưu Ly vương thành quả thực không thấp.

Sau khi quen thuộc địa hình, Giang Trần trở lại phòng, trong lòng cuối cùng cũng thầm thở dài một hơ. Bị đuổi giết thời gian dài như vậy, rốt cuộc cũng vượt qua được.

Hắn không có lo lắng người Bất Diệt Thiên Đô đuổi tới đây. Chỉ đơn thuần nhìn khí phách của Vi gia là biết rõ Bất Diệt Thiên Đô kia cho dù tra được tới Lưu Ly vương thành cũng tuyệt không dám tới Vi gia giương oai.

- Hoàng Nhi cô nương có lẽ cũng đã vào thành. Nhìn thấy dấu hiệu dọc đường đi của ta, có lẽ sẽ chạy tới hội họp.

Giang Trần cũng không lo lắng cho Hoàng Nhi.

Ngồi xếp bằng, Giang Trần minh tưởng hai thời thần, đem mạch suy nghĩ những ngày này sửa sang qua một lần.

Sau Vạn Tượng đại điển, mỗi một chuyện, một chuyện xảy ra quá nhanh, cơ hồ khiến cho hắn không có thời gian điều chỉnh suy nghĩ của chính mình.

Hai thời thần sau, Giang Trần đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.

- Giang huynh.

Đây là thanh âm của Vi Kiệt.

- Vi thiếu gia.

Giang Trần mở cửa.

- Giang huynh, mong thứ lỗi. Trước đó ta phải bái kiến trưởng bối trong nhà, kể một ít chuyện, đã lãnh đạm với Giang huynh. Sáng sớm ngày mai ta sẽ ra ngoài nghe ngóng tin tức.


Giang Trần gật gật đầu, lại hỏi:

- Vi thiếu gia, Phiền thiếu chủ kia là người phương nào? Mà lại khiến cho toàn thành như vậy? Chẳng lẽ là thiếu chủ của Lưu Ly vương thành?

Vi Kiệt buồn bã, than nhẹ một tiếng, gật gật đầu nói:

- Tuy rằng hắn không phải là thiếu chủ duy nhất của Lưu Ly vương thành, nhưng nói hắn là thiếu chủ của Lưu Ly vương thành cũng không phải sai.

- Ồ?

Giang Trần hiếu kỳ.

- Phiền thiếu chủ chính là môn hạ đắc ý nhất, là đệ tử chân truyền của Khổng Tước đại đế. Mà Khổng Tước đại đế là người đứng đầu trong bảy đại đế của Lưu Ly vương thành. Phiền thiếu chủ thiên phú siêu quần, thực lực cao cường, lại còn là người trẻ tuổi, còn có khí độ hào sảng, có thể nói là kỳ tài ngút trời. Lưu Ly vương thành có rất nhiều thiếu chủ, nhưng mà Phiền thiếu chủ chính là người có hy vọng kế thừa vị trí thành chủ Lưu Ly vương thành nhất trong những thiếu chủ thiên tài hiện tại.

Trời cao đố kỵ anh tài.

Vi Kiệt nói xong một đống lớn tin tức, xảm xúc dường như có chút chấn động, nhưng mà Giang Trần cũng kịp đúc kết ra sáu chữ này.

- Giang huynh, người cùng thế hệ Vi mỗ bình sinh cũng không có bội phục được mấy người. Một là Giang huynh, tuy rằng Vi mỗ bội phục, thế nhưng còn chưa tới mức dập đầu xuống đất. Mà Phiền thiếu chủ lại là một trong số ít người làm cho Vi mỗ can tâm tình nguyện chịu thần phục.

Xem ra, Vi Kiệt này là kẻ tử trung với Phiền thiếu chủ kia.

Giang Trần cũng không cảm thấy kỳ quái một chút nào, thiên tài kiệt xuất nhất của Lưu Ly vương thành, nếu như không có một nhóm lớn người sùng bái thì quả thực mới là kỳ quái.

Chỉ là thiên tài như vậy tại sao lại vẫn lạc.

Loại chuyện này Giang Trần cũng không tiện nghe ngóng. Thứ hiện tại hắn quan tâm nhất chính là tin tức của đám người Mộc Cao Kỳ và Câu Ngọc.