Sát Thần Chí Tôn

Chương 1151: C1151: Hoàng nhi lại ra tay 2




Cùng lúc đó quanh thân Hoàng Nhi đột nhiên xuất hiện một cành trúc màu xanh biếc, gióng như viễn cổ đồ đằng phóng lên trời.

Quang mang màu xanh biếc kia ầm ầm phóng về phía vòng cung khuyết tràn ngập trên bầu trời kia.

Oanh.

Vòng cung khuyết trên hư không đột nhiên run rẩy kịch liệt, nhanh chóng bị phá ra một cái động.

Cùng lúc đó Giang Trần nghiến nát Độn Không phù.

Một đạo độn quang bao phủ Giang Trần và Hoàng Nhi, theo sát đạo quang mang màu xanh kia, bắn ra khỏi vòng cung khuyết kia, trong nháy mắt biến mất trên bầu trời.

Biến cố đột nhiên xảy ra quá nhanh, cơ hồ tất cả mọi người không kịp có phản ứng.

Phản ứng của Cung Vô Cực coi như nhanh nhất, hắn nhìn thấy một đạo quang mang màu xanh phóng lên lĩnh vực mình, trong lòng vẫn còn âm thầm cười lạnh, cảm thấy hai tiểu gia hỏa này không biết tự lượng sức mình, vậy mà mưu toan phá hỏng lĩnh vực Hoàng cảnh.

Thế nhưng mà hắn còn chưa kịp cười lạnh lâu thì sắc mặt lập tức đại biến.

Lĩnh vực Hoàng cảnh của hắn trực tiếp bị đánh ra một lỗ thủng lớn. Đối phương theo sát đạo quang mang kia, trực tiếp biến mất không còn tung tích, không coi sự có mặt của hắn vào đâu.

Lĩnh vực Hoàng cảnh tương liên với thần thức của hắn, lĩnh vực bị pháp thần thức của hắn tự nhiên cũng bị chấn động cực lớn, trong lúc nhất thời không có hành động kế tiếp.

Chờ sau khi thần thức hắn khôi phục, độn quang đã sớm biến mất không còn tung tích.


Trong lúc nhất thời nơi này yên tĩnh, yên tĩnh tới mức chỉ còn tiếng hít thở do áp lực cực lớn.

Lôi Âm môn cũng tốt, Cự Côn tông cũng vậy, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn đứng đó, không dám biểu lộ ra một chút nào.

Ngay vừa rồi Cung Vô Cực, Cung đại nhân còn phê bình bọn họ là đám phế vật, để cho một con dê béo trong đó chạy đi. Không ngờ sau một khắc, hai con dê béo lớn hơn trực tiếp chạy đi trước mặt Cung đại nhân, Cung Vô Cực.

Tình huống một trước một sau, quả thực giống như là Cung Vô Cực đại nhân tự đánh vào mặt mình.

Lúc này ai dám có một chút biểu hiện gì mới là lạ. Thời điểm này bất luận ai có biểu lộ gì rất có thể sẽ khiến cho Cung Vô Cực đại nhân hiểu lầm là ngươi đang giễu cợt hắn.

Cung Vô Cực trợn hai mắt, đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, hung hăng đánh một quyền, nện vào động phủ Giang Trần trước mặt.

Oanh.

Một tòa động phủ hoàn toàn sụp xuống, hóa thành một mảnh phế tích.

- Đuổi theo cho ta, mặc kệ phải trả một cái giá lớn nào cũng phải bắt được hai hỗn đản này cho ta.

Cung Vô Cực cơ hồ bạo nộ, miệng lớn tiếng gào thét, nước bọt bay tứ tung.

Giờ phút này thực sự hắn đã thất thố.

Dùng tu vi và thân phận cường giả Hoàng cảnh tứ trọng của hắn, lại để cho một tiểu tử tu vi Thánh Cảnh chạy đi, chuyện này quả thực vô cùng nhục nhã.

Cung Vô Cực đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ánh mắt hung ác quét ngang một vòng nói:

- Nhớ kỹ, chuyện ngày hôm nay bất luận một chút tin tức nào cũng không được tiết lộ. Nếu như tin tức ngày hôm nay có ai tiết lộ nửa câu, bổn tọa sẽ đích thân dẫn người đi diệt hai tông Lôi Âm, Cự Côn các ngươi.

Cung Vô Cực vô cùng bá đạo, không để cho ai có cơ hội lên tiếng hỏi lại.

Ánh mắt hắn hung hãn quét qua, khiến cho tông chủ Cự Côn tông, Lôi Âm môn run rẩy, chỉ có thể khúm núm gật đầu đồng ý.

Tuy rằng bản thân bọn họ đều là cường giả Hoàng cảnh nhị trọng.

- Đại nhân, vậy thì tiểu tử này...

Môn chủ Lôi Âm Môn chỉ vào Thẩm Thanh Hồng, nói:

- Có cần dùng một đao đánh chết tiểu tử này hay không?

- Chậm đã, tiểu tử này đi cùng với bọn chúng tới đây. Quan hệ có lẽ không tệ, trước tiên nạy từ trong miệng hắn ra một ít tin tức. Có lẽ có tin tức hữu dụng.


Thẩm Thanh Hồng cười ha hả:

- Kẻ sĩ có thể giết chứ không thể chịu nhục. Các ngươi có thể bắt ta, có thể giết ta. Muốn Thẩm Thanh Hồng ta làm phản đồ, phản bội đồng môn là chuyện nằm mơ.

- Chậc chậc, tiểu tử ngươi bây giờ mạnh miệng đúng không? Đợi sau khi cực hình dùng lên trên người ngươi, ngươi muốn mạnh miệng nữa cũng khó.

HIển nhiên Thẩm Thanh Hồng cũng đã ôm tâm lý phải chết cho nên nhổ một cái, nói:

- Muốn giết cứ giết, muốn bức cung ta, nằm mơ sao? Nhớ kỹ, hôm nay các ngươi làm gì với Đan Kiền Cung, ngày sau Giang Trần sư đệ nhất định sẽ đòi lại gấp mười lần. Ha ha, Thẩm Thanh Hồng ta vô năng không đợi được tới ngày đó. Nhưng mà một ngày nào đó nhất định sẽ tới ngày đó. Nhất định...

Nói xong Thẩm Thanh Hồng kêu lên một tiếng, chân nguyên trong cơ thể ầm ầm trào dâng, thúc dục tới cực hạn.

Rầm rầm.

Không ngờ Thẩm Thanh Hồng lại lựa chọn tự bạo thần hồn.

Trong lúc nhất thời ở nơi này hỗn loạn.

Hiển nhiên ngay cả Cung Vô Cực cũng không có ngờ tê tù binh này lại rắn rỏi tới vậy.

Một thiên tài Thánh Cảnh tự bạo, lực uy hiếp cũng không nhỏ. Mấy thiên tài trẻ tuổi của Lôi Âm môn và Cự Côn tông đứng ở bên người Thẩm Thanh Hồng đều bị ảnh hưởng tới, chật vật không thôi, đều bị vết thương không nhẹ. Còn có một người bị thương nặng, hấp hối.

Biến cố ngoài ý muốn này khiến cho tâm tình Cung Vô Cực càng thêm khó chịu.

Hắn khoát tay nói:

- Đuổi.

Hai người Giang Trần và Hoàng Nhi mượn độn quang một đường liên tục gia trì Độn Không phù, liên tục chạy ra hai ba ngàn dặm, sau đó mới dừng lại ở một nơi hẻo lánh.


Cũng không phải là Độn Không phù của Giang Trần không đủ dùng mà hắn cảm nhận được rõ ràng tình huống của Hoàng Nhi cô nương không đúng.

Thần thức của Giang Trần cực kỳ nhạy cảm, hắn phát giác ra Bách Thế Đồng Tâm chú của Hoàng Nhi dường như có xu thế không áp chế nổi.

Hắn lập tức vội vàng dừng lại, triệu hồi ra Băng Hỏa yêu liên, trực tiếp độn thổ xuống dưới đất mấy trăm trượng. Tìm được một nơi hẻo lánh trong lòng đất, mở ra một không gian có thể dung thân, sau đó mới dìu Hoàng Nhi ngồi xuống dưới đất.

- Hoàng Nhi cô nương, nàng cứ ngồi trước đi, ta sẽ niệm Phạm Âm độ hồn chú cho nàng.

Giang Trần cũng biết Hoàng Nhi cô nương nhất định đã vận dụng thần thức quá độ, dẫn tới Bách Thế Đồng Tâm chú phát tác. Lúc trước hắn đã trị liệu qua cho Hoàng Nhi, thế nhưng cũng chỉ được phần ngọn mà không trị được phần gốc.

Bách Thế Đồng Tâm chú này nếu như chỉ áp chế thì có thể áp chế vài thập niên, thậm chí trên trăm năm.

Điều kiện tiên quyết là không được vận dụng thần thức quá độ.

Một khi sử dụng thần thức quá độ, sẽ khiến cho Bách Thế Đồng Tâm chú trong thần thức tỉnh lại, như vậy độ khó khi áp chế càng thêm lớn.

Giang Trần nhìn qua Hoàng Nhi đã gần như hôn mê, toàn thân không ngừng run rẩy, hắn biết rõ đây là dấu hiệu của Bách Thế Đồng Tâm chú khi sắp phát tác.

Hắn vội vàng tĩnh tâm lại, từng lần, từng lần, không ngừng niệm Phạm Âm Độ hồn chú.

Phạm Âm độ hồn chú không ngừng được niệm, biên độ run rẩy của thân thể Hoàng Nhi chậm rãi giảm bớt.

Giang Trần không dám dừng lại. Tuy rằng niệm tới miệng đắng lưỡi khô, thế những vẫn kiên trì, từng lần lại từng lần. Như vậy trọn vẹn mười hai thời thần, cũng chính là một ngày đêm, thân thể Hoàng Nhi thi thoảng mới run lên, khôi phục lại một tia tri giác.