Sát Thần Chí Tôn

Chương 1110: C1110: Vạn tượng cực cảnh mở ra 1




Dù sao khí thế của Thánh Kiếm cung hiện tại đã bị áp chế hoàn toàn, nếu như sống mái với người ta hoàn toàn không có bất kỳ phần thắng nào a. Mà tiểu tử Giang Trần này lại cổ quái như vậy, khiến cho trong đầu bọn họ khó tránh khỏi có chút kiêng kỵ.

Trần trưởng lão mất mạng trong tay tiểu tử này, khó mà bảo đảm tiểu tử này sẽ không giết chết bọn họ.

Quả thực Uông Kiếm Vũ mạnh, thế nhưng vạn nhất Giang Trần này còn có thủ đoạn mạnh hơn nữa. Vậy thì kết quả của cuộc chiến kia khó mà nói trước được. Cho dù một ít cường giả có thể bảo vệ được mình, đám người trẻ tuổi có khả năng sẽ bị Giang Trần tiêu diệt hơn phân nửa. Chuyện này đối với Thánh Kiếm cung mà nói tuyệt đối là tai nạn.

Cho nên vô luận thế nào, bọn họ đều không muốn trận chiến này xảy ra.

Thắng, bọn họ không vẻ vang một chút nào. Một tông chỉ thắng một người trẻ tuổi thì có vẻ vang gì chứ?

Nếu như thua thì coi như mất mặt mũi. Không chỉ đơn thuần là mất mặt, thậm chí còn có khả năng tổn thương rất nhiều, từ nay về sau nguyên khí đại thương, không gượng dậy nổi.

Mặc kệ nhìn từ góc độ nào, trận chiến này đều không thể diễn ra.

Nhìn thấy Uông Kiếm Vũ buông tha, trong lòng những người khác đều âm thầm thở dài, kể cả là Uông Hàn trước đó không ai bì nổi lúc này cũng bị Giang Trần thu thập cho tới sợ hãi.

Hắn thầm nghĩ Giang Trần này chính là tà thần, không nên xuất hiện trước mặt mình. Đánh không được chẳng lẽ trốn cũng không được sao?

Mặc dù đối với Giang Trần hắn hận tới ngứa răng, thế nhưng Uông Hàn cũng bi ai biết rõ một việc, cả đời này của hắn chỉ sợ không có cách nào vượt qua đối phương.

Thấy người Thánh Kiếm cung thối lui, đám người Tiêu Dao tông vẫn còn cảm thấy có chút tiếc nuối. Bọn họ vẫn muốn nhìn trận náo nhiệt này một chút. Bọn họ muốn nhìn xem rốt cuộc Giang Trần dùng lực lượng một người đối phó một tông như thế nào.


Thế nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt Uông Kiếm Vũ này lại co trứng lại.

Nhìn thấy Uông Kiếm Vũ lui bước, Hạng Vấn Thiên cũng thở dài một hơi. Đứng ở góc độ của hắn mà nói, hiển nhiên hắn cũng không hy vọng trong Vạn Tượng Cương Vực xuất hiện chuyện tàn sát lẫn nhau, tự làm cho nguyên khí của Vạn Tượng Cương Vực đại thương.

- Đan Trì lão đệ, cho ta mặt mũi đi. Ân oán giữa các ngươi về sau lại giải quyết, được không?

Hạng Vấn Thiên nhìn về phía Đan Trì cung chủ nói.

Đan Trì cung chủ thản nhiên nói:

- Mặt mũi của Hạng lão ca tự nhiên tiểu đệ phải cho. Chỉ là đám người Thánh Kiếm cung này nhiều lần khiêu khích, lần này cho bọn chúng mặt mũi thì sẽ có lần sau. Tin rằng các người cũng nhìn thấy, cơ hồ mỗi một lần chỉ cần là chuyện liên quan tới Đan Kiền Cung chúng ta, Uông Kiếm Vũ này tự nhiên sẽ đứng ra cắn bậy.

Lời nói này quả thực không sai một chút nào, tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng.

Quả thực chỉ cần là chuyện liên quan tới Đan Kiền Cung, Thánh Kiếm cung nhất định là một trong những kẻ hung hăng nhảy ra nhất. Điểm này cho dù là ai cũng không có cách nào phủ nhận.

Hạng Vấn Thiên nhìn qua Uông Kiếm Vũ nói:

- Uông lão đệ, tình thế của Vạn Tượng Cương Vực hiện tại vô cùng nghiêm trọng. Ngươi nên nhìn đại cục một chút có được không? Nếu như quả thực đại nạn rơi xuống Vạn Tượng Cương Vực chúng ta, ngươi cảm thấy ân oán giữa hai tông môn các ngươi còn có ý nghĩa gì sao?

Uông Kiếm Vũ sao mà không biết đạo lý đó, chỉ là trước mặt thù hắn, hắn thà rằng bị địch nhân bên ngoài khi dễ chứ cũng không muốn nhìn thấy địch nhân mình trở nên mạnh mẽ.

- Hạng lão ca, mặt mũi ta cho lão ca. Lần Vạn Tượng đại điển này ta sẽ không gây chuyện nữa. Nhưng mà ân oán giữa Thánh Kiếm cung và Đan Kiền Cung sẽ không thể bỏ qua như vậy. Núi cao sông dài còn đó, việc này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy.

Uông Kiếm Vũ thở phì phò, khoát tay một cái, nói:

- Chúng ta đi.

- Đi sao?

Một trưởng lão Thánh Kiếm cung có chút ngạc nhiên hỏi.

Uông Kiếm Vũ cả giận nói:


- Không đi thì ở lại làm gì? Vạn Tượng cực cảnh không có phần Thánh Kiếm cung, chẳng lẽ còn đứng lại xem bọn chúng đắc ý sao?

Trong lúc nhất thời tất cả người của Thánh Kiếm cung đi ra ngoài.

Sau khi đi ra ngoài mấy dặm, một trưởng lão thấp giọng nói:

- Cung chủ, chúng ta rời khỏi nơi này thật sao?

Uông Kiếm Vũ khẽ mỉm cười, nói:

- Rời khỏi? Nào có dễ nhưu vậy? Trước tiên cứ mai phục, đợi bọn chúng từ Vạn Tượng cực cảnh đi ra, sau khi tách ra, chúng ta sẽ tập kích Đan Kiền Cung. Tiểu tặc Giang Trần này nhất định phải giết, nếu như cho hắn cơ hội, sau này sẽ không giết được tiểu tử đó nữa.

Dù sao thực lực của Giang Trần tăng lên quá nhanh, thực tế vừa rồi một mình hắn đứng ra khiêu chiến lực một tông. CHuyện này chẳng những khiến cho Uông Kiếm Vũ cảm thấy bị mạo phạm mà trong lòng còn xuất hiện sự kiêng kỵ lần đầu tiên hắn cảm thấy được.

Cho dù tiểu tử kia có khoác loác, thế nhưng không thể nghi ngờ tiểu tử này nhất định có tiền vốn đối kháng với Thánh Kiếm cung, nếu không tiểu tử này tuyệt đối sẽ không cuồng ngạo như vậy.

Cho nên phương thức tốt nhất đối với Giang Trần bây giờ không phải là giao chiến trên lôi đài mà là đột nhiên tập kích, đánh lén. Ám toán đối phương, khiến cho hắn không kịp trở tay.

Nếu như dùng thủ đoạn đánh lén có thể khiến cho đối phương thì dễ xử lý hơn nhiều.

Thánh Kiếm cung có thể ngồi lên vị trí thứ hai trong Vạn Tượng Cương Vực cũng không phải chỉ có hư danh không, hoặc ít hoặc nhiều đều có át chủ bài thực sự.

Luận võ trong đại điển chấm dứt, Vạn Tượng Tiềm Long bảng được công bố. Danh tự Giang Trần đứng ở trên đầu bảng, lấy được vinh quang quán quân của Vạn Tượng Tiềm Long bảng.

Bên Đan Kiền Cung cao hứng bừng bừng, không ngừng chúc mừng Giang Trần. Ngay cả Niếp Trùng vốn không phục lúc này cũng tâm phục khẩu phục.


Hắn không có biện pháp không phục, bởi vì thực lực mà Giang Trần biểu hiện ra ngoài đã không phải là thứ mà Niếp Trùng hắn có tư cách không phục. Nói thật dùng thực lực của Niếp Trùng, ngay cả tư cách ghen ghét Giang Trần còn không có.

Muốn ghen ghét cũng phải là thiên tài cấp bậc như Hạng Tần mới có tư cách ghen ghét.

Vạn Tượng cực cảnh cũng sở hữu ba khu vực, tổng cộng có cửu tọng. Tam trọng đầu tiên là tam tọng bên ngoài, tam trọng ở giữa chính là nội cảnh, gần tam trọng là ngoại cực cảnh.

Quy tắc của đại điển những lần trước, top mười sáu trong luận võ đều có tư các tiến vào ngoại cực cảnh.

Mà trước ba mươi hai đều có thể tiến vào nội cực cảnh.

Từ ba mươi ba tới một trăm chỉ có thể hoạt động bên ngoài ngoại cực cảnh, tuyệt đối không thể tiến vào nội cực cảnh.

Đương nhiên, Vạn Tượng Cực cảnh này chỉ có mở ra trong chín ngày mà thôi.

Cũng tương đương với việc, thế giới cửu trọng của Vạn Tượng cực cảnh, mỗi một trọng chỉ có thời gian một ngày.

Đương nhiên trong lịch sử của Vạn Tượng đại điển cũng có rất nhiều thiên tài tiến vào Vạn Tượng cực cảnh, thế nhưng thiên tài lấy được kỳ ngộ ở ngoại cực cảnh cơ hồ không có.

Thậm chí có rất ít người đi qua bên ngoại cực cảnh, mặc dù có đi vào cũng không thu hoạch được gì, căn bản không có cách nào tìm được truyền thừa từ nơi đó.