Sát Thần Chí Tôn

Chương 1083: C1083: Chủ động nhận thua 1




Vòng này đối với Lăng Bích Nhi mà nói, chính là một cơ hội khó mà có được.

Thiên tài Nguyên Cảnh bát trọng của tông môn ngũ phẩm, trên cơ bản không có khả năng chống lại thiên tài Nguyên Cảnh cửu trọng đỉnh phong của tông môn tứ phẩm.

HUống chi, Lăng Bích Nhi lại ở trong trạng thái sắp đột phá Thánh Cảnh, dưới loại trạng thái này mà lại gặp đối thủ như vậy, đối với Lăng Bích Nhi mà nói, chính là một trợ lực vô cùng lớn với nàng.

Dưới tình huống này, Lăng Bích Nhi có thể thoái mái, nhẹ nhõm phát huy ra thực lực cường đại hơn nhiều. Thử đọc 𝙩г𝙪yện không q𝙪ảng cáo 𝙩ại ⩶ T𝘙𝑈𝙈T𝘙𝑈YỆN.VN ⩶

Mà hai người Thẩm Thanh Hồng và Quân Mặc Bạch đều là thiên tài Thánh Cảnh, mỗi một trận chiến hiện tại của bọn họ đều ở trong trạng thái được bảo hộ, căn bản không có khả năng ra tay với người có tu vi đồng cấp.

Về phần đối thủ dưới Thánh Cảnh, mặc kệ là rút thăm được ai, đối với bọn họ chỉ giống như một bữa ăn sáng.

Thẩm Thanh Hồng đi tới trước mặt Niếp Trùng nói:

- Niếp sư đệ, lượng sức mà tới. Không cần miễn cưỡng, chúng ta thắng cũng được, thua cũng được, không cần tranh giành cái khí phách vô vị kia.

Tuy rằng Niếp Trùng là Nguyên Cảnh cửu trọng đỉnh phong, thế nhưng muốn so với Kim Phong, Thánh Cảnh nhất trọng đỉnh phong kia mà nói, hiển nhiên không có một chút ưu thế nào.

Nếu như dưới tình huống bình thường, thiên tài Thánh Cảnh đều sẽ có chừng mực, không có ỷ vào thực lực của mình cường đại mà toàn lực đánh chết đối thủ yếu hơn.

Trừ phi là đối thủ của bọn họ chủ động khiêu khích, chọc giận thiên tài Thánh Cảnh.

Thế nhưng mà...

Hết lần này tới lần khác thiên tài Thánh Cảnh này lại là của Thánh Kiếm cung, phiền phức lớn.

Thánh Kiếm cung và Đan Kiền Cung bất cộng đái thiên, một khi gặp nhau, chiến đấu nhất định sẽ vô cùng thảm thiết.


Ví dụ như trận chiến của Giang Trần và Vương Kình.

Công kích ngay từ đầu Vương Kình vận dụng căn bản không xứng với trình độ luận bàn võ đạo, mà khi Giang Trần phản kích, hiển nhiên cũng không có một chút nào nhẹ tay.

Niếp Trùng hít sâu một hơi nói:

- Ta sẽ chú ý.

Hắn là người muốn bộc lộ phong mang, muốn hắn vừa mới lên đài đã nhậ nthua hiển nhiên hắn không làm được.

- Được rồi, mời tất cả các võ giả lên lôi đài.

Bên Đan Kiền Cung, Quân Mặc Bạch nhìn qua Niếp Trùng, đi tới trước mặt hắn rồi vỗ vỗ vai Niếp Trung, chỉ là lại không nói gì.

Lăng Bích Nhi thản nhiên nói:

- Cẩn thận.

Giang Trần đi qua, đưa tay nói:

- Cố gắng lên.

Niếp Trùng cũng biết, giữa đồng môn không có khả năng hả hê, châm chọc nhau. Trong lòng ngẫm nghĩ một lát, thế nhưng cũng không có chần chừ mà sải bước tiến lên lôi đài.

Lúc Giang Trần đi lên tới lôi đài, đối thủ Thánh Lang nhất tộc trong Đại Thánh đường đã chờ hắn từ lâu.

- Mộc Cao Kỳ?

Tướng mạo Lợi Tân của Thánh Lang nhất tộc này quả thực khiến cho người ta không khen nổi. Cái cằm đầy đặn, mắt tam giác tiêu chuẩn, hai má thon dầy, nhìn vào thân thể khiến cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ âm trầm. Mà thanh âm của hắn ta lại khiến cho người ta có cảm giác kỳ dị giống như kim loại, khiến cho người ta nghe thấy lập tức có cảm giác da đầu run lên.

Giang Trần gật gật đầu, lại không nói thêm gì.

Trên lôi đài thi đấu, mọi người một khi đã không có ân oán, cũng không tồn tại chuyện gọi là giao tình, như vậy tất cả đều không cần phải nói nhiều mà dùng thực lực nói chuyện.

KHóe miệng Lợi Tân nhếch lên, đột nhiên nở nụ cười quái dị nói:

- Mộc Cao Kỳ, ta từng nghe nói qua ngươi, Tiên Thiên Mộc Linh chi thể thượng thừa, Đan Vương tương lai.

Vẻ mặt Giang Trần nghi hoặc nhìn qua Lợi Tân này, cũng không biết tiểu tử này muốn nói cái gì.

- Ta không muốn làm tổn thương ngươi. Bằng không như vậy đi, ta cho ngươi giới hạn mười chiêu, lại cho ngươi kiên trì nửa canh giờ, sau đó sẽ đánh tiếp, cho ngươi chút thể diện xuống đài. Như vậy được không?

Giang Trần nghe những lời này không khỏi cảm thấy tức giận, đồng thời còn buồn cười.

- Tại sao?


Giang Trần hiếu kỳ hỏi.

- Ta không muốn đắc tội với một Đan Vương tương lai, chỉ cần giải thích như vậy đã đủ chưa?

Lợi Tân vô cùng tự tin, dường như Vương Kình ngày hôm qua bại trận hắn ta cũng không để ở trong lòng.

- Ngươi tự tin có thể thắng ta như vậy sao?

Giang Trần lạnh nhạt hỏi.

Lợi Tân khẽ giật mình, hắn có cảm giác đối phương đang nói nhảm. Hắn đường đường là thiên tài của Đại Thánh đường, muốn thắng một đệ tử Nguyên Cảnh thất trọng của Đan Kiền Cung không phải là chuyện rất bình thường sao?

Về phần Vương Kình bại trận thì liên quan gì tới ta?

Lợi Tân là Nguyên Cảnh cửu trọng, người Đại Thánh Đường, người có thể lọt vào trong mắt hắn cũng chỉ có thể là đám người Uông Hàn, về phần Vương Kình, Nguyên Cảnh bát trọng đỉnh phong kia hắn căn bản không thèm để ý.

Cho nên Vương Kình thua cũng tốt, thắng cũng tốt, căn bản hắn không thèm chú ý.

Người Đại Thánh đường ở trong Vạn Tượng Cương Vực có tự tin tuyệt đối, là tự tin gần như mù quáng.

Cho nên đối mặt với câu hỏi vừa rồi của Giang Trần, Lợi Tân tức thì cười rộ lên, ung dung nhìn qua Giang Trần nói:

- Nói như vậy, hẳn ngươi vẫn còn cẩm thấy có hy vọng chiến một trận với ta sao?

Giang Trần than nhẹ một tiếng, vì sao thiên tài trong Vạn Tượng Cương Vực đều có tự tin mù quáng như vậy.

Giang Trần cùng với thiên tài tông môn nhất phẩm như Cửu Dương Thiên Tông đối kháng qua mấy lần, ở trên người những thiên tài của Cửu Dương Thiên Tông kia, Giang Trần không nhìn thấy loại tự tin mù quáng như vậy.

Bất kể là Tào Tấn, hay là Ngô mập mạp Ngô Hằng kia, ở trên người bọn họ Giang Trần đều không nhìn thấy loại tự tin mù quáng, gần như là kiêu căng này.

Thiên tài của Cửu Dương Thiên Tông, tuy rằng cũng tự tin, thế nhưng bọn họ cũng không thiếu cái gọi là cẩn thận, làm việc có khí độ, thong dong, không tự tin mù quáng, cũng không tự coi nhẹ mình.


Tuy rằng là đối địch, thế nhưng Giang Trần cũng không thể không thừa nhận một việc, thiên tài trong tông môn nhất phẩm, bất kể là tâm tính hay là thực lực đều viễn siêu thiên tài của Vạn Tượng Cương Vực.

- Đừng khua môi múa mép như vậy, cứ phóng ngựa tới đây.

Giang Trần nhíu mày nói.

Lợi Tân cười lạnh:

- Ngươi quyết định để ta động thủ trước? Một khi ta động thủ, ngươi nhất định sẽ không còn cơ hội ra tay. Ta cho ngươi một cơ hội cuối ucnfg, ta cho ngươi mười chiêu, cho ngươi mặt mũi xuống đài.

- Không cần.

Giang Trần thản nhiên nói.

- Nói như vậy rượu mời ngươi không muốn uống mà lại muốn uống rượu phạt sao?

Thanh âm của Lợi Tân lạnh lẽo vô cùng.

Hắn không phải là loại người có tính tình tốt, sở dĩ vừa rồi đưa ra đề nghị này là do hắn không muốn đắc tội với một Đan Vương tương lại. Vạn nhất đến lúc đó hắn có chút chuyện cầu cứu đối phương trên phương diện đan dược thì sao?

- Đây là lôi đài luận võ, không phải mời khách ăn cơm. Nói chuyện gì mà rượu mời mới rượu phạt? Ngươi đã không dám công kích vậy thì tiếp mấy quyền của ta vậy.

Giang Trần thực sự không muốn dây dưa dài dòng với tiểu tử này.

Tiến lên trước vài bước, một tay nắm lại thành quyền, thân thể đột nhiên nhoáng lên, hóa thành một đạo lưu quang bay thẳng về phía trước.