Sát Tâm

Chương 15






Phỉ Nhược Thanh nhìn tôi thật lâu, xoa đầu tôi: "Cửu An, hôm nay anh không ở lại đây bồi em, ngày mai anh lại đến."
Tôi có chút bất an, vội vàng giữ chặt tay áo Phỉ Nhược Thanh: "Sao vậy? Anh muốn đi đâu?"
Anh hạ một nụ hôn trấn an lên trán tôi: "Cửu An, em phải một mình nghĩ kỹ, nhìn thẳng vào cuộc sống trong quá khứ của em và hết thảy những chuyện từng xảy ra, được không?
Tôi muốn nói anh ở chỗ này em cũng nghĩ được mà, đừng để em lại một mình, nhưng nhìn biểu tình kiên định của Phỉ Nhược Thanh, tôi đem lời nói nuốt trở lại.
Không thể phủ nhận, nếu Phỉ Nhược Thanh bồi bên người tôi, mạch suy nghĩ của tôi sẽ chỉ vây quanh anh thôi.
Phỉ Nhược Thanh rất hiểu tôi, cũng như tôi hiểu anh.
Cho đến hôm nay, tôi vẫn luôn vì Phỉ Nhược Thanh mà bọc lộ trong vô thức, anh cũng đối với sự thấu hiểu của tôi mà cảm thấy vô cùng rung động.

Cả đời này của tôi không thể dùng cách nói sống dễ dàng hay khốn khó mà hình dung được, tôi không để ý, vì nửa đời trước đã quá mức nỗ lực, nên nửa đời sau cũng trở nên dễ thở hơn một chút.
Nhưng chỉ có duy nhất Phỉ Nhược Thanh, là món quà tốt đẹp nhất mà thế giới này ban tặng cho tôi.

Có lẽ là vì trong khoảng thời gian vừa qua, Phỉ Nhược Thanh vẫn luôn như hình như bóng với tôi, nên sau khi anh rời đi, xung quanh đột nhiên thật im ắng, khá giống một tuần sau khi Phỉ Nhược Thanh qua đời hồi trước.
Suốt một tuần đó, tôi thậm chí còn không bước vào phòng ngủ của chúng tôi, tôi sợ Phỉ Nhược Thanh trở về mà tôi không nghe thấy.
Mỗi ngày mỗi đêm tôi đều ngồi ở phòng khách, chịu không nổi thì dựa vào sofa chợp mắt một chút, sau khi tỉnh lại lại tiếp tục đợi.
Tôi ngồi ở huyền quan, nghe tiếng thang máy đóng mở, nghe xem có tiếng bước chân quen thuộc đến gần hay không.
Nhưng không có, lần nào cũng không có.
Hôm đầu thất của Phỉ Nhược Thanh, tôi mới tỉnh táo lại từ loại chờ đợi vừa vô vọng lại cô độc này, cuối cùng chúng tôi lại gặp được nhau.
Cho dù hiện tại căn nhà này có trở nên im ắng như thế nào, thì tôi vẫn biết, Phỉ Nhược Thanh chắc chắn đang ở một nơi nào đó đợi tôi, nhìn tôi.
Cái cảm giác bị bao bọc, bị nhìn chăm chăm này vậy mà làm tôi thấy khá an tâm, tôi sẽ không lại vì mất đi anh mà khủng hoảng, tôi nghĩ, chúng tôi sẽ vĩnh vĩnh viễn viễn ở bên nhau.
Sau một hồi tĩnh tâm, tôi mới nhớ lại lời bà cụ.
Bà bảo tôi nghĩ đến Phỉ Nhược Thanh, nhớ lại chúng tôi đã từng làm sao mà thân quen.
Tôi không biết lý do chúng tôi trở nên thân quen với vấn đề đáp án thì có liên quan gì, nhưng tôi cảm thấy, bà chắc chắn sẽ không lừa tôi.
Thật ra lúc đầu, quan hệ giữa chúng tôi và bà cụ chỉ là một mối quan hệ hàng xóm thường thấy thôi, người nhà bà cụ đều đi nước ngoài hết rồi, bà không muốn rời khỏi nơi này, nên dứt khoát sống một mình, sau khi tôi với Phỉ Nhược Thanh biết được, liền để ý tới bà một chút, thường ngó xem bà có cần giúp đỡ gì không.
Bà cụ không giống những người già phải sống một mình khác, bà tốt tính, nhân duyên cũng tốt, mỗi ngày dưỡng mèo nuôi chó, đi nhảy quảng trường rồi uống trà với hội chị em, vui vẻ sinh hoạt.

Ban đầu bà cho rằng tôi với Phỉ Nhược Thanh là anh em, còn khen chúng tôi quan hệ tốt, tôi với Phỉ Nhược Thanh không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Bà cụ tuổi đã cao, ở thời của bà, rất nhiều người đều cảm thấy đồng tính luyến ái là một loại tâm lý bệnh hoạn.
Tôi với Phỉ Nhược Thanh đều cảm thấy không cần phải nói quịch tẹt ra để tránh mẫu thuân đôi bên.

Tuy chúng tôi chỉ là hàng xóm bình thường, nhưng khi nói ra rồi khó tránh bị lôi kéo dạy dỗ uốn nắn một hồi.

Chúng tôi không cãi cọ với bà lão, cũng không có hứng thú bị thuyết giáo, vì thế hi hi ha ha đánh trống lãng hết.
Chúng tôi với bà cụ không giao tiếp nhiều, thường là gặp nhau thì sẽ chào hỏi vài câu, giúp bà xách đồ, mối quan hệ này duy trì được mấy này, lại vì Phỉ Nhược Thanh ăn dấm của đàn anh mà ấn tôi ở cửa hôn, trùng hợp bị bà lão nhìn thấy.
Không khí lúc đó vô cùng xấu hổ, mấy lần nhớ lại đều thấy quẫn bách muốn chết.
Khi đó Phỉ Nhược Thanh hôn ác liệt vô cùng, miệng tôi bị hôn đến sưng lên, thậm chí khóe miệng còn bị Phỉ Nhược Thanh cắn lấy, lúc tôi cuống quít đẩy anh ra còn thấy môi chúng tôi kéo chỉ bạc.
Bà cụ bị chúng tôi dọa sợ, ngơ ngác nhìn chúng tôi không nói chuyện, mãi đến khi Phỉ Nhược Thanh kéo tôi ra sau lưng anh, bà mới phản ứng lại: "Mấy......!mấy đứa......"
Tôi cũng không biết tôi bị gì, chắc là bị hôn đến thiếu oxy, theo bản năng vọt lên trước, che Phỉ Nhược Thanh sau mình: "Tụi con là người yêu."
Bà cụ vỗ đùi mình, "Đúng là tạo nghiệt mà!"
Tôi biết chắc sẽ phải nghe mắng, nhưng những lời mắng nhiếc này từ hồi come out tôi đã sớm nghe đến chán, vốn có thể cứng cổ không nói lời nào, nhưng nghĩ đến Phỉ Nhược Thanh ở phía sau, tôi không chịu được anh vì có quan hệ với tôi mà phải nghe mấy lời vớ vẩn, lập tức muốn mở miệng.
Không nghĩ tới bà cụ tuy lớn tuổi, cướp lời cũng nhanh cực: "Sao mấy đứa không nói sớm hả! Vậy thì bà đâu cần mỗi ngày nói mấy đứa quan hệ anh em thật tốt, bà thật là bậy mà, loạn hết cả lên!"
Lời bà cụ không giống như trong tưởng tượng của tôi, tôi sửng sốt, bà cụ nói tiếp: "Bà nói chứ, làm gì có anh em nào mà thân mật như vậy, thì ra là đôi người yêu nhỏ." Bà lão trêu ghẹo liếc chúng tôi một cái: "Nhưng mà trông cũng rất xứng đôi, một đôi vợ chồng nhỏ."

Tôi bị bà cụ trái một câu "người yêu nhỏ" phải một câu "vợ chồng nhỏ" làm cho đỏ mặt, theo bản năng lia mắt qua Phỉ Nhược Thanh, kết quả Phỉ Nhược Thanh cũng đang đỏ mặt giống tôi, mặt đầy mê mang.
Bà cụ như nhìn hiểu suy nghĩ của chúng tôi, lại vỗ vỗ tôi và Phỉ Nhược Thanh: "Bà già rồi, sống cả đời này, cũng đã bước nửa chân vào quan tài rồi, biết cái gì mới là quan trọng nhất." Bà nói: "Bản thân vui vẻ hạnh phúc là quan trọng nhất, đừng quan tâm bên ngoài nói các con cái gì.

Mấy đứa cảm thấy đúng, vậy thì cứ bước tiếp, không cần hối hận."
Bà cụ nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: "Mấy đứa biết hai người cách vách hay chơi mạt chược với bà không?"
Tôi gật đầu, bà cụ có hai người bạn bài cố định, tuổi cũng cỡ bà, sống ở cách vách.
Bà nói: "Hai bà ấy đã ở bên nhau cả một đời rồi, vào thời đó, cũng không dễ gì.

Nhưng con nhìn hai người họ bây giờ xem, tốt biết bao nhiêu ha." Tôi và Phỉ Nhược Thanh cũng từ lúc này bắt đầu, trở nên thân quen với bà lão.
Nhớ tới đoạn quá khứ này, tôi mơ hồ bắt được chút manh mối, cũng có thể đoán được Phỉ Nhược Thanh đang khẩn trương cái gì.
Nếu là phải nhìn lại rồi tiến hành phán định nhân sinh của chính mình, Phỉ Nhược Thanh sẽ không nằm ngoài dự đoán mà chiếm lấy phân lượng nặng nhất trong sinh mệnh của tôi.
Trước khi Phỉ Nhược Thanh đưa ra câu hỏi, tôi đã có được câu trả lời của mình..