Sát Tâm

Chương 10






Sau đó, dù tôi có truy hỏi như thế nào, Phỉ Nhược Thanh cũng không chịu nói lại về chuyện này.
Phỉ Nhược Thanh là một người ngoan cố.

Nhiều người cho rằng tôi bướng bỉnh, Phỉ Nhược Thanh ôn hòa thân thiện, nhưng chỉ có tôi mới biết rõ, tôi chỉ hơi ấu trĩ lại hay để ý chuyện vụn vặt, còn anh mới thật sự là người cứng đầu cứng cổ.
Chỉ cần là chuyện anh không muốn làm, không muốn nói, mặc kệ đối phương có cầu xin như thế nào cũng không đả động được anh, cũng giống như tôi không cạy nổi miệng anh.

Còn nếu là chuyện anh đã quyết định xong, tuyệt đối sẽ không vì thân phận của đối phương mà dao động.
Anh hiện tại rõ ràng là không muốn thảo luận vấn đề này với tôi, cho dù tôi sốt ruột đến cuốn cả lên, thì anh cũng chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi, hoàn toàn không dao động mà nói: "Không sao đâu, không cần ép bản thân."

Phỉ Nhược Thanh mềm cứng không ăn, tôi thật sự không có cách nào lấy được đáp án từ chỗ anh, đành phải từ bỏ.
Nhưng trong nhà khẳng định sẽ có dấu vết lưu lại.

Nếu ký ức của tôi thật sự có sai sót gì, nói không chừng tôi hoặc Phỉ Nhược Thanh trước kia, đã lưu lại chút gì đó trong nhà, chờ tôi của hiện tại đến phát hiện.
Máu tươi và hoa hồng đều đã biến mất, quần áo Phỉ Nhược Thanh trắng tươm sạch sẽ, chút đỏ hồng trên hoa hồng vừa nãy không có dây vào quần áo anh.
Mà cũng không biết là không dính phải, hay là bị anh giũ sạch rồi.
Nhưng suy cho cùng Phỉ Nhược Thanh cũng không phải người, muốn để máu trên quần áo biến mất, hẳn là sẽ không quá khó.
Tôi nhìn quần áo anh đến thất thần, đến khi phục hồi tinh thần thì đột nhiên cảm thấy kỳ kỳ.
Giống như cái kiểu sạch sẽ này không phải là trạng thái bình thường, tôi đã từng thấy bộ quần áo này lấm tấm vết máu.
Thật giống như lần đầu tiên tôi giết Phỉ Nhược Thanh, rõ ràng là lấy gối ép nghẹt anh, nhưng trong lúc hoảng hốt lại thấy anh dính đầy máu tươi.
Tôi nhất định từng thấy rồi, trong đoạn trí nhớ bị tôi quên mất, tôi nhất định đã từng nhìn thấy Phỉ Nhược Thanh mặc bộ quần áo này, cả người toàn là máu.
Cái cảm giác vừa không trọng lực vừa khó thở lại xuất hiện.
Tôi không nhịn được mà run rẩy, một tay kéo Phỉ Nhược Thanh, một tay sờ đến ngực anh.
Thời điểm hai tay tôi đều chạm vào anh, trong đầu tôi nhanh chóng hiện lên vài hình ảnh.
Cả người Phỉ Nhược Thanh toàn là máu nằm trên mặt đất, tôi ôm anh, anh chỉ chỉ đóa hồng trong ngực, rồi muốn duỗi tay sờ mặt tôi.


Tôi vội vàng muốn bao lấy tay anh, nhưng chưa kịp làm, tay anh đã vô lực mà rũ xuống.
Lúc này khá giống khi tôi giết anh, nhưng hiện trường hoàn toàn khác nhau.
Tôi nghe thấy tiếng mình khóc, tê tâm liệt phế mà khóc rống, gắt gao ôm Phỉ Nhược Thanh, từng lần từng lần mà gọi tên anh, nói xin lỗi anh, nói em yêu anh, cầu xin anh đừng đi, đừng bỏ lại tôi.
Trong khoảnh khắc những hình ảnh đó biến mất, đáy lòng tôi cũng trào ra một cổ hận ý kịch liệt.
Tôi không biết tôi đang hận ai, có lẽ là hận chính mình, hận Phỉ Nhược Thanh, hận thế giới này.
Tôi sinh ra sát tâm.

Lần này không chỉ là Phỉ Nhược Thanh, sát tâm của tôi khuếch tán mở rộng, nhằm vào tất cả mọi người.
Nhưng trong lúc sinh hận, tình yêu dành cho Phỉ Nhược Thanh cũng kéo đến, chống lại hận ý, lôi kéo tôi ở giữa.
Người tôi phảng phất như bị chia làm hai nửa, nhưng thế mà vẫn chưa đủ, cảm giác hối hận và áy náy cũng theo đó mà xông ra.
Đầu óc tôi trống rỗng, giằng co trong ba loại cảm giác này, giống như tôi vì chúng mà tồn tại.
Loại cảm giác bị xé rách khiến tôi không đứng nổi, ngồi bệt xuống đất.
Phỉ Nhược Thanh bị tôi dọa sợ, anh ngồi xổm xuống đỡ tôi, nhìn mặt tôi rồi sửng sốt một hồi, không biết anh nhìn thấy gì, cuống tay cuống chân ôm lấy tôi, ở bên tai tôi hô lớn: "Bạch Cửu An! Cửu An!"
Tôi chưa từng nghe thấy giọng nói vừa hoảng loạn vừa lớn tiếng như vậy của Phỉ Nhược Thanh, từ trước đến nay anh vẫn luôn ôn thanh tế ngữ*, gào rống như bây giờ, làm tôi sợ hết hồn, trong chớp mắt thanh tỉnh, tôi được kéo về.
*Ôn thanh tế ngữ: ăn nói nhỏ nhẹ, từ tốn.
Phỉ Nhược Thanh nắm chặt bả vai tôi, "Cửu An! Nhìn anh đi! Nghe anh nói! Đây không phải là lỗi của em, em không cần nghĩ nhiều, mọi chuyện đã qua rồi!"
Tôi nghe thấy Phỉ Nhược Thanh đang nói chuyện, nhưng tôi không cách nào khống chế được bản thân lại lần nữa duỗi tay bóp chặt cổ anh.

Anh kêu tôi nhìn anh, nhưng thân thể không chịu nghe lời tôi, tôi chỉ có thể gian nan đảo mắt, muốn nhìn anh.
Nhưng trước khi nhìn đến anh, tôi nhìn đến tấm gương đặt phòng khách.
Tôi biết tại sao vừa nãy Phỉ Nhược Thanh lộ ra biểu tình như vậy rồi.
Trên mặt tôi toàn là khí đen, cơ bắp run rẩy bất thường, khi nhô lên khi lõm xuống, đôi mắt không có tròng trắng, đen như mực, lấp lóe ánh đỏ dọa người.
Tôi gần như không nhận ra đây là tôi, thì ra dáng vẻ không phải người sống là như thế này.
Phỉ Nhược Thanh đau lòng ôm mặt tôi, hôn tôi, tay anh cũng run lên, giọng nói đầy hoảng loạn: "Anh xin em, Cửu An, khống chế bản thân, không cần đi đường vòng, Cửu An, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."
Anh nói, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.
Tôi ngây ngốc nhìn anh, cảm thấy hận ý trong lòng dần dần tiêu tán vô tung.
Tôi lại nhìn về phía gương, tôi đã biến trở về dáng vẻ ban đầu.
Tôi nhìn thấy Phỉ Nhược Thanh muốn khóc, nhưng anh không rơi một nước mắt nào, giống như dáng vẻ làm sao cũng không khóc được của tôi.
Tôi hôn khóe mắt anh, môi run run, cuối cùng cũng phát ra âm thanh: "Nhược Thanh, anh thành thật nói cho em biết, em là gì?"
Tôi ôm mặt anh, không để anh tránh thoát: "Em đến tột cùng, là cái gì?".