Sát Tâm

Chương 1






Tôi có một bí mật, tôi giết bạn trai mình rồi.
Thật ra anh không có làm sai gì cả, chỉ sai ở chỗ anh quá tốt, tốt đến mức khiến tôi luôn cảm thấy bất an.

Bạn trai tôi tên Phỉ Nhược Thanh, người cũng như tên, anh là một người đẹp hiếm thấy.

Anh tựa như một con hồ điệp khó bắt, mỹ lệ, khiến người chú ý, chợt gần lại chợt xa.

Anh còn giống như một đóa hoa hồng nở rộ, diễm lệ, rực rỡ như ráng chiều, động lòng người nhưng lại yếu ớt.

Tôi sợ anh bị người ta dùng vợt bắt, cũng sợ anh bị người ta duỗi tay hái đi.

Cho nên dứt khoát tiên hạ thủ vi cường*.

Anh chỉ có thể thuộc về tôi, anh vĩnh viễn thuộc về tôi.
*Tiên hạ thủ vi cường: được trích trong binh pháp Tôn Tử, có nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế, trở thành kẻ mạnh.
Tôi vẫn nhớ rõ lần đầu tiên tôi và anh gặp nhau, nói ra thì có chút quê mùa, nhưng đối với tôi cũng đủ kinh tâm động phách rồi, tôi nghĩ, hình ảnh kia mãi đến khi tôi chết đi, tôi vẫn có thể nhớ rõ được cảm giác lúc ấy.


Anh nhất định là một màn hồi quang phản chiếu rực rỡ nhất trước chết của tôi.
Khi đó là mùa thu, những chiếc lá vàng tranh nhau rơi trên đất, tôi bước ra khỏi tiệm cà phê, đang cầm một ly cà phê thì chúng tôi va vào nhau ở khúc cua.
Mùa thu năm đó cũng không lạnh lắm, nhưng anh mặc áo lông trắng rộng thùng thình, quần kaki ống suống, lai quần cuộn lên một vòng, lộ ra hai mắt cá chân trắng nõn, chân mang một đôi giày da màu trắng.

Trên mắt cá chân còn có một cái lắc bạc tinh tế.

Ngoại từ mái tóc và đôi mắt đen như mực, cả người anh đa phần là màu trắng, giống như có thể tùy thời biến mất, đẹp đến không giống người thật.
Lúc đụng phải nhau, tôi không kịp giữ vững ly cà phê trong tay, sánh ra ngoài một chút, caramel latte tạt lên người anh, một thân quần áo màu trắng của anh bị nhuộm màu nâu của ly cà phê trong tay tôi, trong phút chốc, giống như tôi vừa vươn tay kéo tiên tử tiến vào nhân gian.
Khi đó tôi liền nhất kiến chung tình với anh.
Tôi vẫn nhớ rõ giọng nói của anh, như con suối róc rách, trong trẻo sạch sẽ.
"Xin lỗi." Anh nói.

Tôi hơi ngại, đáng lẽ người nên nói xin lỗi là tôi mới đúng.

"Xin lỗi, là tôi không cẩn thận, làm dơ quần áo của anh rồi." Tôi vừa nói, vừa lấy khăn giấy từ trong túi ra, tính lau quần áo giúp anh.
Anh cười.

Giọng cười nhẹ nhàng, âm cuối có chút bổng lên, vang vọng trong không trung: "Không sao đâu, cũng khó mà lau sạch lắm."
Anh vừa nói vậy, tôi càng áy náy.

"Không thì......" Lúc này tôi không biết nên cầm di động hay bóp tiền, "Không thì tôi đền cho anh một bộ quần áo mới ha? Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc? Anh tên gì?" Tôi cảm thấy mình đúng là một đứa nhỏ lanh lợi, vậy mà còn có thể xin số được chứ.
"Thật sự không sao đâu, quần áo cũng không đáng bao nhiêu tiền, bỏ thì bỏ." Anh cười với tôi, "Tôi tên Phỉ Nhược Thanh."
"Tôi tên Bạch Cửu An, bạn bè hay gọi tôi là Bạch Tửu." Tôi làm động tác uống rượu, "Nhưng thật ra tôi không biết uống rượu, cùng lắm chỉ biết uống cà phê thôi." "Nhưng mà cà phê mới vừa mua đều hất lên người anh hết rồi, nếu anh không chịu để đền quần áo mới, vậy tôi mời anh uống ly cà phê có được không?"
Phỉ Nhược Thanh cười gật đầu, chúng tôi cùng quay lại quán cà phê vừa nãy.

"Bạch Cửu An, tên của cậu rất êm tai." Anh nói, "Là một cái tên mang đầy hơi thở chúc phúc."
"Tên của anh cũng rất êm tai, hơn nữa cũng rất hợp với khí chất của anh." Tôi nghĩ nghĩ, chỉ biết trách mình hồi đi học không chịu nghiêm túc, không nghĩ ra được từ gì hay.

"Anh muốn uống gì?" Tôi hỏi Phỉ Nhược Thanh.
Phỉ Nhược Thanh không nhìn menu, chỉ nói: "Caramel latte đi."
Tôi có hơi bất ngờ, vì anh trông không giống như người sẽ uống caramel latte.

"Hai ly." Tôi nói với người phục vụ.
Người phục vụ là một cô gái nhỏ, hình như là sinh viên làm bán thời gian.

Có lúc cô nàng ghé mắt nhìn tôi, nhưng phần lớn là nhìn Phỉ Nhược Thanh.


Vừa nhìn vừa lộ ra biểu tình thần hồn điên đảo.
Tôi nghĩ nếu lúc tôi đụng phải Phỉ Nhược Thanh cũng là vẻ mặt này, vậy thì mất mặt chết đi được.

Tôi cười nhạo trong lòng rồi nhìn anh, nhưng vì mới vừa quen biết nên không tiện đùa giỡn, "Không nghĩ là anh sẽ uống caramel latte." Anh nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, anh dùng dáng vẻ như một trích tiên này làm ra động tác đáng yêu như vậy, làm tôi cảm thấy trái tim mình lại bị thần Cupid lấy mũi tên bắn trúng mất rồi, vạn tiễn xuyên tâm.

"Anh nhìn giống mấy người thích uống cà phê đen hơn." Tôi nói.

Anh hỏi tôi tại sao, tôi cười cười không trả lời.
Bởi vì anh tựa như cà phê đen, không cần thêm bớt gì, bộ dáng nguyên thủy thuần túy nhất cũng đã cũng đủ làm tim người khác đập nhanh.
Con người Phỉ Nhược Thanh dễ gần hơn so với ngoại hình của anh.

Anh mang dáng vẻ cao cao tại thượng, lãnh đạm xa cách, nhưng trên thực tế tâm phòng bị không nặng.

Phát hiện tính cách, sở thích của cả hai đều khá giống nhau nên anh dễ dàng trao đổi phương thức liên lạc với tôi, còn hẹn tôi cùng nhau đi chơi.

Tôi không biết có phải anh đối với ai cũng như vầy hay không, nhưng tôi đoán là không đâu.

Cũng có thể cho là tôi tự tin, nhưng nhìn diện mạo của anh đi, nếu bình thường không phải là một đóa hoa cao lãnh, bên người anh khẳng định không thiếu ong bướm đâu.

Làm sao có thể là một kẻ độc thân như này được.

Chúng tôi nhanh chóng quen thuộc với nhau, trở thành bạn bè, rồi trở thành người yêu.

Nhưng tôi không lường trước được, người tỏ tình trước chính là Phỉ Nhược Thanh.
Đó là một năm sau khi chúng tôi quen biết nhau, cũng là vào mùa thu.

Anh gõ cửa nhà tôi vào một buổi chiều vàng.

Khi tôi mở cửa, bầu không khí giống hệt khung cảnh lần đầu chúng tôi gặp nhau, là cảnh tượng mà tôi khắc ghi cả đời.
Phỉ Nhược Thanh vẫn mặc cái áo lông màu trắng ấy, anh nhuộm tóc màu nâu nhạt, trong ngực ôm một bó hoa hồng đỏ tươi thật lớn.

"Cửu An." Anh cười gọi tên tôi, thanh âm ôn nhu, đến nay tôi vẫn có thể ở trong mộng nhớ lại vô số lần.

"Chúng ta quen biết nhau được một năm rồi.


Từ hôm nay trở đi chúng ta có thể đổi thành một mối quan hệ mới không?" Anh đưa hoa hồng cho tôi, mặt mang đầy ý cười, tôi có thể thấy ái tình đầy ắp trong mắt anh.

"Anh thích em, Cửu An.

Em có nguyện ý trở thành người yêu của anh không?"
Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh tôi đã thích anh rồi, thích đến bây giờ, vừa vặn tròn một năm.

Mà người tôi thích, đang hỏi tôi, có nguyện ý trở thành người yêu của anh không.

Trái tim tôi điên cuồng nhảy lên, tôi nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết của anh, hốc mắt nóng lên, nước mắt dâng đầy.

Tôi nhào vào trong lòng ngực anh, thời điểm anh ôm chặt lấy tôi, tôi cảm thấy hiện tại có chết cũng an lòng.

Bởi vì tôi chưa từng cảm nhận được loại cảm giác cực kỳ thỏa mãn và vui sướng này.

Tôi hy vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại tại một khắc này đây, anh vĩnh viễn dung nạp tôi vào trong lòng ngực anh.
Sau đó tôi nghĩ, đại khái chính là vào khi ấy tôi liền nổi lên sát tâm với anh.

Suy cho cùng thì trên thế giới không có thì gì là vĩnh viễn bất biến.

Thử chúng ta có thể vĩnh cửu lưu lại, chỉ có tử vong.
Về sau, tôi yêu anh ngày càng sâu đậm, tình yêu khắc cốt ghi tâm, tôi càng bất an.

Tôi không thể tưởng tượng nổi nếu có một ngày anh muốn rời đi, anh muốn rời khỏi tôi, tôi sẽ ra sao.

Tôi cảm thấy tôi không tiếp thu được việc ấy, chỉ cần nghĩ tới một chút, cả người tôi liền phát lạnh, khó chịu đến run rẩy.
Sát tâm của tôi càng ngày càng mãnh liệt.

Vì thế, tôi biến nó thành hành động..