Vò rượu vỡ nát.
Trong vò rượu tuyệt không có người.
Sái Tuyền Chung cầm kiếm không bạt ra, trên mặt cũng lộ nét cương nghị, rồi đột nhiên ngẩng đầu:
– Thì ra ngươi ở trên nóc đình.
Y nói:
– Nhưng hô hấp và nhịp tim của ngươi lại từ trong vò rượu phát ra.
“Vò rượu quá nhỏ, trước giờ ta rất ghét những nơi chật hẹp”. Người trên nóc đình nói vọng xuống:
“Khinh công của ta có thể làm được chuyện lạc địa vô thanh, nhưng người thì không thể đình chỉ hô hấp và nhịp tim được, vì vậy đành phải đem tiếng hô hấp và nhịp tim truyền vào trong vò rượu đó thôi”.
Y phục của Sái Tuyền Chung rất chỉnh tề.
Y cảm thấy y phục cũng như bao kiếm, kiếm tốt cần phải có vỏ kiếm tốt, con người cũng vậy.
Giờ y đang hít khí.
Hít một hơi thật sâu.
Sau đó thổ khí.
Từ từ thổ khí.
Y đang vận khí hội thần, dưỡng tinh súc nhuệ.
Bởi vì ngươi trên nóc đình vẫn còn chưa xuất hiện, y đã cảm thấy một cỗ kiếm khí vô cùng lăng lệ, cơ hồ thấm vào từng lỗ chân lông của y vậy, thậm chí còn tựa hồ như muốn ép những sợi lông mi của y cụp xuống.
Y đích thực phát hiện trong trường còn có thêm một người nữa.
Không phải y nghe thấy tiếng động gì, mà là cảm thấy kiếm khí.
Vì thế nên y lập tức cẩn thận phân tích tiếng thở và nhịp tim của từng người.
Cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh thì cũng phải hô hấp và có mạch đập.
Y lập tức phát hiện tiếng hô hấp và nhịp tim từ trong vò rượu truyền ra.
Sái Tuyền Chung cho rằng có người ẩn nấp bên trong vò rượu đó.
Người còn chưa xuất hiện đã có kiếm khí lăng lệ như vậy, người đến đương nhiên là một đối thủ rất mạnh.
Thế nhưng y đã sai.
Người ở trên nóc đình.
Người này còn chưa xuất hiện đã khiến y không tự khống chế được mà phát ra một kích.
Khinh công của người này chưa đủ để khiến Sái Tuyền Chung cảm thấy đáng sợ.
Người đến có thể truyền nhịp tim và tiếng hô hấp vào trong vò rượu, bất quá cũng chỉ khiến Sái Tuyền Chung cho rằng mình đã gặp phải kình địch.
Nhưng người này lên đến nóc đình từ lúc nào?
Đây mới là chỗ đáng sợ.
Thất Phát Thiền Sư đang đối đầu với Cố Phật Ảnh.
Kể cả lão cũng cảm thấy chấn động trong lòng.
Người này lên đến nóc đình, ngoại trừ Truy Mệnh, cơ hồ như không ai phát giác.
Người này nhất định là đến sau Đoạn Mi Thạch, thế nhưng lúc đó trong đình quần tụ toàn là cao thủ, tại sao không có ai phát hiện?
Sái Tuyền Chung nắm chặt chuôi kiếm.
Kiếm của y vẫn chưa rời vỏ.
Mũi kiếm chỉ xuống, chếch theo phương vị thất tinh.
“Ngươi muốn giết Truy Mệnh?” Người trên nóc đình hỏi.
“Ta phụng mệnh tìm y quyết đấu”. Sái Tuyền Chung đáp.
“Vậy ngươi phải thắng ta trước đã”. Người trên nóc đình nói.
“Ngươi là Phương Tà Chân?” Sái Tuyền Chung hỏi.
“Đúng vậy”. Phương Tà Chân thốt:
“Ta muốn lãnh giáo thử Cửu Thất Kiếm Pháp của ngươi”.
“Rất tốt”. Sái Tuyền Chung nói:
“Ngươi ở trên nóc đình cũng vậy thôi”.
Sau đó hai người không nói gì nữa.
Thất Phát Thiền Sư và Cố Phật Ảnh vẫn đối mặt nhìn nhau.
Hai người ra khỏi đình sáu thước, nửa người bên trái hướng vào trong đình.
Không biết vì sao, bọn họ không hẹn mà cùng hướng ra ngoài đình bước bảy tám bước, sau đó dừng lại, tiếp tục nhìn nhau.
Bởi vì nửa phần thân trái của Thất Phát Thiền Sư như bị mũi kiếm chích vào, vừa lạnh lẽo, vừa nóng bỏng vô bì, cảm giác đó giống như có một thanh kiếm sắc bén vô cùng vừa ra khỏi lò, ép chặt vào người lão.
Đó là kiếm khí.
Cố Phật Ảnh lại cảm thấy phần thân trái của mình đột nhiên tê chồn, tựa như có ngàn vạn mũi kim châm vừa lạnh như băng, lại vừa nóng như lửa đang đâm vào từng lỗ chân lông của y, tựa như có muôn đạo lịêt dương, nổ bùng lên trong huyết mạch.
Đó là sát khí.
Người đóng giả Mạnh Tùy Viên, vốn đã lùi xa hơn trượng, mặt hướng về phía Tương Tư Đình.
Hiện giờ y đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Cơ hồ như y không thể mở được mắt ra nữa.
Thứ cảm giác này phảng phất như kiếm khí và sát khí đang quần đả trên đầu y vậy, khiến cho y không cầm được mà đưa tay lên che mặt.
Nhưng Phương Tà Chân và Sái Tuyền Chung vẫn còn chưa động thủ.
Ít nhất là cho đến bây giờ.
Sái Tuyền Chung cúi đầu ngưng kiếm.
Kiếm chỉ về đâu?
Thanh kiếm dài chín thước bảy thốn này chỉ vào một nơi hoàn toàn vô quan.
Đó chính là "vô".
Một loại kiếm pháp "vô", một khi động kiếm, lực lượng của nó rất có thể mạnh hơn tất thảy ... giống như là điểm thấp nhất của thủy trận vậy, chỉ có dâng cao lên mà thôi, hơn nữa thủy trận càng thấp, thì cơn sóng bùng lên lại càng cao. Những cơn sóng lớn có uy lực bài sơn đảo hải, đều do những cơn triều thấp gây nên.
"Vô" tiếp cận với "tử".
Loại kiếm pháp chết này, một khi nó sống dậy, chỉ sợ không một ai có thể sống nữa.
Phương Tà Chân ngẩng đầu nhìn trời.
Gã chắp tay sau lưng, thần thái vừa kích động vừa nhàn nhã.
Thần tình trên mặt một con người, làm sao mà vừa kích động lại vừa nhàn nhã được?
Phương Tà Chân chính là như vậy.
Gã phảng phất giống như Khuất đại phu khi đang viết Thiên Vấn, vì thiên hạ thương sinh, lê dân bách tính mà kích động, vì coi thường sinh tử tồn vong của bản thân mà nhàn hạ.
(* Khuất đại phu:
rất có thể là Khuất Nguyên).
Kiếm của gã đeo ở bên hông.
Tâm của gã đang "vấn thiên".
Nếu như gã bạt kiếm, thanh kiếm này không chỉ là kiếm của gã, cũng không chỉ là tâm kiếm, mà là kiếm của trời.
Thiên kiếm không gì địch nổi.
Thiên Vấn Kiếm Pháp!
Mũi tên bằng tóc của Thất Phát Thiền Sư chuyển dịch ngắm thẳng vào mi tâm của Cố Phật Ảnh, nhưng mắt của lão thì nhìn chằm chằm vào thanh đao đang hoành ngang trước ngực Cố Phật Ảnh.
Một thanh đại đao sáng đẹp.
Trên mặt đao phản chiếu hình ảnh của Phương Tà Chân vận bạch y đứng trên nóc đình và Sái Tuyền Chung vận kình trang đứng bên trong đình.
Nhân ảnh trong đình đã động.
Không ai nhìn rõ y động thế nào.
Những người nhanh mắt chỉ cảm thấy y đã động thân, những người có nhãn quang sắc bén cũng chỉ thấy bóng người vọt qua, nhưng không một ai có thể nói ra y đã động thế nào?
Người động? Thân động? Hay là kiếm?
Chính vào sát na ấy, bạch y nhân trên đình nóc rút kiếm.
Không ai nhìn rõ gã rút kiếm thế nào, thu kiếm ra sao.
Chỉ thấy ánh sáng xanh loé lên giữa trời.
Sau đó biến mất.
Hai người đứng lặng.
Người trên nóc đình vẫn ở trên nóc đình.
Người ở bên trong đình vẫn đứng trong đình.
Người trên nóc đình vẫn nhàn hạ ngẩng đầu nhìn trời, kiếm đeo bên hông.
Người trong đình vẫn chỉ kiếm vào một nơi vô ý nghĩa, cúi đầu trầm mặc.
Bọn họ đã động kiếm, đã giao thủ.
Nhưng ở giữa hai người là đỉnh Tương Tư Đình làm bằng đá cứng, làm sao mà giao chiến?
Thất Phát Thiền Sư, Cố Phật Ảnh quên hết cả thù, oán, hận, quên cả bản thân đang đối đầu, quyết chiến, toàn tâm toàn ý chú mục quan sát hai người.
Kết quả cuộc chiến rốt cục thế nào?
Người trong đình nói:
– Hay cho Thiên Vấn Kiếm Pháp.
Người trên nóc đình đáp lại:
– Hay cho Phá Thể Vô Hình Kiếm.
Người trong đình nói:
– Nhưng tuyệt kỹ thành danh Tiêu Hồn Kiếm Pháp của ngươi vẫn chưa sử ra.
Người trên nóc đình thốt:
– Củu Thất Kiếm Pháp của ngươi cũng chưa phát huy.
Người trong đình nói:
– Ngươi căn bản không có lòng quyết chiến, chỉ có ý ngăn cản ta không đối phó Truy Mệnh mà thôi.
Người trên nóc đình đáp trả:
– Còn ngươi thì cả kiếm cũng chưa rời bao.
Người trong đình nói:
– Hay lắm! Lần sau hy vọng ngươi chuyên tâm một chút, hơn nữa đừng quá lười nhác, bằng không sẽ bị thương trước đấy.
Người trên nóc đình bùi ngùi:
– Hy vọng chúng ta không có lần sau.
Người trong đình trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng đáp lại:
– Tuy ngươi là một đối thủ rất khó gặp, nhưng ta cũng không hy vọng có một địch nhân giống như ngươi vậy.
Nói dứt lời, y liền bước ra ngoài Tương Tư Đình, ưỡn ngực đi thẳng, không hề quay đầu lại.
Tuy vậy, Thất Phát Thiền Sư và Cố Phật Ảnh đều để ý thấy, trên đường y bước đều là những vết máu nhỏ.
Y đã thọ thương rồi?
Kiếm của Phương Tà Chân làm sao xuyên qua thạch đình, mà đả thương được y?
Thất Phát Thiền Sư thở dài, thu cung, cất tiễn, quay bước bỏ đi.
Cố Phật Ảnh cũng không lưu giữ lão lại.
Mục quang của y tập trung lên người Phương Tà Chân.
Không biết từ lúc nào Phương Tà Chân cũng đã nhảy xuống khỏi nóc đình.
Vạt áo trắng trước ngực đã bị nhuốm đỏ, vết máu từ từ lan rộng.
Gã đã trúng thương?
Kiếm của Sái Tuyền Chung làm sao xuyên qua thạch đình, kích trúng người đang đứng ở trên nóc được?
Cố Phật Ảnh vừa lộ vẻ quan hoài thì Phương Tà Chân đã xua tay nói:
– Không có gì.
Gã vừa nói dứt câu thì một sự việc liền phát sinh.
Thạch đình đổ sập.
Đầu tiên là nóc đình, sau đó là cả tòa Tương Tư Đình liền sập xuống thành đá vụn.
Cuộc chiến này mỗi bên chỉ phát một kiếm, cả hai cùng bị thọ thương, còn Tương Tư Đình thì bị phá hủy.
Sau này người trong giang hồ gọi cuộc chiến danh động võ lâm này là "Cửu Thất Vấn Thiên, Tương Tư Nhất Chiến".
Chỉ trong một sát na vò rượu bị Sái Tuyền Chung chém vỡ, những người ở xung quanh Tương Tư Đình đều gặp phải những biến hóa khác nhau. Thất Phát Thiền Sư trương cung đáp tiễn, đối đầu chuẩn bị quyết chiến với Cố Phật Ảnh, Sái Tuyền Chung phát hiện đại kình địch mà bình sinh y chưa từng gặp qua đang ở trên nóc đình, còn về Đoạn Mi Thạch, y lập tức đào tẩu.
Truy Mệnh lập tức đuổi theo.
Đoạn Mi Thạch lão yêu dùng mọi phương pháp và toàn bộ khí lực để đào tẩu.
Nhưng y chạy không thoát.
Truy Mệnh được gọi là Truy Mệnh, chính là vì bản lãnh truy tung của chàng tuyệt đối có thể ở trong ba người đứng đầu thiên hạ.
Đoạn Mi Thạch chạy dọc theo bờ hồ, chạy một mạch đã được mười một dặm, nhưng Truy Mệnh vẫn theo sát sau lưng.
Đoạn Mi Thạch đột nhiên dừng bước, cương xoa bất đồ đâm ngược ra phía sau.
Chỉ cần Truy Mệnh không kịp thu bộ, đụng trúng cương xoa, coi như là y đã một kích đắc thủ.
Đợi đến lúc Đoạn Mi Thạch phát hiện cương xoa đâm vào khoảng không thì Truy Mệnh đã nhảy vọt qua đầu y, đứng ngay trước mặt.
Đoạn Mi Thạch thấp giọng nói với vẻ cầu hòa:
– Tam gia, có thể bỏ qua cho ta một lần không? Ta đã giết nhiều người như vậy, làm sát thủ lâu như vậy, số tiền kiếm được tự nhiên cũng không phải là ít. Chúng ta mỗi người một nửa, tam gia thấy thế nào?
Truy Mệnh nói:
– Chính vì ngươi giết người nhiều như vậy, giết người lâu như vậy nên hôm nay ta càng không thể tha cho ngươi được.
Đoạn Mi Thạch cố trì hoãn:
– Ngươi giết ta cũng chẳng có điểm gì lợi cả, chỉ bất quá là làm một chuyện công vụ mà thôi.
“Loại công vụ này làm càng nhiều càng tốt, làm càng nhiều thì thế gian càng có công lý, vì vậy chỉ cần làm cho tốt chuyện này đã là báo đáp lớn nhất đối với ta rồi”.
Truy Mệnh chỉ ngón tay vào mặt Đoạn Mi Thạch:
“Thạch lão yêu, ở trong giang hồ ngươi cũng được coi là một nhân vật, hà tất phải dùng biện pháp mất thể diện này?”.
“Hôm nay ta đã bị thương”. Thạch lão yêu vẫn mềm mỏng nói:
“Ngươi giết ta cũng chẳng anh hùng gì!”.
“Ta chỉ bắt ngươi, không giết ngươi. Nhưng ngươi yên tâm, nếu như đến lúc không giết ngươi không được thì ta cũng sẽ làm. Ngươi chớ mong là ta sẽ bỏ qua cho ngươi”.
Truy Mệnh hỏi vặn lại Đoạn Mi Thạch:
“Ngày hôm đó, Mạnh Tùy Viên cùng đường mạt lộ, toàn gia phải sung quân nơi biên ải, ngươi chỉ vì một chút ngân lượng mà đã đuổi tận giết tuyệt toàn gia người ta, giờ sao không nghĩ lại xem hành vi đó của ngươi có xứng với hai chữ hảo hán hay không?”.
“Thôi Lược Thương!” Đoạn Mi Thạch gầm lên:
“Ta nói cho nhà ngươi biết, ta chính là phụng mệnh đại quan trong triều đến tiêu diệt phiến đảng Mạnh Tùy Viên, ngươi bắt ta về, chính là tự tìm đường chết đó!”.
“Ta bắt ngươi về kinh thành, Gia Cát tiên sinh tự nhiên sẽ có cách xử lý ngươi, hơn nữa còn truy ra người đứng sau lưng ngươi là ai nữa kia”. Truy Mệnh không hề động dung, mỉm cười nói tiếp:
“Vì vậy, bất kể là chỗ dựa của ngươi có cứng đến đâu, ngươi có giảo hoạt đến đâu đi nữa thì hôm nay ta cũng quyết không để ngươi chạy thoát”.
“Ngươi cho rằng mình có thể bắt được ta sao? Ngươi nghĩ là một mình có thể giết nổi ta à?” Đoạn Mi Thạch nghiến răng, điên cuồng gầm lên:
“Dù ngươi có bắt nổi ta, vậy ngươi cho là có thể bình yên giải ta hồi kinh chắc?”.
“Ta biết tổ chức sát thủ Tần Thời Minh Nguyệt Hán Thời Quan tổng cộng có ba thủ lĩnh, ngươi chỉ là một trong ba người đó”. Truy Mệnh cười nhạt:
“Sao chúng ta không thử luôn bây giờ nhỉ, nói nhiều làm gì cho phí lời!”.
Đoạn Mi Thạch biết y không thể tránh khỏi cuộc chiến này.
Vào lúc này, Truy Mệnh lại nói với Đoạn Mi Thạch một chuyện nữa:
– Hôm nay ngươi dám đến tham dự cuộc hội ngộ ở Tương Tư Đình này là do hai nguyên nhân. Một là cho rằng ta không tìm ra chứng cớ bụôc tội, không thể bắt người, còn ngươi thì không thể không đi, bởi vì nếu không đi thì chẳng khác nào chưa đánh mà đã tự khai. Hai là ngươi nghĩ rằng mình có chỗ dựa vững chắc, tưởng rằng hai tên đồng bọn Tần Minh Nguyệt và Quan Hán sẽ đến trợ giúp cho ngươi. Đáng tiếc, ngươi lại quên mất một chuyện quan trọng ... Đó là Tiểu Bích Hồ là nơi ở của Du gia, gia tộc có thế lực lớn nhất trong Lạc Dương Tứ Đại Thế Gia.
“Ngươi có phát hiện thấy là hôm nay Hoa Triêm Thần, Báo Tử Giản Tấn không hề xuất hiện không?” Truy Mệnh hỏi:
“Bởi vì Du công tử là người muốn điều tra ra hung thủ hơn ai hết, đơn giản là vì y cũng muốn tìm ra những kẻ đối đầu của mình ở trong triều.
Vì vậy, Hoa Triêm Thần và Giản Tấn đã cùng Du công tử đi sắp xếp bố phòng, đồng bọn của ngươi dù có võ công cao, nhưng e rằng hôm nay cũng khó mà xông vào được cái nơi có vẻ như hoàn toàn không phòng bị ấy”.
Sau đó chàng lạnh lùng đưa ra tổng kết:
– Vì thế, hôm nay ngươi đối mặt với ta là một chọi một, đơn độc tác chiến.
Hơi thở Đoạn Mi Thạch bắt đầu loạn.
Bởi vì tâm y đã loạn.
Lòng tin của y cũng bắt đầu lung lay.
Y cố cãi lại:
– Vậy thì kẻ trên nóc Tương Tư Đình đó là ai?
“Phương Tà Chân!” Ánh mắt Truy Mệnh tràn đầy sự ấm áp:
“Chỉ cần gã biết là ta ở đây, gã nhất định sẽ đến một chuyến, huồng hồ Cổ Phán Thần Phong còn đích thân hẹn gã đến nữa”.
Đoạn Mi Thạch hiểu Truy Mệnh muốn nói gì.
Tòa Du gia trang xem ra bình tịnh dương hòa này kỳ thực lại chính là long đàm hổ huyệt, sát cơ trùng trùng, chỉ để những người có thể vào tiến vào, nếu như không phải là người có thể đi, vậy thì ai cũng không thể rời khỏi.
Đoạn Mi Thạch biết rõ, đây rất có thể là sự thật.
Nhưng y không tin.
Y không thể tin.
Bởi vì chỉ cần y tin, coi như là cuộc đời y đã chấm dứt.
Ngay cả lòng tin để xuất thủ cũng bị sụp đổ.
Vì thế y bất kể mọi thứ, xuất thủ như điên cuồng.
Giờ y đã không còn đường lui.
Khi một người bị bức đến tuyệt lộ, thì y chỉ một cách duy nhất, đó là nghiến răng liều mạng, mở một con đường máu.
Trên giang hồ đều là những người tìm cái sống trong cái chết.
Có loại người hay vì sinh mạng của bản thân mà chẳng tiếc đoạt đi quyền được sống, được tồn tại của người khác.
Đoạn Mi Thạch tuyệt đối chính là loại người này.