Chiến Thiên vẫn luôn trốn trong chỗ tối, rất ít hiện thân, cho nên Giả Tấn Xuyên cũng không rõ hắn bị bắt lúc nào. Có lẽ đó không phải là Chiến Thiên, mà do bọn họ tùy tiện tìm một kẻ tướng mạo giống thế để thay vào?
“Chiến Thiên, Chiến Thiên! Nếu cậu đang ở đây thì lập tức hiện thân!” Giả Tấn Xuyên thử gọi hắn. Nếu hắn không bị bắt nhất định sẽ ở bên cạnh mình.
“Hừ hừ! Không cần gọi nữa, có gọi cũng vô dụng. Ngươi cho rằng kẻ trên đó là hàng giả mạo sao? Lẽ nào ngươi không biết dùng linh thức để cảm ứng sao? Không phải trên người kẻ đó chính là linh tràng của hắn sao?”
Tuy gần đây Giả Tấn Xuyên mới biết linh thức cảm ứng, nhưng, linh tràng trên thân người đó quả thật giống hệt Chiến Thiên.
“Sao rồi? Xác nhận rồi? Ngươi biết nên làm thế nào rồi đúng không?”
Giả Tấn Xuyên thật muốn đấm lên cái mặt cười xấu xa kia. Y nhìn sang chỗ ngồi tuyển thủ, Chân Chính đang lo lắng nhìn y. Y cắn răng giơ tay với trọng tài: “Tôi nhận thua!”
“Ý ý ý?!! Chuyện gì vậy? Lại một tuyển thủ tự động nhận thua! Nhưng hành động này thật vô lý a, từ trận đấu vừa rồi cho thấy, bất luận thế nào thì cũng là tuyển thủ Giả Tấn Xuyên chiếm ưu thế mà! Rốt cuộc là tại sao vậy?!” Huyền Thiên khó hiểu, hôm nay sao vậy chứ? Một người hai người nhận thua!
“Khụ khụ, tuy hai trận đấu vừa rồi đều kết thúc khá ly kỳ, nhưng cuộc đấu tiếp theo tuyệt đối sẽ đặc sắc hơn. Nhớ cằm chắc điều khiển của các bạn, nhớ đừng đi đâu, sau quảng cáo sẽ có nội dung đặc sắc hơn chờ đợi bạn!”
Không những Huyền Thiên nghi hoặc, những người khác đang ngồi cũng không hiểu nổi, tình trạng hiện tại là sao?
“Chuyện gì vậy? Rõ ràng tiểu Giả sắp thắng rồi mà.” Gấu trúc vốn đã có vẻ mặt rất ngốc, bây giờ trông còn ngốc hơn.
Safin bóp mặt nó: “Không biết, nhưng y sắp xuống rồi, đợi hỏi y là biết.”
Hư Không Già La đánh giá Thiên Niên Trảm: “Tên đó không đơn giản, ta luôn cảm thấy cảm giác trên người hắn rất quen.”
Nghe được câu này, ngay cả Hiểu Dạ Bách Quỷ cũng bắt đầu tập trung lực chú ý lên người Thiên Niên Trảm: “Ta từng nghe sư phụ nói, thanh Phá Không của ta và Trảm Thiên đều là vật cất giữ của sư phụ. Sao lại rơi vào tay tên đó?”
“Không, ta thấy thứ đó của hắn tám phần là hàng giả, trên nó căn bản không có linh khí.” Hư Không Già La phát động linh thức hai mắt biến thành u lam thăm thẳm: “Hơn nữa nghe nói Trảm Thiên có thể chém đứt thời gian, Phá Không của ngươi mới cắt được không gian. Vừa rồi kết giới không gian của hắn chẳng qua là trò hề xoàng xĩnh.”
“Người như thế cũng có thể làm đại tướng quân? Hừ!” Safin khinh thường hừ lạnh.
Chỉ có Chân Chính hiểu tình trạng của người yêu, vì từ đầu đến cuối hắn luôn chú ý vào Giả Tấn Xuyên. Khi y dừng hành động, khi đảo mắt lên chỗ ngồi khán giả, hắn phát hiện Chiến Thiên bị bắt. Xem ra, người yêu bị uy hiếp.
Giả Tấn Xuyên đi xuống, mọi người bu lại, mồm năm miệng mười quan tâm.
“Tiểu Giả sao vậy?”
“Ngươi làm sao thế?”
“Tên đó có lai lịch gì?”
Giả Tấn Xuyên vung tay ngăn cản mọi người tiếp tục chế tạo tạp âm: “Ngừng!”
Thế giới coi như yên tĩnh.
“Bạn của tôi là Chiến Thiên bị tên đó bắt mất, tôi bị uy hiếp, chỉ có thể nhận thua. Lùn mập, cậu và Safin đã đấu xong, giúp tôi với, cùng tôi đi cứu Chiến Thiên.” Giả Tấn Xuyên rất thông minh, không hỏi Safin mà trực tiếp hỏi gấu trúc. Chỉ cần gấu trúc đồng ý, Safin không thể không theo.
Quả nhiên, gấu trúc không nói hai lời vỗ ngực nói: “Không có vấn đề gì?!
Nhận được ánh mắt lo lắng của người yêu, Giả Tấn Xuyên kéo tay Chân Chính: “Cậu còn phải thi đấu. Yên tâm đi, tuy không có cậu, linh lực của tôi bị giảm mạnh, nhưng vẫn còn Safin và Viagra đi cùng, sẽ không có chuyện gì đâu. Cậu phải cố lên! Tôi sẽ cố trở lại trước khi cậu thi đấu. Bọn họ chưa đi xa, chắc có thể đuổi kịp rất nhanh.” Biết hắn lo lắng cho mình, muốn cùng mình đi cứu người, nhưng y không thể để người yêu vì mình mà bỏ cuộc đấu. Bản thân không thể ở đây đấu cùng hắn, khiến thực lực của hắn giảm mạnh đã rất có lỗi rồi, không thể để hắn không chiến mà bại.
Safin an ủi Chân Chính: “Yên tâm đi, ta bảo đảm y sẽ bình an trở về. Ngươi cầu nguyện trọng tài đến cuối mới rút được tên ngươi ra đấu đi.”
Nhìn bóng lưng Giả Tấn Xuyên, Chân Chính mấy lần muốn đuổi theo, nhưng ráng nhịn, cuối cùng hắn chỉ có thể cầu nguyện trong lòng: Cậu phải bình an trở về.
Mà Giả Tấn Xuyên vừa bước chân khỏi hội trường, lúc này trong lòng đột nhiên cảm nhận được bất an của Chân Chính. Xem ra ngày tâm linh của họ hoàn toàn tương hợp đã sắp đến.
Y quay lại nhìn hội quán, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ bình an trở về.
“Viagra, cậu có thể ngửi được mùi hay linh tràng của Chiến Thiên không?”
“Mùi? Sao có thể? Tôi cũng đâu phải chó!” Tiểu Giả này cho rằng động vật đều có khứu giác rất nhạy sao?
“Vượng Tài người ta cũng đâu phải chó đâu.” Giả Tấn Xuyên lầm bầm, nếu không phải mình không ở cạnh Chân Chính, sợ hắn mất đi Vượng Tài thực lực sẽ càng thấp, thì chắc chắn y đã hỏi mượn Vượng Tài. Tên đó quả thật chính là chó Lassie.
“Nhưng mà, linh tràng thì ta có thể cảm ứng được.” Gấu trúc kiêu ngạo nói.
“Vậy còn đợi gì nữa? Mau lên!” Giả Tấn Xuyên sáng mắt, hy vọng bừng lên.
…
Có lẽ lời của Safin phát huy tác dụng, mấy trận tiếp theo đều không rút được bọn họ. Cho đến chiều Hiểu Dạ Bách Quỷ mới có cơ hội ra đấu.
“Các bạn khán giả, tiếp theo sắp tiến hành trận thứ 17 của vòng đấu này. Xin mời đệ nhất mỹ nữ yêu tộc xinh đẹp lộng lẫy như thiên tiên của chúng ta – đại nhân Bách Hoa Diễm rút thăm tuyển thủ thi đấu…”
Bách Hoa Diễm đứng lên, vô cùng thướt tha vẩy tay với ống kính. Đúng là đại mỹ nữ, cho dù chỉ mỉm cười đơn giản, cũng khiến người khác mặt đỏ tim đập.
“Cảm ơn đại nhân Bách Hoa Diễm mỹ lệ động nhân, tuyển thủ ngài rút được là – Cát Trà! Tuyển thủ Cát Trà đến từ ma giới.
Theo tuyên bố kích động của Huyền Thiên, một thiếu niên thông qua cửa truyền thống xuất hiện trên võ đài.
Thiếu niên này rõ ràng là một vị yêu tộc, tuy cậu không giống gấu trúc có lỗ tai động vật trên đầu, nhưng dưới vạt áo thuần trắng đó, lộ ra cái đuôi mèo màu trắng.
“Có thể vài vị khán giả sẽ cảm thấy kỳ quái, tuyển thủ Cát Trà không phải đến từ ma giới sao? Tại sao lại là một thiếu niên yêu tộc? Nói đến việc này thì không thể không nhắc đến thân phận của cậu, cậu là con nuôi của Phần Ma – đại ma vương ma giới! Tin rằng các vị khán giả đều rõ, địa vị của Phần Ma tại linh dị giới, có thể nhận được sự coi trọng của hắn, tuyển thủ Cát Trà chắc chắn cũng không phải dạng tầm thường! Vậy chúng ta hãy xem thử đối thủ của cậu là ai đây? Hình ảnh tuyển thủ trên màn hình lớn đang thay đổi. Ồ! Dừng rồi, là tuyển thủ Hiểu Dạ Bách Quỷ!”
Hiểu Dạ Bách Quỷ vác thanh cự kiếm Phá Không của hắn xuất hiện bên kia võ đài, hắn liếc nhìn đối thủ trước mặt. Nếu đã có đuôi mèo, thì chắc là một con miêu yêu? Tuy đã giấu được lỗ tai, nhưng vẫn còn đuôi, chứng minh hóa hình còn chưa hoàn toàn, tối đa cũng chỉ là một con mèo chưa thành niên tốt hơn gấu trúc một chút thôi. Nhưng tướng mạo thì rất xinh đẹp, dung nhan Cát Trà đáng yêu dễ gần, chiếc cằm nhọn đặc biệt của miêu tộc, mắt to như quả hạnh, còn có làn da trắng tinh, thân hình thon dài mảnh mai, hơn nữa còn để tóc ngắn cúp vào. Bình thường mà nói, con trai để kiểu tóc ngắn cúp vào này, luôn khiến người ta nảy sinh cảm giác ngơ ngơ ngốc ngốc. Nhưng cậu ta hoàn toàn không như thế, ngược lại thêm vào một phần diễm lệ.
Khi Hiểu Dạ Bách Quỷ quan sát đổi thủ này, đối phương cũng đánh giá hắn, ánh mắt đó tràn đầy địch ý: “Ngươi chính là Hiểu Dạ Bách Quỷ?” Tuy giọng nói trong vắt dễ nghe, nhưng ngữ khí lại lạnh lùng ngạo mạn.
Thấy Hiểu Dạ Bách Quỷ không trả lời, cậu ta cắn đôi môi đỏ: “Hừ! Cũng bình thường thôi. Không biết Lục ca ca làm gì phải để ý ngươi?! Phi! Đồ hồ ly tinh vô liêm sỉ!”
Hiểu Dạ Bách Quỷ vốn không định để ý đến khiêu khích của cậu ta, không ngờ mình lại bị mắng là hồ ly tinh. Đùa sao? Hắn là một nam nhân cũng bị mắng là hồ ly tinh?! Huống chi hắn căn bản không có quan hệ gì với Lục đó hết.
Hắn bất giác nhíu mày nói: “Ta không biết ngươi đang nói gì.”
Cát Trà khinh thường bĩu môi: “Đừng giả vờ! Ta cho ngươi biết, cho dù ngươi có dùng thủ đoạn hạ lưu nào dụ dỗ Lục ca ca của ta, Lục ca ca cũng sẽ không thích ngươi! Ta và Lục ca ca từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, sớm có mầm tình rất sâu, không có chỗ cho ngươi chen chân, ngươi mau chết tâm đi!”
Hiểu Dạ Bách Quỷ lạnh mặt: “Ta và Lục chỉ coi như có duyên gặp mặt hai lần, ta thiếu hắn một ân tình mà thôi. Nhưng hai chúng ta không có quan hệ gì đặc biệt.” Dứt khoát vạch rõ quan hệ, hắn không muốn vô duyên vô cớ bị dính dáng vào vướng mắc tình cảm cẩu huyết này, hơn nữa còn là tình cảm vướng mắc của nam nhân và nam nhân.
“Hừ! Sao rồi? Hiện tại sợ rồi? Không dám thừa nhận? Lục ca ca hiện tại trở về cả ngày chỉ nhắc đến ngươi, ngươi còn dám nói các ngươi không có quan hệ đặc biệt?” Mỹ thiếu niên bung vuốt ra. “Hừ! Hôm nay chúng ta phải phân thắng bại, nếu ngươi thua rồi, thì ngoan ngoãn cách xa Lục ca ca ra cho ta, đừng mặt dày trêu chọc hắn nữa!”
Hiểu Dạ Bách Quỷ vung kiếm: “Tuy ta không có một chút hứng thú nào với Lục ca ca của ngươi. Nhưng ta sẽ không thua.”
Hai mắt thiếu niên từ hình tròn biến thành đường thẳng, há miệng nhe răng: “Không cho phép ngươi dùng ngữ khí đó nhắc đến Lục ca ca! Xem chiêu!”
Thiếu niên có động tác vô cùng nhạy bén nhẹ nhàng, nhảy vọt lên không, lập tức nhảy lên đỉnh đầu Hiểu Dạ Bách Quỷ, mắt thấy móng vuốt sắc bén sắp cào lên mặt hắn: “Keng!” Hiểu Dạ Bách Quỷ lập tức dùng cự kiếm cản lại một kích, móng vuốt và kiếm va nhau vang lên thanh thúy.
Tuy móng vuốt bị cản lại, nhưng thiếu niên vẫn tiếp tục tấn công trên cao, cái đuôi màu trắng vươn dài, quấn lên cổ Hiểu Dạ Bách Quỷ.
“Ối chà chà, tuy chiêu này có hơi không nhập lưu, nhưng quả thật là một lần tấn công có hiệu quả. Hiểu Dạ Bách Quỷ bị quấn rồi! Hắn có thể giãy thoát không?”
Thấy Hiểu Dạ Bách Quỷ bị mình quấn chặt khó thở, Cát Trà lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Tiếc rằng cậu cũng chỉ đắc ý được một lúc này. Hiểu Dạ Bách Quỷ niệm khẩu quyết, cuồng phong nổi lên, một trận linh khí cường đại dần bao trùm hắn. Mà ở không trung sau lưng cậu, xuất hiện một bộ xương có đeo mặt nạ giáp nửa bên.
“Đó là cái gì?! Tuyển thủ Hiểu Dạ Bách Quỷ đột nhiên phát ra linh tràng mạnh như thế! Xương khô mang mặt nạ giáp? Tôi không nhìn lầm chứ? Lẽ nào… lẽ nào đây là sát khí của Phá Quân tinh trong truyền thuyết?!”
Cát Trà bị sát khí hất ra, bắn mạnh xuống đất.
“Úi da!” Cậu kêu đau, sờ sờ cái mông bị dập, không bao lâu lại không phục phát động tấn công lần nữa, nhảy vọt lên không.
Hiểu Dạ Bách Quỷ niệm khẩu quyết, cự kiếm Phá Không tỏa ra ánh sáng u lam, sát khí ghê người thoáng chốc tản ra tứ phía. Kiếm quang chớp qua, không gian trước mặt hắn như một miếng vải, bị chém ra một cái lỗ cao bằng một người.
Cát Trà không ngờ đột nhiên có biến số thế này, không kịp thắng lại, trực tiếp nhảy vào trong không gian bị cắt ra.
“A…” Tiếng vọng như rơi vào hang sâu truyền ra. Hiểu Dạ Bách Quỷ lại niệm khẩu quyết, lỗ không gian đó tự động đóng lại. Tất cả hồi phục nguyên trạng, cứ như chưa hề xảy ra chuyện gì.
“Cậu thật vinh hạnh.” Thu kiếm lại, đây là lần thứ hai trong đời hắn sử dụng đến năng lực phá không gian của Phá Không.
“Ủa?!! Cuộc đấu kết thúc rồi? Mới bắt đầu một phút thôi mà, vậy mà đã kết thúc rồi! Không hổ là tuyển thủ Hiểu Dạ Bách Quỷ! Tôi thật không dám tin vào mắt mình nữa!”
…
Lúc này Giả Tấn Xuyên đang ngồi trên lưng Safin đã hóa thành phi long, mà con cự long giang cánh đó, trong tay đang cẩn thận xách một con gấu trúc.
Gấu trúc phát hiệu lệnh: “Mau! Ta cảm nhận được rồi, ở ngay phía trước!”
Giả Tấn Xuyên nhìn cảnh sắc dưới chân, sương khói đen nghịt lan tràn xung quanh khu rừng, mang theo mùi thối rữa tởm lợm, y không khỏi nhíu mày: “Lại là hắc vụ?”
Safin cũng có dự cảm không hay: “Đợi lát nữa xuống đó rồi, mọi người phải cẩn thận. Xem ra bên trong có kỳ quái.”