Sát Phá Lang - Hồng Y Quả

Quyển 3 - Chương 57: Âm dương luận




“Ba, ba làm gì ở đây?” Giả Tấn Xuyên kinh ngạc vô cùng, không ngờ sẽ gặp ông ba thần côn của mình tại đây.

“Ờ… cái này nói ra rất dài. Mọi người ngồi trước đi.” Giả Đạo Hóa cười rụt rè tránh trái tránh phải.

“Ủa? Tiểu Giả, đây là ba cậu?! Không phải chúng ta đến gặp sư phụ của Quỷ Quỷ sao?” Gấu trúc nghi hoặc, sao ba của tiểu Giả lại đột nhiên lồi ra, lẽ nào…

“Lẽ nào ba của tiểu Giả chính là sư phụ của Quỷ Quỷ?!”

“Đừng đùa!” Giả Tấn Xuyên đánh chết cũng không tin, ông ba chỉ biết giả thần giả quỷ lừa ăn lừa uống của mình lại có đồ đệ lợi hại như Hiểu Dạ Bách Quỷ!

Không ngờ, lúc này Hiểu Dạ Bách Quỷ lại cong lưng hành lễ với Giả Đạo Hóa: “Sư phụ, con dẫn họ về rồi.”

“Ừm, cực khổ rồi.” Khi đối diện với đồ đệ, ông luôn là dáng vẻ nghiêm túc, hoàn toàn không thấy vẻ cà lơ phấp phơ lúc thường.

“Không phải chứ?!” Ông già nhà y thật sự là sư phụ của Hiểu Dạ Bách Quỷ? Lẽ nào ông vẫn luôn thâm tàng bất lộ? “Ba, con luôn cho rằng ba chỉ là một thần côn?”

“Thì đúng a.” Ông Giả nghiêm túc công nhận.

“Vậy sao ba lại dạy ra được đồ đệ lợi hại như Quỷ Quỷ?!” Giả Tấn Xuyên không khỏi nghiêm túc đánh giá ba mình, tuy là người thân cận nhất, nhưng trong một năm, thời gian gặp được ông có thể đếm trên đầu ngón tay. Nếu ông có gì giấu giếm, y tuyệt đối không thể phát hiện.

“Thầy dạy của một bác sĩ nhất định là một bác sĩ sao? Nói sao thì nhà họ Giả chúng ta cũng là thế gia thiên sư, điển tịch, bí tịch tổ truyền lưu lại nhiều như thế, tự ba không thể học thành tài, thì không thể dạy ra một nhân tài sao?!” Giả Đạo Hóa nói rất có lý, nhưng Giả Tấn Xuyên nghe rồi lại cảm thấy không thoải mái.

“Nói thế, trước kia ba luôn chơi trò mất tích, không phải là đi du lịch ‘danh lam thắng cảnh’ gì đó, mà đều chạy đến đây?” Cả năm không về nhà, để con trai mình nuôi em gái trưởng thành, chính là vì nuôi dạy một thằng nhóc khác!

Giả Đạo Hóa tuy bề ngoài cẩu thả, trên thực tế lại giống con trai mình, có lúc tâm tư sẽ trở nên tỉ mỉ. Ông đã nghe ra được cảm xúc bất thường của thằng con: “Cái này cũng không phải. Trong một năm ba chỉ đến chỗ này mấy lần.”

“Con đã muốn hỏi từ lâu rồi, vậy suốt một năm trời ba ở bên ngoài làm gì?! Tiểu Vân từ nhỏ chưa từng gọi ba, mẹ, nhưng có đứa con nào không cần cha thương?!” Xì! Nói đi nói lại, sư phụ gì chứ? Căn bản là người ta tự học thành tài! Giả Tấn Xuyên coi như cũng thấy lòng mình cân bằng lại. Nhưng vẫn luôn làm chủ gia đình, quen thói lải nhải, nên nhịn không được bắt đầu cằn nhằn ba mình.

Lúc này Chân Chính bước qua, kéo tay Giả Tấn Xuyên.

Biết đối phương đang an ủi mình, Giả Tấn Xuyên đáp lại một ánh mắt cảm kích.

“Tiểu Vân không thiếu tình thương của cha, không phải có con làm cha làm mẹ chăm sóc nó sao?” Nói xong ông cũng tự rầu rĩ, con mình không hề than với mình: “Ba biết con luôn cực khổ, thật ra cả năm ba không về nhà cũng có nỗi khổ. Tất cả đều là vì đại nghiệp thiên hạ.”

“A?!” Nghe ông ba luôn cà lơ phất phơ của mình nói lời chính nghĩa thế này thật không quen.

“Chuyện này nói ra rất dài, không biết mấy đứa có từng nghe truyền thuyết về Sát Phá Lang…”

….

Tương truyền rất lâu về trước, Phá Quân tinh và Tham Lang tiên nữ trên trời là một đôi tình nhân, nhưng Thất Sát tinh quân lại âm thầm luyến mộ Tham Lang.

Bắt đầu từ viễn cổ, Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang chỉ cần hội tụ lại sẽ tạo nên thay đổi to lớn, nhẹ thì triều đại nhân gian thay đổi, nặng thì ngay cả tứ giới cũng phát sinh động loạn. Cho nên từ trước đến nay, ba vị tinh quân rất ít khi tập hợp. Nhưng từ sau khi Thất Sát yêu Tham Lang, đã thường xuyên tìm đến đôi tình nhân này.

Những vị đứng đầu tứ giới bắt đầu khủng hoảng, tiếp tục như thế thay đổi thiên hạ trong truyền thuyết sẽ phát sinh. Trải qua một phen thương nghị, thiên đế phái can tướng đắc lực của ngài là Thái Bạch tinh quân đi làm thuyết khách. Thái Bạch tinh quân nổi danh hoa ngôn xảo ngữ, giỏi dụ hoặc nhân tâm. Trải qua ông châm lửa thổi gió một bên, Thất Sát tinh quân cuối cùng không chịu được hoành đao đoạt ái.

Thất Sát đoạt đi Tham Lang, Phá Quân chính thức đoạn tuyệt với Thất Sát, hai người đại chiến một trận.

Cuối cùng thiên đế phán ba vị thiên thần này trọng tội, đánh xuống nhân gian chuyển thế làm phàm nhân.

“Thật đau buồn nha.” Gấu trúc lau nước mắt.

“Thiên đế cũng quá gian trá! Thần tiên không phải nên từ bi công chính sao?” Giả Tấn Xuyên lại bùng lên cảm giác chính nghĩa.

Ba vai chính trong truyền thuyết. Chân Chính, Safin, Hiểu Dạ Bách Quỷ lại cảm thấy sét đánh ầm ầm. Cái gì vậy a?! Sét đánh chết người rồi!

Safin méo cả mặt, kiếp trước của hắn lại là nữ nhân?!

Hiểu Dạ Bách Quỷ nhìn Safin một cái, không khỏi buồn nôn, hắn và tên lưu manh này kiếp trước lại là người yêu?!

Sắc mặt đen nhất phải kể đến Chân Chính, kiếp trước hắn không những nhìn trúng sắc long lưu manh, mà còn chia rẽ tình nhân, làm kẻ thứ ba hoành đao đoạt ái?!

Hiểu Dạ Bách Quỷ đột nhiên nhíu mày: “Không đúng, sư phụ. Trước kia ngài không phải nói với con như thế.”

Giả Đạo Hóa uống một miếng trà: “Ồ, đúng rồi. Cái mới kể vừa rồi chẳng qua là truyền thuyết dân gian. Thật ra chân tướng không phải như vậy.”

“Vậy ngay từ đầu ông cứ trực tiếp nói chân tướng không phải được rồi sao!” Hiểu Dạ Bách Quỷ không dám bất kính với sư phụ của mình, Chân Chính cũng không tiện phản bác ‘nhạc phụ’ tương lai của mình. Giả Tấn Xuyên và Safin thì không nhịn được.

“Người trẻ tuổi đừng kích động thế chứ, không phải ta đang định bắt đầu nói sao. Chuyện này là bí mật tam giới, người biết không nhiều. Thật ra tất cả đều chỉ là do lòng tham của những kẻ cai trị. Không Động Ấn mấy đứa biết không?”

“Bảo vật trong truyền thuyết đó?” Giả Tấn Xuyên lập tức nhớ ra, không phải chính là phần thưởng cao nhất của hội thi lần này sao?

“Không sai, nghe nói thứ đó pháp lực vô biên, có thể phong ấn thiên địa, điên đảo càn khôn, từ xưa đã tương truyền người đạt được nó sẽ có được thiên hạ. Vốn dĩ Không Động Ấn là pháp khí của Đông Thiên ngọc đế, cũng chính là thiên đế hiện tại. Nhưng sau đó bị trộm, rồi không biết tung tích nữa. Theo lý mà nói, mục đích tên trộm đó trộm Không Động Ấn không ngoài ý muốn lấy thiên hạ. Nhưng từ sau khi bảo vật bị mất, tứ giới lại không có bất cứ biến hóa nào.”

“Nói thế, tên trộm Không Động Ấn không muốn lấy được thiên hạ?”

“Không sai, có người suy đoán, người làm chuyện này rất có thể chỉ vì muốn ngăn cản thiên hạ đại loạn. Tuy bề ngoài thì tứ giới không hề can thiệp lẫn nhau, cũng không có bất cứ can qua nào. Nhưng thật ra có kẻ cai trị nào không tham muốn quyền lợi, không muốn thống nhất tứ giới?”

Giả Tấn Xuyên nói sao cũng là một cảnh sát, chút năng lực suy đoán này vẫn có, y lập tức đoán được đại khái từ lời của ba mình: “Nói thế, thiên đế muốn dùng Không Động Ấn thống nhất tứ giới, mà có người biết được ý đồ của thiên đế, vì ngăn cản thiên đế, cho nên trộm đi báu vật kia.”

“Không sai.” Giả Đạo Hóa gật đầu, không hổ là con trai của ông, nghe một chút liền thông.

“Nhưng cái này có liên quan gì đến Sát Phá Lang?” Safin bất kể những chuyện của kẻ cai trị đó, không có mấy liên hệ với mình.

“Sát Phá Lang tam tinh, không phải là quan hệ tam giác như truyền thuyết dân gian. Thật ra là ba người bạn thân, hơn nữa không phải đều là thần linh. Tham Lang vì yêu tộc hiển quý, Phá Quân là tướng lãnh ma tộc, chỉ có Thất Sát mới là thần linh trên trời. Truyền thuyết tam tinh hội tụ thiên hạ đại loạn là thật. Thiên đế đã cố kỵ mối quan hệ mật thiết của tam tinh từ lâu, đúng lúc bí bảo bị trộm, liền sai khiến tiểu thần giá họa cho Thất Sát tinh, vu tội hắn trộm bảo vật của thiên đế. Thiên đế nhân cơ hội trị tội, giam cầm Thất Sát tinh.”

“Nói đi nói lại, thiên đế này đều là nhân vật phản diện.” Giả Tấn Xuyên tổng kết.

“Sau đó Tham Lang và Phá Quân tinh nghe tin bạn tốt bị vu tội, giam cầm trong thiên lao, liền hẹn nhau cùng xông vào thiên giới cứu Thất Sát ra.”

“Sau đó thì sao? Cứu được không?” Gấu trúc nghe rất nhập tâm.

“Cứu thì cứu được. Nhưng chuyện này đã rất náo động, quan hệ của yêu, ma, thiên tam giới trở nên vô cùng khẩn trương, đã đến mức độ chạm vào sẽ bùng phát. Cuối cùng lãnh đạo tam giới đều nhượng bộ, phân nhau trị tội Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang, đánh xuống nhân gian. Sau đó không biết tại sao lại bị lộ ra ngoài, dẫn đến bất mãn của các cấp cao tầng và dân chúng tam giới. Chỉ vì truyền thuyết hoang đường từ xưa không biết là thật hay giả mà giáng tội cho Thất Sát tinh quân vô tội, thậm chí Tham Lang và Phá Quân vì bạn mà dũng cảm xông vào thiên lao cứu người cũng bị liên lụy, thực sự là quá hôn quân. Lãnh đạo tam giới bị dư luận đè ép không thở nổi. Chính vào lúc này, có người gửi thư cho người cầm quyền tam giới, nếu ai có thể lật lại vụ án của tam tinh, hắn sẽ giao Không Động Ấn ra.”

“Cho nên ba vị hôn quân này lại thương lượng ra cái chuyện tồi tệ gì nữa?” Giả Tấn Xuyên đối với người lãnh đạo của tam giới thế này cảm thấy thật bi ai.

“Bọn họ ước hẹn một ngàn năm sau, tam tinh lại hội tụ lần nữa, nếu thiên địa nhân gian không có dị biến gì, thì sẽ cho tam tinh về lại vị trí cũ. Ngược lại, thì sẽ phong ấn tam tinh vĩnh viễn, để không thể vi họa thế gian! Mà lần này đại hội Thiên Hạ Linh Hiển, là vũ đài để thực hiện ước định, nghiệm chứng kết quả! Hơn nữa, nghe nói lần này một khi quán quân của cuộc thi được sinh ra, Không Động Ấn sẽ tái hiện!”

“Ba, ba chỉ là một thần côn, sao biết nhiều thế?” Giả Tấn Xuyên không mấy tin tưởng, nếu đã là bí mật của tam giới, ba mình làm sao mà biết?”

“Ba là thần côn, nhưng mẹ con không phải.” Giả Đạo Hóa nhắc đến người vợ đã qua đời, không khỏi thấy ngọt lòng.

“Mẹ con?” Trước giờ chưa từng nghe ba nhắc đến người mẹ tử quỷ của mình, Giả Tấn Xuyên không biết chút gì về người đã sinh ra mình đó.

“Đúng, mẹ con. Con cho rằng con có thể chất thuần dương là trùng hợp sao? Thật ra đó là di truyền, mẹ con là con gái nhỏ nhất của thiên đế – Cảnh Dương tiên nữ.”

“Oa!” Không ngờ ông ngoại mình lại có lai lịch như thế, hơn nữa vừa rồi y còn đang chửi người đó là hôn quân. Nhưng… Giả Tấn Xuyên không khỏi đánh giá ba mình. Nhìn thế nào đều chỉ là một lão già dung tục lôi thôi lếch thếch, một tiên nữ, hơn nữa còn là một tiên nữ thân phận hiển quý như vậy sao có thể nhìn trúng ông?!

“Sao lại nhìn ba như thế? Con không tin? Đừng nhìn ba như thế, lúc còn trẻ ba cũng rất ngọc thụ lâm phong, là nhân tài. Không khác gì con bây giờ cả.” Giả Đạo Hóa bị con trai nhìn vậy, vô cùng không phục.

Giả Tấn Xuyên bị đả kích, nói thế sau khi mình già đi sẽ biến thành ông già dung tục như ba sao?!

Chân Chính phát giác được tâm tư của người yêu, kéo y vào lòng, nhẹ giọng nói: “Bất luận sau này cậu biến thành thế nào, lão già không ra gì cũng vậy, hói đầu cũng vậy, tôi vẫn luôn thích cậu.”

Giả Tấn Xuyên đẩy hắn ra: “Nói bậy gì đó, nhiều người đang nhìn kìa.”

Chân Chính thỏa mãn thưởng thức dáng vẻ người yêu xấu hổ đỏ mặt.

“Này! Nhóc con, không phải mi tính đánh chủ ý với con trai bảo bối của ta chứ?” Giả Đạo Hóa vẫn luôn dùng thủy tinh cầu giám thị họ, sao có thể không biết con trai mình và người này có gian tình?

“Bác Giả, xin yên tâm giao tiểu Xuyên cho con…” Chân Chính còn chưa nói xong, Giả Tấn Xuyên đã vội bịt miệng hắn, dời chủ đề đi.

“Vậy sau đó thì sao, mẹ con là tiên nữ, sao lại chết được?”

“Ai nói mẹ con chết?!”

“Mẹ con chưa chết?! Nhưng mỗi lần con hỏi đến mẹ, ba luôn nói mẹ không ở đây.” Giả Tấn Xuyên rất câm nín với ông già không nghiêm chỉnh của mình.

“Là không ở đây. Cái đó… khi mẹ của Sách Vân dẫn con tìm đến cửa, cô ấy tức giận trở về thiên giới rồi.”

“Có vợ là tiên nữ ba còn chưa biết đủ, còn chơi trò ngoại tình?!” Thì ra mẹ chưa chết, chỉ là bỏ nhà đi. Hơn nữa tất cả đều là vì ông ba khốn nạn phong lưu của mình tạo thành. Giả Tấn Xuyên bừng bừng tức giận, nhiều năm nay mình làm cha lại làm mẹ cực khổ như thế là tại cái gì?!

Giả Đạo Hóa vội trốn sau lưng đồ đệ cầu che chở: “Cái này… thật ra là ngoài ý muốn, là ngoài ý muốn.”

“Vậy mẹ con hiện tại đang ở đâu?” Giả Tấn Xuyên bị Chân Chính ôm vào lòng, bàn tay vuốt ngực thuận khí cho y.

“Thật ra thì… năm đó Không Động Ấn chính là bị mẹ con trộm đi. Cô ấy vì tránh né truy bắt của thiên binh, mới trốn đến nhân giới gặp gỡ ta. Sau khi cô ấy về thiên giới, thiên đế đương nhiên không thể bỏ qua cho cô ấy. Lập tức giam cầm cô ấy, nghiêm khắc tra hỏi. Nhưng cô ấy luôn giữ kín miệng, bất luận thế nào cũng không chịu tiết lộ. Chỉ nói khi đại hội Thiên Hạ Linh Hiển thứ 500 sinh ra quán quân, Không Động Ấn sẽ tự hiện thân. Nhiều năm như thế, mẹ con cũng chỉ thông qua thủy tinh cầu này nói chuyện với ba hai lần mà thôi.” Giả Đạo Hóa không khỏi thấy bơ vơ, tuy ông có hơi đa tình, nhưng người yêu nhất trong lòng từ đầu đến cuối là người vợ tiên nữ kết tóc của mình.

“Con trai, ba biết mấy năm nay ủy khuất cho con. Nhưng tất cả đều vì thương sinh thiên hạ, và lời nhờ vả của mẹ con.”

Nói xong ông lại nhìn Chân Chính, Hiểu Dạ Bách Quỷ và Safin phân phó: “Nghe này, tam tinh mấy đứa không phải là khởi nguồn động loạn gì, chẳng qua là vũ khí lực lượng cường đại. Giả dụ ba người tụ hợp lại, đồng tâm hiệp lực vận dụng linh khí trên người, vậy năng lượng đó sẽ giống như bom nguyên tử bùng nổ, dễ dàng hủy đi bất cứ thành phố nào của tứ giới. Cho nên ba đứa nhất định không thể rơi vào tay người có tâm, trở thành con rối của họ, gây họa thế giới.” Hiếm khi Giả Đạo Hóa nghiêm sắc một lần.

“Nói thật, từ khi ba đứa ra đời, đã bị nhiều phía dòm ngó. Ba đứa phải cẩn thận hành sự, hơn nữa phải thời khắc ghi nhớ chính nghĩa trong lòng. Đừng quên chủ tâm của bản thân. Được rồi, mấy đứa đến lâu như thế, chắc đói bụng rồi đi? Tiểu Đào, dẫn khách đến phòng ăn dùng cơm.”

Gấu trúc nghe có cơm ăn, là người đầu tiên chạy đi. Safin vẫn rất xoắn xuýt, không khỏi hỏi: “Kiếp trước ta không phải nữ đúng không?”

Giả Đạo Hóa nghiêm túc: “Tham Lang đương nhiên là nữ rồi.”

Safin nghe như sét đánh bên tai, thất hồn lạc phách.

Hiểu Dạ Bách Quỷ không nhẫn tâm: “Sư phụ, ngài đừng chọc hắn.”