Sát Nhân Vô Xá

Quyển 2 - Chương 97: Chân tướng




Tĩnh cầm phất trần nhẹ nhàng phủi bụi trên án nói, “Tiểu Phi, quả thật ngươi lớn lên có vài phần giống nương, nhưng nhìn kỹ lại hoàn toàn khác nhau, nụ cười của nương chưa bao giờ phát ra từ nội tâm giống ngươi, trong trí nhớ của ta, chưa từng. Ta trái lại không muốn hai người giống nhau, nếu không phải nương khuynh quốc khuynh thành, cũng sẽ không bị ép gả vào cửa, nương không hề yêu phụ thân, trước khi được gả vào Mộ Dung gia người từng có hôn ước với người khác, còn có một đứa con, tuy rằng phụ thân đối với người rất tốt, cũng rất sủng ái người, nhưng nương vẫn buồn khổ không vui, năm ấy Tam đệ hơn ba tuổi, nương đã qua đời.”

“Nương thật đáng thương a.”

Ta chợt nhớ tới một việc, vội hỏi, “Hèn chi Tiền thúc, còn có Đại phu nhân, sau khi nhìn thấy ta đều là bộ dạng rất kinh ngạc, nhất định là bọn họ nhớ về nương, nhưng vì sao những người khác nhìn thấy ta đều không có phản ứng nhỉ? Hơn nữa lão trang chủ cũng thế, dù sao ông ấy cũng không thể quên hình dáng của nương được chứ?”

“Nương mất rất sớm, khi còn sống người vì dung nhan tú lệ, lúc nào cũng đeo khăn che mặt, đã nhiều năm như vậy, ai còn nhớ rõ chuyện cũ trước kia, ngay cả Tam đệ ta cũng không nhớ rõ hình dáng của người, huống gì trang chủ bị giết kia căn bản cũng không phải là phụ thân của ta, hắn chẳng qua là một con rối mà thôi.”

Ta ngẩn người, trong lúc nhất thời chưa hiểu rõ ý Tĩnh nói.

Tĩnh kéo ta từ trên đệm cói ngồi xuống, bắt đầu chậm rãi kể lại.

“Không lâu sau khi nương qua đời ta liền bị người hạ độc, mạng chỉ một sớm một chiều, khi đó cậu vừa đến kinh thành, vì cậu cùng Hoàng thượng có chút quen biết cũ, liền chạy tới Hoàng cung, cầu xin kỳ dược từ Hoàng thượng giải độc cho ta. Từ đó trở đi, mạng của ta cũng bán cho Hoàng thượng, thành ám vệ của người, ta mười bốn tuổi sáng lập Trích Tinh Lâu này, sản phẩm thêu Trích Tinh Lâu vang danh thiên hạ, cũng là các cơ sở ngầm Hoàng thượng sắp xếp.

Bốn năm trước Như Phi bị phụ thân ép vào cung, sau đó lại cấu kết cùng Thành Vương, chuyện này không biết tại sao lại bị phụ thân phát giác ra, khởi binh tạo phản chính là tội lớn liên lụy cửu tộc, có thể phụ thân muốn tố cáo lên triều đình, nên mới mới bị Đại ca và Như Phi diệt khẩu.”

Tĩnh nói xong rất thản nhiên, dường như đang nói đến chuyện hoàn toàn không liên quan đến hắn, ta lại nghe đến toát mồ hôi lạnh, nhịn không được run giọng hỏi, “Tĩnh, thì ra ngươi đã sớm biết chuyện lão trang chủ bị giết, ông ấy là phụ thân của ngươi, vì sao ngươi vẫn không vạch trần?”

“Ta từ nhỏ do mẫu thân nuôi lớn, phụ thân yêu ai yêu cả đường đi, đối xử với ta cũng không tệ, có điều kỳ thực ông ấy không yêu ai, tựa như ông ấy biết rõ ta bị hạ độc nhưng vẫn mặc kệ, vì vinh hoa phú quý, liền đem Như Phi tiến cung, giữa ta và ông ấy cũng không có bao nhiêu tình phụ tử, huống chi lúc đó ta đang âm thầm điều tra việc Thành Vương phản loạn, bóc trần chân tướng sẽ chỉ đánh rắn động cỏ, vì vậy ta vẫn giả vờ không biết.”

“Vậy, con rối kia là ai?”

“Chắc là một thúc phụ trong tộc, khi đó phụ thân tự nói lâm trọng bệnh, sau đó đóng cửa không ra ngoài, thúc phụ trong tộc kia đột nhiên bạo bệnh mà chết, tướng mạo hắn cùng phụ thân có vài phần tương tự, Đại ca lại giỏi về dịch dung, để thúc phụ giả thành bộ dáng của phụ thân thay mận đổi đào là việc dễ dàng, Đại nương ở bên cạnh, đương nhiên biết, chẳng hay biết gì sợ rằng chỉ có hai người Tam đệ và Tiểu Thành thôi.”

“Chẳng trách lão trang chủ không ứng chiến đại hội cờ vây, có lẽ thúc phụ kia nhất định không biết chơi cờ.”

Tĩnh nhéo mũi ta một cái.

“Tiểu Phi của ta thông minh hơn rồi. Không sai, phụ thân võ công bình thường, vị thúc phụ kia lại là cao thủ, phụ thân *** thông cờ vây, thúc phụ đối với cờ vây lại dốt đặc cán mai, vì vậy có chuyện gánh hát ám sát trang chủ, đây chẳng qua là vì thoái thác tham gia giải đấu cờ vây mà cố ý sắp đặt, ai ngờ Thành lão tiên sinh lại cố chấp như vậy, theo sát từng bước, cho nên bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể giết người diệt khẩu.”

“Vì sao móng tay trang chủ giả kia đều đen kịt?”

“Hắn luyện một loại tà công, nói rằng hút máu trẻ con công lực sẽ cường đại, vì vậy Lạc Diệp sơn trang mới xảy ra chuyện tiểu đồng bị giết, ta từng trù tính dụ hắn ra, chấn thương tâm mạch của hắn, khiến hắn không thể tiếp tục tác quái, về phần Đại ca cùng Như Phi vì sao phải giết hắn, có lẽ bọn họ nghĩ không cần dùng con rối để che đậy nữa, hơn nữa còn có thể mượn cơ hội hãm hại Tiểu Phi, một hòn đá ném hai chim.”

Không sai, Tiền thúc cũng bởi vì lão trang chủ không phản ứng chút nào với ta mới sinh nghi đi? Cho nên lão mới có thể đem ta trang điểm thành dáng dấp nữ hài tử đi thăm dò lão trang chủ, kết quả xảy ra lại bị giết người diệt khẩu.

Không nghĩ bên trong sơn trang lại có nhiều bí mật như vậy, ta ngừng một lúc lâu mới hỏi tiếp, “Lẽ nào Tam công tử cũng không biết tình hình?”

“Tam đệ tính tình cao ngạo không hòa đồng, tâm tư tương đối đơn thuần, không có Tứ đệ ở cạnh, một mình đệ ấy làm sao có thể chống đỡ được Lạc Diệp sơn trang gia nghiệp lớn như vậy?”

Thì ra Mộ Dung Viễn cũng biết, không sai, người kia rất giảo hoạt, đương nhiên không thể gạt được hắn.

“Tĩnh, ta không hiểu vì sao Như Phi muốn câu kết cùng Thành Vương chứ? Nàng đã là nương nương cao quý rồi mà.”

Tĩnh thở dài, “Tiểu Phi, Hoàng thượng cũng không thích nữ tử, tần phi hậu cung chỉ là hữu danh vô thực, phụ thân đã biết chuyện này vẫn khăng khăng cố chấp đưa Như Phi tiến cung, cũng khó trách Như Phi hận ông ấy thấu xương, nàng không cam lòng bị người khác coi là quân cờ a.”

“Lại nói Như Phi cũng rất đáng thương mà.” Ta dừng một chút, lại nói, “Tĩnh, vì sao ngươi vẫn không nói cho ta biết chuyện của nương, nếu ta sớm biết, cũng sẽ không suy nghĩ lung tung như vậy.”

“Tiểu Phi, cái này ngươi cũng đổ lên đầu ta? Mỗi ngày lúc ta tới dâng hương, ngươi còn ngủ say sưa, ngươi bảo ta nói như thế nào?”

A, hóa ra lại là lỗi của ta.

Ta le lưỡi, không dám nói nữa.

“Chúng ta trở về đi, đi lâu như vậy, nói không chừng Huỳnh Tuyết đi tìm chúng ta rồi.”

“Sau này mỗi ngày ta đều tới dâng hương cho nương nương, có thể chứ?”

“Đương nhiên có thể, khi ta bề bộn nhiều việc không đến được, Tiểu Phi thay ta là được rồi, sau khi chuyện này lắng lại, ta sẽ xin từ chức ám vệ với Hoàng thượng, mấy năm nay vì Hoàng thượng vào sinh ra tử, cũng coi như báo ân người cứu một mạng, nếu ta đã muốn thú Tiểu Phi vào cửa, sau này liền không muốn lại để Tiểu Phi lo lắng cho ta nữa.”

“Được, được.”

Thật vui, có một nữ tử xinh đẹp như vậy làm nương của ta, Tĩnh còn nói muốn cưới ta.

Tưởng tượng lập tức được gả vào Mộ Dung gia, trở thành thê tử của Tĩnh, ta thật hưng phấn cười ha hả không ngừng, tình huống này vẫn duy trì về đến thư phòng, Huỳnh Tuyết dâng trà cho chúng ta mới thôi, tiểu nữ tử kia lành lạnh nói, “Hài tử này trúng tà, cứ cười ngốc cái gì?”

Đó là vì ta vui vẻ mà, hơn nữa khiến ta càng vui vẻ hơn chính là quan hệ của Tiểu Thanh và Liễu đại ca bỗng nhiên trở nên cực kỳ tốt, thật không rõ trước đây Liễu đại ca từng thương tổn Tiểu Thanh như vậy, với cá tính cương liệt của Tiểu Thanh, sao có thể bỏ qua chuyện đó?

Kỳ thực lúc Tĩnh tỉnh lại, Tiểu Thanh đã nói phải rời đi, là Liễu đại ca kiên quyết lôi kéo người ta không cho đi, còn nói cái gì cửa trước cửa sau cách nhau gần như vậy, hà tất đi đi về về phiền phức như vậy, liền trực tiếp ở đây được rồi vân vân vũ vũ, ta thấy sau khi Tô đại ca nghe nói thế xong, liền ở bên cạnh lắc đầu liên tục, một bộ dạng bó tay.

Cứ như vậy Tiểu Thanh cũng tạm thời ở lại, có điều y vẫn lạnh nhạt với Liễu đại ca, Liễu đại ca lại không chút phật lòng, lúc ăn cơm, hắn quả thực hận không thể đem hết tất cả đồ ăn ngon trên bàn gắp vào bát Tiểu Thanh, còn nói bộ dáng Tiểu Thanh quá gầy, phải ăn nhiều bồi bổ, ta nhìn bát cơm kia thức ăn xếp còn cao hơn ngọn núi nhỏ, rất hoài nghi Tiểu Thanh có thể ăn nhiều như thế được không.

Chạng vạng hôm nay, ta chạy đến chỗ Tiểu Thanh tìm y, không ngờ còn chưa tới gần, chợt nghe bên trong có người lạnh lùng nói, “Ta mặc kệ ngươi có mục đích gì, tốt nhất nên dừng lại!”

Là thanh âm của Tô đại ca, ngữ khí của hắn rất nghiêm nghị, hoàn toàn không giống bộ dạng hi hi ha ha thường ngày.

Sau đấy lời nói nhàn nhạt của Tiểu Thanh liền truyền tới, “Tô đại thần y, ngươi thực sự coi trọng ta, ngươi đã hoài nghi ta có mục đích, vậy tại sao trước mặt mọi người không nói rõ? Lại chỉ ở chỗ này uy hiếp ta?”

“Ngươi!…”

Ta tưởng tượng ra tình cảnh Tô đại ca bị Tiểu Thanh chọc giận đến nghiến chặt răng, cái này rất bình thường, miệng lưỡi Tiểu Thanh bén nhọn không thua Huỳnh Tuyết chút nào, Tô đại ca có thể chiếm được tiện nghi mới là lạ đó.

“Ngươi gạt được bọn họ, nhưng không gạt được ta, ngươi cố ý tới tiết lộ hành tung Tiểu Phi, lại nhân cơ hội vào Trích Tinh Lâu, hiện tại lại lôi kéo Hâm Phong mỗi ngày đi đi lại lại trong lâu, tâm tư của ngươi, còn cần ta phải nói ra sao?”

“Thực buồn cười, Tô Hoán Hoa, hóa ra mỗi người Trích Tinh Lâu đều là tên ngốc, chỉ một mình ngươi là người sáng suốt, ngay cả Mộ Dung Tĩnh còn không nói gì đâu, ngươi trái lại không kìm được tức giận.”

“Không sai, là ta lắm miệng, có điều Tiểu Thanh ngươi đừng quên, bọn họ một là hảo hữu của ngươi, một là người thật lòng yêu ngươi, ngươi lại nhẫn tâm lừa dối bọn họ sao?”

“Ngươi quan tâm như thế nào là chuyện của ngươi, ngươi nếu có chứng cứ rõ ràng đã trực tiếp đi nói rõ cho Hâm Phong rồi, chỉ sợ hắn sẽ không nghe lời ngươi đi?”

“Ngươi!! Ta thật không rõ ngươi có chỗ nào tốt? Lại khiến Hâm Phong đắm đuối như thế, thì ra Sát Nhân Vô Xá giết người không dựa vào kiếm, mà là…”

“Xoẹt…”

Là tiếng kiếm rời vỏ, Tiểu Thanh lớn tiếng quát, “Tô Hoán Hoa, đừng tưởng hiện tại trong Trích Tinh Lâu ta không dám động tới ngươi!”

Động thủ rồi, như vậy không được.

Ta vội vàng đẩy cửa chạy vào kêu lên, “Có chuyện gì từ từ nói, đừng động thủ.”

Hết chapter 97