Sát Nhân Vô Xá

Quyển 2 - Chương 104: Con mồi




“Ta mặc kệ hắn là ai, lập tức giết hắn!”

Thanh âm the thé của Như Phi quanh quẩn trong gió, dường như đồng thời, tất cả kiếm quang đều bắn về phía người ta.

“Không biết tự lượng sức mình!”

Hừ lạnh một tiếng, chân khí xuất ra, nước hồ bên cạnh liền giống như bay thẳng vào trong chưởng của ta, theo đó tụ lại thành trường kiếm, tiếng kêu thảm thiết cùng hàn quang chợt lóe đồng thời quay về với im lặng.

Ta thu lại thế kiếm, tất cả người cũng theo đó ngã xuống đất, cổ họng mỗi người chỉ có một đường dài mảnh, hàn khí theo vết thương nhè nhẹ hợp lại trong không trung, khiến máu đóng băng trong vết thương.

Quả nhiên luyện thành, Phi Dao Ngự thức thứ mười Ngự thủy, có thể đóng băng huyết mạch của người, khiến ta ghét nhất chính là nhìn thấy dịch thể chảy ra.

Ta lạnh lùng nhìn về phía Như Phi cùng tất cả những người khác đang trợn mắt há mồm, không khỏi buồn cười, có gì kỳ quái? Đây mới là ta, sát thủ Hình Phi giết người vô hình, dưới kiếm của ta, không có người sống!

“Khuất Chiến, giết hắn, giết hắn!!”

Không để ý đến Như Phi điên cuồng thất thố, ta nhìn về phía Khuất Chiến.

“Ngươi lại dám giả mạo Tiêu Tử Y, không sợ hắn tới vạch trần chân tướng à?”

Khuất Chiến cũng đề phòng nhìn ta, “Người chết sẽ không nói ra chân tướng.”

“Chết? Tiêu Tử Y hắn còn nợ ta một vạn lượng hoàng kim, hắn làm sao dám chết?!”

Khuất Chiến cũng nở nụ cười, “Hắn không chết, vậy còn ngươi? Ngươi làm sao mà hiện tại lại biến thành cái dạng này?”

“Lại nói cũng phải cảm ơn ngươi, nếu như không có một chưởng chí mạng của ngươi, cho đến bây giờ ta vẫn chưa luyện thành Phi Dao, thì ra mấu chốt của Phi Dao Ngự là dồn vào chỗ chết sau đó mới sinh, không có tử địa làm sao có trọng sinh?”

Khuất Chiến ngẩn ra, lập tức thở dài nói, “Khó trách ta chỉ tìm được cái mặt nạ kia ở vách núi, trúng một chưởng vỡ tim lại rơi vào vách núi, ta đoán ngươi hẳn phải chết, không nghĩ tới ngươi có thể sống lại được!”

“Phi Dao thức thứ mười viết phản phác quy chân, ta mặc dù sống được, công lực lại bị cưỡng ép phong lại, tâm trí thân thể cũng trở về dáng dấp hài tử, lại bị người mạo nhận làm con, hắn để bán ta kiếm tiền, liền không ngừng rót các loại thuốc mê cho ta, mới làm cho thần trí ta luôn u mê, vốn e rằng suốt đời đều không cách nào khôi phục…”

Ta chuyển ánh mắt qua tất cả những người khác, cuối cùng dừng lại trên người Như Phi, “Nhưng có người hết lần này tới lần khác muốn ta nhớ lại, Như Phi, ngươi nói ta phải tạ ơn ngươi thế nào đây…”

Trường kiếm chợt bắn ra, đâm về phía trước ngực ả ta, chỉ nghe Tĩnh cả kinh kêu lên, “Tiểu Phi, không được đả thương người!!”

Tay lại run lên, thế kiếm chuyển một cái, đâm vào vai ả ta, tay trái theo đó đánh bay ả ra ngoài.

Gió mạnh ập tới sau đầu, trong tiếng kinh hô của mọi người, thân ảnh ta khẽ nghiêng, băng kiếm từ dưới sườn trở tay đâm ra, kiếm đâm tới trong chớp mắt, nhuyễn kiếm bên hông Khuất Chiến đặt cách yết hầu ta nửa tấc, mà kiếm của ta không dừng lại trước cổ hắn.

Hắn quá nóng lòng, quên mất trên tay ta chính là băng kiếm, độ dài ngắn hiển nhiên tùy theo ý mình, thu phóng tự nhiên.

Không quá nửa tấc, sinh tử đã phân.

Trên mặt Khuất Chiến hiện lên một tia cười kỳ quái, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào ta, nhẹ giọng nói, “Sát Nhân Vô Xá, ta thủy chung cũng không thắng được ngươi!”

Khuất Chiến, ngươi sai rồi, cái chết chính là biểu hiện ngươi đã thắng, ngươi có thể an nghỉ trong lòng đất, mà ta, còn phải ở đây tiếp tục bôn ba trong hồng trần.

Rút kiếm, lùi lại, lặng yên không tiếng động, thân thể cao gầy của Khuất Chiến ngã thẳng xuống.

Không nhìn nhãn thần hoảng sợ của tất cả mọi người, ánh mắt của ta chuyển qua người đã bị ta chấn thương tâm mạch kia, Như Phi nửa nằm dưới đất bên cạnh, ả ta lúc này đã hoàn toàn không còn ung dung hoa lệ như trước kia nữa, chẳng qua chỉ là một nữ nhân không còn cách nào tránh được cái chết đang ập xuống, trong miệng ả không ngừng phun ra máu tươi, hung hăng nhìn ta, trong ánh mắt là oán hận, căm thù, tuyệt vọng và sợ hãi đang dâng lên.

Bị sát khí của ta dọa sợ, tất cả mọi người theo bước đi của ta đều lùi qua một bên, ta không để ý tới bọn họ, chỉ chậm rãi tiến về phía Như Phi, nhìn đôi môi của ả ta vì sợ hãi mà run rẩy, thân thể không ngừng lui về phía sau, tâm tình của ta liền khoái trá đến cực điểm.

Ta đưa ánh mắt chuyển sang Tiểu Lục trên vai, nó ngẩng cao đầu, hưng phấn mà khạc lưỡi, trong mắt lộ vẻ hung tàn, lệ khí ngoan độc, đây mới là xà vương, là Bích Phệ sánh ngang với ta.

Đôi mắt khẽ chuyển, ta thấp giọng cười nói, “Tiểu Lục, người trong thiên hạ đều nói ngươi đứng đầu bách độc, có điều nữ nhân này so với ngươi, ngay cả chút bề ngoài cũng không bằng, ngươi nói ta có nên moi ruột ả ta ra xem rốt cuộc làm bằng gì hay không?”

Tiểu Lục chưa đáp lại, chợt nghe Tĩnh ở phía sau kêu lên khẩn thiết, “Tiểu Phi, tỉnh lại đi, đừng giết người!”

Đừng giết người!!

Ba chữ này chỉ làm tức giận của ta càng tăng lên, ta đột nhiên quay đầu lại nhìn thẳng vào nam nhân đang xin ta dừng tay này, thân hình khẽ động, đã lấn tới trước người hắn, kiếm phong của băng kiếm đặt lên cổ hắn, thấy bộ dạng hắn đau đớn vì kiếm khí ngăn trở mà không cách nào hô hấp, không khỏi cười lạnh nói, “Ả đàn bà này nhiều lần làm hại ta, bây giờ ngươi lại có thể thay ả cầu tình!”

“Không được làm công tử bị thương!”

Đầu ta cũng không chuyển, chỉ duỗi ngón tay kẹp lấy lợi kiếm của Huỳnh Tuyết đâm tới, nội lực chấn động, đem kiếm bẻ làm mấy đoạn, mà Huỳnh Tuyết cũng bị chưởng lực của ta đẩy ra ngoài, ngã trên đất không dậy nổi, trong miệng vẫn kêu lên, “Tiểu Phi, ngươi thật vô tình, lẽ nào đã quên công tử đối với ngươi thế nào, hắn vì ngươi ngay cả mạng cũng không cần, ngươi lại đối với hắn như vậy…”

Không để ý tới tiếng kêu gào của Huỳnh Tuyết, ta rút băng kiếm về, thờ ơ nhìn nam nhân vì hô hấp chợt thông mà không ngừng ho khan, vẫn cười như trước, “Đúng vậy, ta cũng quên trước đây ngươi là chủ tử của ta, mọi người chủ tớ một hồi, ngày hôm nay ta liền cho ngươi thể diện này.”

Tay áo vung lên, băng kiếm trong tay hóa thành vạn giọt nước, toàn bộ phá không bắn vào cơ thể Như Phi.

Một tiếng kêu thê thảm thật dài phát ra, Như Phi cố sức lăn lộn trên mặt đất, móng tay ả ta không ngừng cào xé trên mặt trên người mình, trong nhát mắt diện mạo như hoa liền thay đổi huyết nhục đầm đìa, ánh mắt ả mơ hồ, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, tiếng hét đau đớn thảm thiết chói tai khiến tất cả mọi người nhịn không được quay mặt đi.

Thấy bộ dạng này của Như Phi, ta không khỏi xoay mặt về phía Tĩnh cười nhạt.

“Thấy chứ, ngươi có biết không, có lúc người sống so với chết còn thống khổ hơn, ta nghe lời ngươi nói không giết ả, có điều hạ băng phù lên người ả…”

Nụ cười còn nguyên trên mặt, nhãn thần đã lạnh xuống, ta hướng về phía thân thể liên tục giãy dụa quằn quại, rên lên đau đớn của Như Phi lạnh lùng nói, “Băng phù vào cơ thể, vạn độc cắn xé tâm can, Như Phi, tư vị này dễ chịu chứ?”

Nữ nhân toàn bộ đã biến thành huyết nhân không còn sức lăn lộn, thanh âm của ả ta đã tê dại, chỉ rì rầm nói, “Giết ta đi, xin ngươi, giết ta…”

Ta ung dung cười nói, “Giết ngươi? Không, Nhị ca ngươi cầu tình cho ngươi, ta cũng sẽ không giết ngươi, không chỉ có như vậy, ngươi còn có thể sống thật lâu, chỉ là mỗi một ngày ngươi đều sẽ bị độc phát, giống như vừa rồi, sống không bằng chết, thiên hạ không ai có thể giải được độc ta hạ, vì băng độc đã xâm nhập vào máu của ngươi, trừ phi ngươi rút hết máu ra không để lại chút nào…”

Lời của ta tựa như một đạo phù đòi mạng, khiến nữ nhân kia lập tức lớn tiếng kêu lên, “Van xin ngươi, để ta chết đi… Ta không chịu nổi…”

Tiếng hét thê lương khiến ta nhíu mày, mắt thấy Mộ Dung Ninh ngã trên mặt đất, không còn khí tức, xem ra trận đánh này Hoàng thượng thắng, có điều cũng không liên quan đến ta, thứ ta quan tâm đến là nhiệm vụ và tiền thù lao của mình, đêm nay đã dây dưa quá lâu, nhìn trăng sáng phía chân trời, ta dời mắt đến người Mộ Dung Tĩnh.

“Không được!”

“Tiểu Phi, tỉnh lại!”

“Không được đả thương công tử…”

Sát ý trên người ta lan ra xung quanh đánh tỉnh mọi người đang bị vây trong trạng thái khiếp sợ, tất cả vội vàng hét lên.

Đáng tiếc tính mạng Sát Nhân Vô Xá muốn, thiên hạ không ai có thể ngăn cản!

Nước trên tay lần thứ hai hóa thành đoản đao sắc bén, giữa tiếng kêu gào của mọi người, không chút lưu tình đâm vào ngực Tĩnh, hắn không tránh, nên nói hắn căn bản không có khí lực tránh, không biết tại sao, lần này ta không dùng nội lực, vì vậy máu tươi theo mũi đao nhỏ từng giọt xuống, một kiếm này ta đâm vào cũng không sâu, vì một khắc khi ta đâm xuống, ta thấy ánh mắt kia nhìn mình, có chút đau đớn, có chút mơ màng, còn có chút tuyệt vọng, nhưng thủy chung dịu dàng nhìn ta.

Ánh mắt này như lời nguyền trong nháy mắt khiến tim ta đau thắt, ta không rõ tại sao tim mình đau, ta đã từng giết chẳng biết bao nhiêu người, chưa từng đau lòng, nhưng thanh kiếm trước mắt này tựa như một loại thông linh, đâm vào ngực Tĩnh, cũng như đâm xuyên qua ngực ta.

Hết chapter 104