Sát Nhân Vô Xá

Quyển 1 - Chương 7




Tiểu Hương nói không sai, bưng đồ ăn lên chỉ sắp xếp vào bàn rồi lại phải bưng xuống, sau đó lại có thức ăn mới được bưng lên, mọi người bận rộn xoay quanh, ngay cả Tiểu Thanh cũng bị kêu đem thức ăn xuống.

Ai, Mộ Dung chủ nhân thật là quá lãng phí.

Ta ở bên cạnh Tiểu Hương và vài người khác giúp đỡ rửa chén đĩa, bỗng nhiên bị ai đó kéo một chút.

“Tiểu Phi…” Bàn đại thúc chỉ vào một cái bàn đồ ăn nguội nói với ta, “Đang thiếu người bưng bê đồ ăn, ngươi tới hỗ trợ bưng bê đi.”

Ta nhìn chằm chằm cái bàn được sắp mười mấy đĩa hoa quả, đồ nguội, ở trong đó bày toàn hoa quả đồ ăn ta chưa từng được thấy qua, nhìn hình dạng chắc là ăn ngon lắm…

“Đừng ngơ ngẩn nữa, mau đi!”

“Bàn thúc, hay để ta đi cho, Tiểu Phi vừa mới vào làm, cái gì cũng đều chưa biết.” Tiểu Đinh lại gần nói.

“Vừa mới vào cái gì, khi ta lớn bằng nó đã bắt đầu nấu bếp rồi, ngươi rất rảnh rỗi sao? Đi nấu nước đi, ở đây đang thiếu nước.” Bàn đại thúc đem một đĩa nhỏ để lên tay ta, chỉ vào mấy nha hoàn đang bưng đồ ăn nói, “Ngươi đi theo các nàng là được, ngoài sảnh lớn có người hỗ trợ tiếp nhận đĩa của ngươi.”

Đây là lần đầu tiên ta đi đến những nơi khác của Mộ Dung phủ, ta bưng đĩa đi theo sau mấy nha hoàn rất hưng phấn mà nhìn đông ngó tây.

“Tiểu Phi nha, ngươi ngàn vạn lần đừng đánh rơi đĩa, ngày hôm nay đập vỡ cái gì, các chủ tử sẽ không dễ tha cho ngươi đâu.” Vị tỷ tỷ đi gần ta nhất nói.

“Nhớ kỹ rồi.”

Mộ Dung phủ thực sự rất lớn, ra khỏi trù phòng, đường đi càng ngày càng rộng ra, hành lang cửu khúc quanh co, lầu các cũng nhiều hơn, khắp nơi đều treo đầy đèn ***g, bên trong bên ngoài viện được chiếu sáng như ban ngày.

Trong đại sảnh không ngừng truyền tới tiếng cười và âm thanh chạm cốc, bên trong nhất định rất náo nhiệt ha, ta nhón chân lên cố gắng nhìn bên trong một chút xem là cái hình dạng gì, đáng tiếc vóc dáng ra rất thấp, cái gì cũng đều không nhìn thấy.

“Đi.” Tỷ tỷ dẫn ta tới kéo ta một chút.

Ai, cái gì cũng chưa thấy thật không muốn đi, đáng tiếc quá.

Ta theo các nàng trở về, lúc về không phải mang theo đĩa đồ ăn, ta rất thoải mái ngửa đầu nhìn ngọn hồng đăng treo trên cao, những đèn ***g này thật sáng, không giống cây nến nhỏ trong phòng chúng ta, chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng.

Dù sao đèn cũng nhiều như thế, nếu có thể mang một ngọn trở về…

Ta thích thú suy nghĩ trong lòng, nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng hung dữ của Tiểu Thanh, ta lập tức bỏ ý niệm trong đầu đi.

Đi không lâu sau, xung quanh dần dần tối xuống, ta phục hồi lại *** thần, kinh ngạc phát hiện mấy nha hoàn đều không thấy bóng dáng, trái phải chỉ còn một mình ta.

Nguy rồi, bọn họ đem ta bỏ lại, nơi này là nơi nào?

Ta kinh hoảng chạy về phía trước, thế nhưng rẽ qua mấy chỗ, đều không phải đường ta quen thuộc, ta chạy loạn thật lâu, đến khi nhìn khắp nơi cảnh sắc hầu như giống nhau, ta đành nhụt chí dừng bước.

Tiểu Phi, ngươi vốn ngốc nghếch, còn muốn nhìn đông ngó tây, hiện tại bị lạc đường, phải làm gì bây giờ a.

Nếu có Tiểu Thanh ở đây thì tốt rồi…

Kìm lòng không đặng sờ sờ vết cắn trên cổ, nếu không phải sáng nay soi gương thấy một vết thương nho nhỏ, ta thật cho rằng chuyện xảy ra tối qua chỉ là một hồi ác mộng.

Một trận gió lạnh thổi qua, làm tuyết đọng trên cành tùng rơi xuống, thân thể không tự chủ run lên một cái, ta dựa lưng vào một bên lan can, cơ hồ có thể nghe được âm thanh hàm răng của chính mình đang run lên.

Sẽ không xui xẻo như vậy chứ, hai ngày ta đụng phải cùng một con quỷ.

Ta dựa vào lan can trên hành lang chán nản mà niệm Bồ Tát, mong rằng vận khí tốt có thể gặp được người nào đó đi qua.

A, hình như có tiếng bước chân truyền tới, ta hưng phấn mà đứng thẳng người, thì ra cầu nguyện cũng có tác dụng, Quan Thế Âm bồ tát, cảm tạ, cảm tạ.

Một thanh y nam tử cao lớn vội vã đi tới, hắn không nhìn ta mà đi thẳng, một trận gió lạnh theo hắn quất vào mặt ta, ta không khỏi rùng mình.

Hình như hắn không nhìn thấy ta, ta tuy rằng bộ dạng thấp bé, nhưng cũng không đến nỗi không nhìn thấy phần đầu, sao có thể coi ta như vô hình? Nếu không gọi, hắn liền cứ thế đi, cọng rơm cứu mạng của ta…

“Cái kia, thật xin lỗi…”

Thanh âm khiếp sợ kéo cước bộ của người mặc thanh y lại, hắn xoay người lạnh lùng nhìn ta.

Thật là đẹp trai a, tim ta trong nháy mắt dường như ngừng đập.

Sao lại có người lớn lên đẹp trai đến vậy, một đôi mày kiếm hơi nhíu, dưới mày là đôi mắt sâu như hồ nước, chiếc mũi cao anh tuấn với đôi môi mỏng tạo thành một dung nhan tuyệt mỹ vô luân, còn có loại lãnh ý mờ ảo lưu động trên gương mặt, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Không biết tại sao, mặt của ta thoáng cái đỏ bừng, tim ta vốn ngừng đập đột nhiên lại bắt đầu đập liên hồi, ta vội vàng lấy tay che ngực, chỉ sợ nó nhảy khỏi ***g ngực.

Vốn là loại lãnh ý khiến kẻ khác không dám nhìn gần, nhưng tại sao toàn thân ta đột nhiên nóng đến lợi hại?

“Có chuyện gì?”

Mộ Dung Trí không vui nhìn cái vật nhỏ trước mắt. Vóc người gầy nhỏ, đôi mắt sáng sủa trong suốt không chứa một tia tạp chất, một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú phiếm hồng, mang theo một tia sợ hãi cùng hưng phấn.

Đây đâu phải là phòng của hạ nhân, thấy chủ tử không biết lớn nhỏ ngay cả một cái lễ nghi cũng không có, lại còn trơ mắt ngốc nghếch mà nhìn, từ khi nào người của Mộ Dung phủ không có quy củ như vậy?

Lạnh quá a, cảm thấy lãnh ỹ từ trên người đối diện không ngừng truyền đến, đối với ta lại có loại xung động gần gũi.

“Vị đại ca này, ta bị lạc đường, huynh có thể cho ta biết trù phòng ở chỗ nào không?” Bị cặp mắt thanh tú nhìn chằm chằm không có hảo ý, ta lắp bắp hỏi.

Cái gì? Hạ nhân lạc đường? Mộ Dung Trí cau chặt mày hơn, Tiền quản gia làm việc thế nào vậy? Sao còn dùng cả loại hạ nhân vô dụng này làm cái gì?

Vừa rồi nếu không phải trong phủ có việc gấp chờ xử lý, hắn cũng không rời khỏi bàn tiệc giữa chừng, ai ngờ trên đường trở về lại đụng phải loại ngu ngốc này. Thật ra Mộ Dung Trí đã sớm nhìn thấy y, đứng ở một góc lan can, như con mèo nhỏ lạc đường.

Tính cách lãnh đạm của hắn luôn ghét mấy loại phiền phức nhàm chán, liền mặc kệ, Mộ Dung Trí muốn xoay người rời đi, con mèo nhỏ đang sợ hãi chợt tiến lên kéo tay hắn lại.

“Ta vừa mới vào phủ chưa lâu, chưa từng đến nơi nào khác ngoài trù phòng, ta vừa được truyền bưng đồ ăn lên thì lạc mất mọi người.” Ta nhỏ giọng năn nỉ, “Huynh có thể mang ta trở về không? Sẽ không làm mất nhiều thời gian của huynh đâu.”

Cảm thấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng cầm tay mình thật chặt, có chút rụt rè sợ hãi, còn có chút run rẩy, hài tử này đứng ngây ngốc ở chỗ này cũng lâu rồi đi.

Mộ Dung Trí giật mình, lâu nay không thích cùng người khác tiếp xúc, vậy mà hắn không tự chủ được trở tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé.

Đêm nay tất cả mọi người đều ở sảnh trước, nếu không phải mình ngẫu nhiên đi qua, nói không chừng y còn phải ở chỗ này chờ rất lâu, truyền bưng đồ ăn mà lại đi tới tận phòng ngủ của các chủ tử ở bên này, hài tử này thật đúng là không phải ngốc bình thường a.

“Đi theo ta.” Không nói thêm gì, Mộ Dung Trí kéo tay con mèo nhỏ đi về phía trù phòng.

Oa, hắn thật là cao a, đứng chung một chỗ, ta vẫn chưa cao tới đầu vai hắn, ta rất vui vì hắn không có cự tuyệt yêu cầu của ta, vội vàng nói, ” Đại ca ca, huynh thật tốt.”

Huynh thật tốt? Mộ Dung Trí cười tự giễu. Bình sinh hắn chỉ thích luyện kiếm và kinh thương, ngay cả đối với anh em ruột cũng đều rất lạnh nhạt, cho tới bây giờ chỉ có người nói hắn tính tình băng lãnh, xử sự rất tuyệt tình, chữ “tốt” chưa bao giờ được đặt ở trên người hắn.

“Huynh tên là gì?” Ta hỏi.

“Mộ Dung Trí.”

“Ta là Tiểu Phi, Tiền thúc nói ta vào Mộ Dung phủ, thì phải theo họ nhà Mộ Dung, nên ta phải gọi là Mộ Dung Tiểu Phi. Ta luôn làm việc tại trù phòng, nơi đó có rất nhiều đồ ăn ngon nha, đêm nay trong phủ lại có đại yến, Tiểu Hương nói chúng ta cũng có thể được một bữa ăn ngon, các huynh làm việc ở những nơi khác sẽ không được ăn, bất quá huynh có hảo tâm đưa ta về, ta sẽ đem phần của ta tặng cho huynh.”

Mộ Dung Trí có chút dở khóc dở cười, thật đúng là hài tử ngốc hồ đồ, tại sao nói tên rồi mà y vẫn không biết mình là ai?

“Đúng rồi, Trí… ca ca, huynh đang làm việc ở đâu?” Ta vốn định xưng hô với hắn giống Tiểu Thanh, Tiểu Đinh, nhưng thân hình hắn cao lớn khiến ta đem xưng hô sửa lại.

“Khụ…” Cho dù Mộ Dung Trí trên thương trường hay nói giỏi luận, lúc này cũng không biết nên trả lời vấn đề của hài tử này như thế nào, lớn đến như vậy, cho tới bây giờ chưa có ai xưng hô với hắn thân thiết như thế.

“Tiểu Thanh nói, hạ nhân không được tùy tiện đi lại, bất quá huynh có thể tới trù phòng tìm ta, mọi người ở trù phòng đều tốt lắm, có thể ăn cái gì tùy thích, sẽ không bị đói bụng.”

Nghe con mèo nhỏ thao thao nói, Mộ Dung Trí không khỏi nhìn lại quần áo mình một chút, tuy rằng không phải rất hoa lệ, nhưng vừa nhìn chất liệu đã biết là vải vóc thượng đẳng, sao hài tử này lại cho rằng mình là một hạ nhân?

Hơn nữa Mộ Dung phủ đối với phương diện ăn ở của hạ nhân rất hà khắc sao? Sao hài tử này mỗi câu trong lời nói đều không rời khỏi một chữ “ăn”?

Tay của ta được nắm trong lòng bàn tay ấm áp của Trí ca ca, tay hắn thực cứng cáp cũng rất thô ráp, không mềm mại giống tay của Tiểu Thanh, nhưng lại có thể bao bọc toàn bộ bàn tay của ta, đó là loại cảm giác rất an tâm dễ chịu, ừm, thật hy vọng Trí ca ca cứ luôn cầm tay ta đi như vậy.

Hết chapter 7