"Chu Diễm !"
Thành Chu Diễm đang đứng trước cổng đình sen nghe tiếng gọi của Thiên Cơ liền tức tốc chạy vào, vừa dẫm lên bậc thềm của đình sen hắn liền cảm nhận được cảm giác không ổn ở nơi này...
Linh khí đình sen luôn luôn dồi dào nhờ thủy linh ở đây cùng hoa sen đã thành tinh không ngừng bồi dưỡng cung cấp tạo nên, gần như chưa bao giờ cạn kiệt, là chỗ mà hắn và Thiên Cơ lâu nay luôn dùng để tu luyện, lâu nay chưa bao giờ biết hai chữ "cạn kiệt" là gì. Thế mà bây giờ, toàn bộ linh khí đều bị hút về tòa sen nằm ở tâm hồ,lượng linh khí bù vào không thể đáp ứng nổi lượng mất đi, vừa tạo ra được một chút liền bị người trong tòa sen hút sạch sẽ, nhanh đến mức tạo thành từng trận gió mạnh khiến mặt nước không ngừng gợn sóng.
"Chuyện gì vậy chứ?!"
Thành Chu Diễm lần đầu thấy thể loại này, không khác gì cái voi há mõm một ngụm liền bay nửa đàn cá...
So sánh gì kỳ cục vậy...
Là tiệt chủng đàn cá luôn mới đúng! Linh khí của hắn bồi dưỡng bấy lâu không dám dùng bị người ta ngồi xuống liền hút sạch rồi trời ơi!!!!!!!
Hay là bây giờ hắn nhảy hồ tự vẫn luôn nhỉ...
Thiên Cơ thì lại trái ngược với phu quân mình, nàng không hề quan tâm đến hồ sen có bị cạn kiệt linh khí hay không dù sao Thành Kiếm môn cũng không thiếu Thủy Linh, hết thì tùy tiện múc một gáo đổ vào liền tràn đầy sung túc lại, ánh mắt nàng bây giờ chỉ chăm chăm nhìn Phương Hà. tay nắm lấy vạt áo của Thành Chu Diễm không ngừng lắc điên cuồng, giọng nói không hề che giấu mà bộc lộ niềm vui sướиɠ với hắn:
"Phu quân chàng thấy không!? Là Phương Hà, Phương Hà đó!! Trước giờ ta chưa từng gặp một người nào có thể chớp mắt hút cạn linh khí mấy trăm năm như vậy. Cho dù là các đại năng đã phi thăng thì thời trẻ cũng không thể đạt đến ngưỡng cửa như vậy!! Thành Kiếm môn có thể được cứu rồi!!!"
Thiên Cơ vui đến mức hai má hồng lên trông rất duyên dáng, Thành Chu Diễm nhịn không được liền hôn một cái thành công làm cho Thiên Cơ ngượng chính mặt, đánh nhẹ một cái vào ngực hắn, Thành Chu Diễn nắm lấy tay nàng đưa lên môi hôn nhẹ một cái, ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn xoáy sâu vào Thiên Cơ. Hình dáng thật chả Thành Chu Diễm vốn rất trẻ, lại rất tuấn tú, một khuôn mặt tràn đầy chính khí, đậm chất nam nhân, cực kỳ thu hút phái nữ, Thiên Cơ cũng không ngoại lệ nhìn hắn đến mức hai mắt lấp la lấp lánh.
Không khí giữa hai người nóng lên theo tốc độ...xúc giác có thể cảm nhận được, trong mắt Thành Chủ Diễm chỉ có Thiên Cơ, Thiên Cơ cũng chỉ có Thành Chu Diễm, ngay cả không gian trở nên yên ắng sau trận gió dữ của linh khí cũng không phát hiện, hai người dựa gần vào nhau, đến khi đôi môi gần chạm vào thì...Thành Chu Diễm bỗng tách ra, xoay mặt nhìn người đang trợn mắt nở nụ cười "chân thành" đang đứng cách bọn họ nửa bước chân...
“Làm phiền rồi, hai vị cứ tiếp tục”Phương Hà rất có tinh thần hợp tác nói một câu cho có lệ, sau đó vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn, hai mắt ánh lên màu sắc hung phấn khi thấy ‘chuyện cho trẻ mới lớn’ trước mắt mình, thậm chí trong đầu còn không ngừng la hét “tiếp đi tiếp đi, úi chòi má sao lại dừng?!”
Thế thử nghĩ xem có ai bị người khác nhìn chằm chằm vào mà còn có tâm trạng đi ân ái với người yêu không? Nhất là cái kiểu hai mắt mở to ra vẻ mình không biết gì nhưng thật ra trong đầu là một màu đen bóng bẩy như Phương Hà không?!
Thiên Cơ đẩy mặt Thành Chu Diễm ra, rất có phong thái của một quý bà chỉnh chỉnh lại tóc tai sau đó bước lên vài bước kéo dài khoảng cách với Thành Chu Diễm mặc kệ người ta đang ai oán đến sắp khóc phía sau mà rời đi…
“Sao ngươi lại đi ra?”
Thiên Cơ hỏi rất thẳng thắn, vẻ ngoài như không có gì nhưng thật ra trong lòng đã loạn như nồi cháo heo, ngượng đến mức muốn độn thổ đi cho xong, thầm trách mình không có tính kiềm chế trước Thành Chu Diễm mới làm ra hành động mất mặt như vậy nhất là ở trước mặt Phương Hà còn làm ba cái chuyện hại “trẻ em”như vậy, hoàn toàn đưa Phương Hà vào độ tuổi con nít cần phải tránh xa khỏi các tác nhân gây hại của thế giới…
Phương Hà mà biết chắc vui lắm đây…
“Ta cảm thấy xung quanh bỗng dưng trống rỗng, như thiếu vật dẫn gì đó nên tự động mở mắt… rồi thấy hai người đang định làm cái đó đó” Biết thế khoang đứng dậy đã, giả vờ nhắm mắt xem hai người có làm gì nữa tại chỗ này hay không…
Tất nhiên Phương Hà sẽ không nói ra vế sau, cậu còn chưa muốn bị nói là đầu óc như ‘than hoạt tính’ giống kiếp trước đâu…
Thiên Cơ nghe thấy hai chữ ‘đó đó’ liền cảm thấy một trận ngứa ngáy khó tả, nàng đưa mắt liếc Thành Chu Diễm đang đứng nép như cô vợ nhỏ phía sau, ánh mắt nàng nhe gao ghim thẳng vào mặt Thành Chu Diễm ngụ ý trách hắn lần sau đừng làm như vậy ở nơi này nữa…Thành Chu Diễm oan mà không có chỗ để tả, chỉ đành ấm ức nuốt cục nghẹn này vào lòng, hắn đâu dám hé miệng bảo Thiên Cơ là người chủ động đòi hôn hắn đâu…
Phương Hà cảm thấy tội nghiệp dùm Thành Chu Diễm, nhưng thật ra thì nỗi sung sướиɠ khi người gặp họa lại chiếm phần hơn trong lòng.
“Ngươi có vẻ thích thú nhỉ” Thiên Cơ nhìn vẻ mặt hận không thể cười ra tiếng của Phương Hà liền có chút tức giận, lại nhìn không gian xung quanh bị trận gió linh lực vừa nãy càng quét qua một trận giờ chỉ còn là một đống đổ nát liền vờ như tức giận với cậu để mong việc lúc nãy có thể nhanh chóng trôi đi cho đỡ phải xấu hổ.
“Ngươi xem nơi này bị ngươi phá thành cái dạng này rồi còn đứng đó mà cười? Có tin ta bắt ngươi đền bù số thiệt hại này không?”
Thế là đúng như mong đợi của Thiên Cơ, vẻ vui mừng hóng chuyện trêи mặt Phương Hà tắt ngúm đi ngay lập tức, thay vào đó chính là màu sắc tím như gan heo trêи mặt cậu. Thiên Cơ biết mình đã thực hiện được ý đồ của mình, qua một thời gian ngắn ngủi tiếp xúc với Phương Hà nàng liền biết được cậu ngoài mặt trông thì như không để ý điều gì ngoại trừ việc chăm chỉ tiếp thu kiến thức, nhưng thật ra thì ngoại trừ lượng kiến thức cần tiếp thu hàng đầu thì Phương Hà là người yêu tiền như mạng.
Thiên Cơ không biết vì lí do gì, có lẽ lúc trước của Phương Hà rất nghèo hay sao đó, nhưng nghĩ đến Vạn Phúc giàu như vậy thì làm gì có chuyện Phương Hà thiếu tiền,…
Thật ra Thiên Cơ trước giờ chưa hề hỏi hay thật ra nàng căn bản không quan tâm rốt cuộc mối quan hệ giữa Phương Hà và Vạn Phúc là gì, sự thật thì ngoại trừ Thành Kiếm môn và năng lực mà Phương Hà có ra nàng Thiên Cơ cũng chẳng hơi đâu đi để ý chuyện người ta, thấy Vạn Phúc gọi Phương Hà là ‘ông nội’ liền mặc nhiên cho rằng Phương Hà là ông nội Vạn Phúc dù cho số tuổi hai người chênh lệch nhau rất nhiều.
Bởi vậy Thiên Cơ không hề biết Phương Hà yêu tiền chẳng qua chỉ vì nhà cậu trước kia quá nghèo, trong thâm tầm đã âm thầm khắc sâu sự quan trọng của tiền tài mà ngay cả chính cậu không biết điều đó, tuy cậu thích tiền nhưng cậu không vì tiền mà trở thành đồ hèn, mượn tiền thì phải trả, có cho cũng không nhận không, bắt buộc phải nhớ trong lòng,…cho nên lúc này Thiên Cơ bảo cậu có tin sẽ bắt cậu đền tiền hay không, dù cho cậu tin hay không thì cuối cùng Phương Hà vẫn sẽ trả lời một câu giống như lúc cậu ghi sổ số tiền mình nợ Vạn Phúc:
“Xin lỗi, bao nhiêu vậy ta sẽ cố gắng trả”
Một câu trả lời không hề do dự, giống như những mái ngói, lát gạch hay linh thảo quý hiếm xung quanh chỉ là ngọn cỏ, cục đá rơi rớt bên đường khiến Thiên Cơ bất ngờ đến đứng hình, nàng chẳng qua chỉ muốn dọa cậu một chút, đừng nói thiếu niên này tưởng nàng bắt đền cậu ta thật nhé…
“…Cũng không nhiều đâu…” Thiên Cơ lần đầu tiên cảm thấy khó nói nên lời với một đứa trẻ nhỏ hơn mình mấy trăm tuổi như vậy.
Phương Hà vẫn rất nghiêm túc với quyết định của mình: “Dù không nhiều cũng phải trả, huống chi ngài đừng dối ta, Phương Hà tuy không biết gì nhưng vẫn còn nhận thức được tình huống xung quanh, không thể chỉ dùng từ ‘không nhiều lắm’ được”
Thiên Cơ: “…” gì đây gì đây?! Ngươi là chủ nợ hay ta là chủ nợ vậy????????
“Nếu ngươi muốn đền thì cũng được thôi, nhưng ta muốn không phải vật chất gì cả,…” Lúc này Thành Chu Diễm lên tiếng, cuộc trò chuyện nhanh chóng hướng trọng điểm qua hắn.
Phương Hà gật đầu nghiêm túc nghe Thành Chu Diễm nói tiếp
“Có bắt đền chưa chắc ngươi trả được”
Phương Hà: “…” có cần nói thẳng ra vậy không…
Thành Chu Diễm rất hào phóng khoe độ giàu của mình, đưa tay theo thói quen định vuốt râu lại nhận ra mình đang ở hình dáng ‘mĩ nam’ nên rất bình tĩnh và đẹp trai thu tay lại, nói: “Cho nên ta sẽ đổi sang cách thức khác, chính là đổi số tiền ngươi phải trả thành số thời gian mà ngươi sẽ ở lại công hiến sức lực cho Thanh Kiếm môn”
Phương Hà ngay lập tức từ chối: “Ta có thể chọn trả tiền không?”
Thành Chu Diễm cười gian tà, nói: “Qủa nhiên ngươi sẽ nói như vậy. được thôi, thích thì chiều, tổng cộng tất cả ở đây bao gồm thủy linh cực phẩm, liên hoa thành tinh ba trăm năm, gạch ngói thì không đáng kể nhưng cũng là vật liệu làm nên từ đất sét được lấy từ vùng đất được cho là địa địa chết của Quan Phệ đại thế giới, có tác dụng đuổi tà khá tốt nha….ừm tính them mấy thứ linh tinh thì khoảng một ngàn vạn linh thạch.”
Phương Hà: “??”
Thiên Cơ rất có lòng giải thích cho sự khó hiểu của cậu: “Một linh thạch bằng một trăm ngàn thỏi vàng ở nhân giới”
Phương Hà: “…Ta đệt mợ nó chứ…” Học bá Phương Hà-con nhà nghèo hiếu học-hoàn toàn bị sốc trước con số tiền nợ dài tưởng chừng như đi vào lòng đất, đầu cậu có chút choáng trước số một dãy số 0 kéo nhau nhảy múa trước mắt mình…đệt mợ nó chứ lũ nhà giàu…
Thành Chu Diễm rất có phong thái ‘con ông cháu cha’ mỉm cười từ ái với Phương Hà, nói: “Thế nào, trả tiền hay làm việc cho Thành Kiếm môn?”
Phương Hà hận đến nghiến răng nghiến lợi, vừa phải nai lưng ra liều mạng làm cái người cứu Thành Kiếm môn cờ hó má gì đó vừa phải làn osin không công cho cái lão Thành Chu Diễm điên khùng này, vừa phải đần mặt ra chờ lão sai như lính…Phương Hà cảm thấy tương lai tươi sáng như cái ‘tiền đồ đen tối của chị Dậu’ đang đến gần rồi…
Nhưng còn cách nào nữa đâu chứ, nếu trả tiền thì đến bao giờ mới xong,…
“…Được! Ta sẽ ở lại Thành Kiếm môn cho đến khi…trả-hết-nợ” Ông đây quyết hy sinh một lần cho khỏe! Chờ bố giàu rồi cũng có ngày bố đập tiền vào mặt tên chết tiệt Thành Chu Diễm này! Phương Hà nghiến từng chữ ra khỏi kẽ rang, chỉ hận không thể nhai đầu khuôn mặt đang tươi cười trước mắt này
Nhịn, nhịn, nhịn nào!!
“Tốt, vậy là xong vụ này, bây giờ thì để phu nhân ta kiểm tra xem Phương Hà tiểu bằng hữu điên cuồng hút linh khí như vậy có thu thập gì được thêm không nào”
Phương Hà đưa tay về phía trước, Thiên Cơ nắm lấy ta cậu truyền một luồng linh thức nhỏ chui vào trong cơ thể cậu, chậm rãi tiếp cận Linh Chủng nằm trong cơ thể cậu.
“Nhanh thật, đã bắt đầu thành hình rồi đấy, nghĩa là ngươi đã chạm đến Địa Nhân hậu kỳ rồi?” Thiên Cơ nói với giọng điều đầy kinh ngạc không thể tin được, cái tốc độ tu luyện quái quỷ gì vậy, cho dù là nàng năm đó có sự trợ giúp của Thiên nhãn cũng phải mất hai, ba năm mới đột phá Địa nhân hậu kỳ, vậy mà thiếu niên này thì sao, ngủ một đêm sang dậy liền thành tu sĩ Địa Nhân trung kỳ, tùy tiện ngồi xuống một cái liền đến hậu kỳ?? Cậu ta là người đó hả?! Không phải thần tiên giả dạng xuống đó chứ??
Phương Hà gật gật đầu, cậu cũng đã rõ rang cảm nhận được Linh Chủng đang xoay tròn vận chuyển linh khí trong cơ thể cậu rồi, chứ không còn mơ hồ lúc có lúc không như khi mới tạo Linh Chủng nữa.
“Đẹp thật, lần đầu ta thấy hình dạng Linh Chủng kiểu này đấy”
Thiên Cơ bất ngờ nhìn hình dáng của Linh Chủng trong trái tim của Phương Hà, Thành Chu Diễm cũng tò mò muốn xem liền truyền một mảnh linh thức vào sau đó cũng bất ngờ y hệt Thiên Cơ.
“Là một bông hoa?” Thành Chu Diễm ngạc nhiên nhìn Thiên Cơ như muốn xác nhận lại xem mình có nhầm lẫn hay không, lại thấy Thiên Cơ cũng đang nhìn hắn đầy kinh ngạc, vẻ mặt của hai người làm Phương Hà cảm thấy tò mò cực kỳ, bèn học theo hai người, truyền một tia linh thức từ não bộ xuống trái tim, nhưng không hiểu sao lại chạm vào hai luồng linh thức của Thiên Cơ và Thành Chu Diễm, một luồng khó chịu vì dị vật không thuộc về bản thân xông lên khiến Phương Hà theo bản năng nhíu mày, ý niệm thoáng động liền đẩy văng hai luồng linh thức kia ra ngoài.
Thiên Cơ và Thành Chu Diễm trong vô thức bị đẩy ra khỏi Linh Chủng của Phương Hà hình như vẫn còn chưa bắt kịp rằng chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngẩn nhìn nhau một hồi sau đó như bị điện giật mà đồng thanh cả kinh hô lớn:
“Là ngươi vừa đẩy ta ra sao?!”
Phương Hà bị hai người dọa cho sợ hết hồn, cứ nghĩ họ nổi giận bèn cúi đầu, thấp giọng nói: “Xin lỗi, bỗng dưng thấy khó chịu nên…”
Thành Chu Diễm xua xua tay như muốn đuổi đi cơn bất ngờ đang bay lất phất trước mặt mình, không dấu được vẻ hoang mang cùng kϊƈɦ động, đưa tay vỗ lên vai Phương Hà, vẻ mặt kϊƈɦ động không khác gì Thiên Cơ lúc biết Phương Hà một đêm đã thành tu sĩ Địa Nhân, nói”
“Không không không, ngươi không có gì phải xin lỗi cả, ai cũng vậy thôi mà, bị dị vật xâm nhập vào nơi trọng yếu đều cảm thấy khó chịu thôi, ta lúc nãy còn định nhắc nhở cậu lần sau đừng để người khác tùy tiện đưa Linh thức vào dò xét Linh Chủng, nhưng còn chưa kịp nói thì đã bị cậu đẩy ra rồi…”
Thành Chu Diễm nói mà không ngậm được cười, cảm giác như hắn muốn cười toét lên mang tai luôn cũng không có gì lạ, nhưng việc cậu đẩy linh thức của hai người ra thì có gì mà phải vui vẻ như vậy cơ chứ?
“Ta biết ngươi đang băng khoăng cái gì, ta sẽ giải thích luôn, thạt chẳng biết ngươi từ chỗ nào chui ra mà ngay cả những vấn đề căn bản này cũng không biết” Thành Chu Diễm nhếch mày vỗ vỗ vai Phương Hà, nhận được nụ cười méo xệch của cậu rồi thỏa mãn nói tiếp:
“Như Phương Hà tiểu bằng hữu đã biết, phu nhân ta Thiên Cơ đã là kỳ Linh Nhập hậu kỳ, còn ta đã là Hóa Thần trung kỳ, mà ngươi chỉ mới Địa Nhân, chính là cấp bậc yếu nhất, chỉ mạnh hơn người thường một chút thôi”
Phương Hà gật đầu chăm chú nghe giảng. Thành Chu Diễm rất hài lòng với tinh thần học tập của cậu liền vui vẻ giảng tiếp:
“Đa số người có cấp bậc thấp hơn nếu đã đồng ý cho người cao giai hơn tiến vào Linh Chủng thì hầu như không thể đẩy linh thức của đối phương ra khỏi Linh Chủng của mình, bởi vì thế rất nguy hiểm, nếu đối phương có ý đồ xấu mà ngươi lại không thể đẩy linh thức của đối phương ra thì khả năng bị bóp vỡ Linh Chủng là rất lớn. Linh Chủng cũng như trái tim, Linh Chủng càng mạnh thì cơ thể ngươi càng được cường hóa lên một cấp độ mới, nhưng nó chỉ mạnh khi có “áo giáp cơ thể” bảo vệ mà thôi, nếu lớp “giáp” bị xuyên thủng thì chỉ còn trái tim máu thịt yếu ớt cùng Linh Chủng mỏng manh, chỉ cần một chút tác động liền vỡ nát”
Thành Chu Diễm nhìn vẻ mặt suy ngẫm của Phương Hà liền biết cậu đã dần hiểu được vấn đề, nói chuyện với người thông minh khỏe như vậy đấy:
“Ta biết chắc ngươi cũng đã hiểu ra vấn đề rồi, từ việc thăng cấp nhanh một cách quái dị ra ngươi còn có thể đẩy được linh thức của người vượt xa cấp bậc, Linh Chủng của ngươi có lẽ đã ở một dạng vượt ngoài mức độ ‘Thiên Linh Chủng’ mà con người giới hạn rồi…”
Thành Chu Diễm bí hiểm nheo mắt giả bộ tham lam nhìn ngực Phương Hà, làm bộ muốn móc Linh Chủng của Phương Hà ra: “Linh Chủng này nếu hấp thu được nói không chừng ta có thể phi thăng ngay trong ngày mai”, thành công dọa cậu sợ chết khϊế͙p͙, sau đó hắn rất thỏa mãn mà ngẩng mặt lên trời cười một trận, cuối cùng bị Thiên Cơ đá một cái mới ngừng cười, nghiêm túc nhìn Phương Hà nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được mà nhếch lên một độ cong nhẹ, nói:
“Yên tâm, ta đây tu hành luôn tuân theo quy luật trời đất, con người tu tiên đã là đi ngược với ý muốn của thiên đạo, nếu còn làm ba cái trò bàn môn tà đạo như moi sống tim người để sớm phi thăng thì chỉ có con đường bị thiên lôi đánh chết thôi, huống gì Thành Chu Diễm ta sở hữu Thiên Linh Chủng biến hóa đa dạng cùng với một vị phu nhân xinh đẹp sở hữu thiên nhãn rồi, còn đòi hỏi gì nữa, không sớm thì muộn cũng phi thăng thôi bahahahahahahaha!!”
Phương Hà: “…” mình không quen gã này
Thiên Cơ: “…” hắn không phải chồng ta...
"Ngài cười xong chưa? Xong rồi thì có thể nói cho ta biết rốt cuộc Linh Chủng của ta là loại gì hay không...vượt xa mức độ con người định ra là thế nào..."Phương Hà tò mò cực kỳ.
Thành Chu Diễm đưa mắt nhìn Phương Hà, sau đó tiếp tục cười ha hả xoay người bước ra ngoài, Phương Hà còn định đuổi theo hỏi cho ra lẽ thì đã bị Thiên Cơ túm lại, nói:
"Hắn không biết đâu, hỏi làm gì cho mất công"
Phương Hà nhíu mày, nói:"Nhưng Chưởng môn bảo Linh Chủng của ta như vậy nghĩa là thế nào...ngài ấy nói chắc nịch như thế không lí nào lại nói bậy được "
Thiên Cơ thở dài, nói:" quả thật Chu Diễm chỉ biết như vậy thôi, còn là ta nói cho chàng ấy biết, chứ thật ra ban đầu chàng ấy cũng chỉ nghĩ Thiên Linh Chủng là cấp bậc cao nhất của tu chân giả"
Hai mắt Phương Hà sáng rực, nhìn Thiên Cơ;"Vậy ngài có biết..."
Thiên Cơ thở dài nói chen vào lời Phương Hà:"Tất cả những gì ta biết chính là lời Chu Diễm vừa giải thích với người đấy..."
Phương Hà ngay lập tức ỉu xìu, Thiên Cơ cũng không nỡ nhìn cậu như vậy, bèn nói:" Để ta thử về kiểm tra lại sổ sách của Đoán Mộng giả tiền nhiệm xem, biết đâu lại tìm được..."
"Vậy cảm ơn Thiên Cơ trưởng lão" Phương Hà cười vui vẻ nói.
Thiên Cơ gật đầu, xoay người định rời đi nhưng bỗng nhiên quay ngoắt đầu lại, nói:"Thời gian bế quan rút ngắn còn một tuần nhé, chuẩn bị đi"
Phương Hà:"...không phải nói hai tuần sao? Ba ngày đã trôi qua nghĩa là còn mười một ngày chứ... đi đâu bốn ngày rồi??!!"
Thiên Cơ học theo Thành Chu Diễm vỗ vai Phương Hà, tích cực nói:"Vốn định dành ra bốn đến năm ngày để dạy ngươi cách dẫn khí nhập thể, nhưng ngươi bây giờ chưa cần dạy đã thông thạo đột phá Địa Nhân hậu kỳ, nên thời gian đương nhiên phải rút ngắn lại để đỡ tốn thời gian của ngươi!"
Phương Hà trợn mắt nhìn Thiên Cơ, cậu chính là không biết vì sao mình lên được Địa Nhân được không?? Ngủ một giấc liền thành tu sĩ đó!? Ai biết dẫn khí nhập thể là con nợ gì?? Nhưng còn chưa kịp nói với Thiên Cơ thì người đã đi mất bóng rồi...
_______________________________
Vạn Hoa nghe được tin Phương Hà rút ngắn khoảng thời gian bế quan còn một tuần từ miệng Thủy Hỏa liền vứt tất cả chén bát đang rửa trong sân, trong đêm muộn chạy đến phòng Phương Hà, từ xa đã thấy Vạn Phúc khóc lóc nỉ non bị Mặc Nhật Nguyên cưỡng chế lôi đi như con gà sắp bị đem đi luột thịt...
"Ông nội ơi!!!!! Sao ông nỡ bỏ cháu mà đi thế !!~ Cháu còn một mình cháu biết làm sao?!!! huhu! Ông ác lắm...hức... cháu có bị Mặc Nhật Nguyên tuột quần vẫn không nỡ xa ông, sao ông một thoáng đã muốn bỏ cháu chứ....á!!!! Đệt mợ ngươi con chó lợn Mặc Nhật Nguyên ngươi tuột quần ta làm gì?!!!!"
Mặc Nhật Nguyên một tay xách nách Vạn Phúc, một tay kéo dây lưng cậu ta, thấy Vạn Phúc ré lên tiếng heo mẹ mới cười nói:
"Ta muốn thử xem khi kéo quần ngươi vẫn chung thủy với Phương Hà hay bỏ người để giữ quần đây"
"Mặc Nhật Nguyên ngươi là thứ gì vậy!? Không biết xấu hổ à?!!?"
Mặc Nhật Nguyên nhún nhụ vai, nói:"Biết xấu hổ đã không đi với ngươi rồi"
Vạn Phúc hét lên:"...Ý ngươi nói ông đây khiến ngươi xấu hổ chứ gì?! Ta đệt mợ ngươi, Mặc Nhật Nguyên hôm nay ngươi tới số rồi!"
Nói xong Vạn Phúc liền tháo giày dưới chân, như mụ đàn bà đanh đá vừa rượt theo Mặc Nhật Nguyên vừa ném giày và trận đồ gây nổ lên người hắn...
Vạn Hoa đứng sau hòn non bộ, chờ cho đến khi giọng của Vạn Phúc nhỏ dần rồi biến mất mới chậm rãi bước ra, đi đến gần cửa phòng Phương Hà.
Phương Hà thở dài vừa định đóng cửa đi ngủ thì nghe tiếng bước chân đến gần, trong bóng đêm xuất hiện một thân ảnh nhỏ nhắn gầy gò, không cần ánh sáng Phương Hà cũng nhận ra đó chính là Vạn Hoa. Cứ tưởng nó mang cơm đến cho mình, vừa định bảo mình ăn rồi thì nhận ra trêи tay Vạn Hoa không có gì cả, ngoại trừ một chút nước chưa kịp khô đang tích lại trêи đầu ngón tay chực chờ rơi xuống...
Rồi cậu nghe Vạn Hoa cất lời hỏi mình, nhưng lại như đang chất vấn:
"Ngươi sẽ bế quan sao..."
____________________________________