Ban đêm đáng sợ lại một lần nữa được phủ xuống bí cảnh, mọi thứ im lặng một cách lạ thường, những con bán thần thú cũng không dám hé một tiếng rống,Tại một hang động ở nội vi của bí cảnh có những bóng đen đeo mặt nạ màu đen có những hình hoa văn kỳ dị sắp xếp rất có trật tự, trên cao là hai thân ảnh, một đeo mặt nạ màu đỏ mặc áo trắng, người còn lại đeo mặt nạ màu vàng mặc áo màu đen.
“Chuẩn bị... xuất phát...”
Hắn đưa tay sau đó phất tay xuống, hét lớn, những thân ảnh bắt đầu hướng bên ngoài rời đi, lúc này khuôn mặt của hắn phía sau mặt nạ của hắn mới lặng đi, hai mắt của bắt đầu có một sự lo lắng vô danh.
“Đại ca... ta đi đây...”
Tiểu kim vỗ vai trấn an hắn,sau đó mới hướng thuộc hạ phi thân lao đi,Tiểu kim đi sau cùng vì đó là nhiệm vụ của Tiểu kim, Tiểu kim có nhiệm vụ đoạn hậu cho lúc tiến và cả lúc lui của đội.
“Hôm nay ta sẽ chết thật sao?... “
Hắn nhìn lên trời bằng đôi mắt như muốn hỏi cả thiên vậy, hắn tuyệt đối tin vào cảm giác của mình,cảm giác của hắn không bao giờ sai, nó chưa bao giờ sai dù chỉ một lần càng như vậy thì chỉ khiến hắn càng hoảng sợ mà thôi.
Hắn cũng là con người hắn cũng biết sợ nhưng hắn chưa từng cho ai thấy cảm giác thật của mình như một khuôn mặt đã bị che bởi một tấm mặt nạ bằng da người khác vậy, người khác chỉ thấy hắn là Tên ác quỷ, lãnh khốc vô tình, giết người không ghê tay,
vậy đã có ai muốn biết con người của hắn thật sự như thế nào không?... không ai cả... thật sự chưa có một ai hiểu được hắn cả... hắn chỉ muốn cảm nhận xem tình mẫu tử nó như thế nào mà thôi... hắn trọng sinh ba lần nhưng hắn vẫn chưa bao giờ cảm nhận được tình mẫu tử nó như thế nào?, tình Phụ tử?... hắn đã biết rồi... tuy rất đau về thể xác nhưng ít nhất hắn vẫn cảm nhận được...
Vậy rồi tình yêu của hắn thì sao?... Du hồng của hắn thì sao? chỉ biết ngắm nhìn từ xa vì hắn sợ Thiên lại một lần nữa mang đi. Hồ nguyệt nhi của hắn thì sao?... bây giờ nàng cũng chỉ là một cái xác không hồn... hắn không đổ lỗi cho Thiên sao được... tại sao lại cho hắn nếm thử nhiều đau khổ như vậy...
Bây giờ Thiên lại muốn một lần nữa muốn trêu đùa hắn,lần này có lẽ Thiên thật sự muốn nhắm đến hắn,lần này Thiên có lẽ thật sự muốn giết hắn... chết đối với hắn bây giờ chẳng khác gì một sự giải thoát cả...
“Tử khí trên đầu mình ngày càng nhiều rồi... cái chết sao mà gần vậy chứ?... hai giờ... hai giờ nữa thôi... “
Ở giữa trán hắn một đôi mắt màu vàng mở ra, trong đôi mắt hắn là một vòng màu tím ẩn ẩn những cái đầu lâu dữ tợn, cái vòng này chính là dấu hiệu mà hắn nói,cái vòng đó được gọi là Tử thần môn,nó mở càng lớn cái chết của người đó càng gần,chỉ có những loại nhẫn thuật như ''sát phạt thiên nhãn'' của hắn mới có thể nhìn ra được mà thôi, hắn đã tính ra thời gian hắn còn có thể sống, hai giờ không sai hắn chỉ còn hai giờ.
“bùm... “
Một tiếng nổ vang lên, khói bay mù mịt còn hắn cứ thế như một bóng ma đòi mạng biến mất trong hang động khổng lồ, hắn biết hôm nay mình sẽ chết nên cũng đã nhường thân phận ''yêu tộc thái tử'' lại cho Tiểu kim nhờ Tiểu kim thay hắn trả thù, thế giới này hắn sẽ không còn vương vấn gì nữa rồi.
Tại lãnh địa của ma tộc, những ma tộc chiến sĩ đã sẵn sàng bọn họ đã sẵn sàng đón chào “Huyết nguyệt tử thần” Ngao trần,đứng đầu là một thiếu niên mặc tử y trong tay đại đao của hắn như bốc cháy một ngọn lửa đen kịt, hai mắt màu tím của thiếu niên cực kỳ sắc bén,
“Phập... phập... phập... “
Tiếng kiếm cứa vào da thịt cực kỳ sắc, nghe rợn cả người, mười hai người đổ gục xuống, không có bất kỳ tiếng gợn gió nào,quá đáng sợ.
“Keng... Triển khai đại trận.. nhanh... Sát thần long hoàng, hôm nay người chết chắc rồi... “
Ma thánh tế đao vung xuống, không ngờ Main lại hiện ra dùng hai thanh đế kiếm đón đỡ một đao của Ma thánh,Ma thánh là người thông minh nên không khó để xác nhận ra vị trước mặt mình là ai.
“Ừ... ta biết nhưng ngươi mới là kẻ chết trước... “
Giọng nói như trêu đùa của hắn vang lên, một trăm linh tám thanh huyết kiếm bay ra, mỗi thanh đều cực kỳ kinh khủng, mỗi thanh đều tương đương với một thanh cấp hoàng, tám thành huyết kiếm hướng Ma thánh bay đến, những thanh còn lại thì hướng những tên ma tộc chiến sĩ khác bay đi.
Thánh hồn triển khai, hơn một trăm thánh hồn lĩnh vực cứ thế triển khai, không chỉ có mỗi ma tộc mà có cả nhân tộc, hắn quá hiểu điều này, ma tộc và nhân tộc đã sớm kết thành liên minh rồi, hắn thoát khỏi kiểm soát của Ma thánh,
Dù là một trăm thánh hồn lĩnh vực gia trì trên người hắn thì cũng chẳng thể làm hắn, một con thú đang hăng máu chửng lại dù chỉ một giây,một người rồi lại hai người rồi ba người rồi rất nhiều người cứ thế gục xuống,
“Làm sao có thể?... Hải tâm minh, ngươi... Hải thần kiếm... thật không ngờ ngươi lại tốt như vậy đấy... lấy cả thần khí ra đâm ta... “
Lời này không phải Ma thánh nói mà là main nói, một thanh kiếm màu xanh đâm xuyên qua ngực của hắn,lưỡi kiếm cực lớn, nó như muốn cắt đôi hắn ra vậy, còn hắn, hắn chỉ mỉm cười nói chính bản thân mình,nói hắn '' nhân tính không thể bằng thiên tính'', đã tính sai một nước cờ, hắn không tin là hải tộc cũng là kẻ trong liên minh kia, hắn quả thật không ngờ hải tộc lại liên minh với hai tộc kia.
“Ta... xin lỗi... mong ngươi hiểu cho ta... “
Hải tâm minh đang khóc không sai hắn đang khóc, có lẽ trong mắt người khác đó là “ nước mắt cá sấu”, nhưng hắn cũng hiểu vì sao Hải tâm minh làm như vậy, hắn đã biết Hải tâm nhi đã sớm bị Ma thánh giam lại.
“Ta biết... Crắc... mang em gái.. phập.. phập... “
Hắn dùng hai tay bóp thành trảo dùng sức bẻ khiến thanh thần kiếm bắt đầu vỡ vụn ra, thì lại một thanh kiếm màu đỏ cũng một thanh đạo địa ngục hỏa diễm lại ở phía trước đâm xuyên qua người hắn.
“ Du... hồng... cuối cùng ta cũng có thể nhìn nàng... nhìn thấy rõ khuôn mặt của nàng rồi... “
Hắn nắm chặt lấy thanh kiếm màu đỏ, tay còn lại vươn tới tháo mặt nạ của mình xuống, khuôn mặt hoàn mỹ cùng đôi mắt màu đỏ quen thuộc hiện ra trước đôi mắt ''không tin'' của Du hồng, máu của hắn bắt đầu nhuộm lấy bộ áo màu trắng đã sớm rách nát của mình,hắn nói với cái giọng run run của người sắp chết.
“Ngao trần... Không... không thể... làm sao... huynh có thể đến được đây cơ chứ... tại sao không đến gặp ta... tại sao?... “
Du hồng nhìn đôi tay đẫm máu của mình, sau đó nhìn hắn lui sau ba bước,những giọt nước mắt từ đôi mắt màu hồng như hút hồn người khác từ từ rơi xuống trên khuôn mặt đó,đẹp như một bức tranh vậy.
“Chẳng sao cả... ta không muốn... mất nàng một... lần nữa... ta cuối cùng cũng.. có thể nói... với nàng một câu... nói mà ta đã muốn... nói từ lâu rồi... Ta yêu nàng.. chỉ thế.. th... “
Hắn gục xuống, khó khăn mở miệng nói,hắn đêm nay chẳng khác gì râu trắng cả, nói là hắn giết người khác rất dễ dàng thì đúng nhưng nói giết mà không bị thương thì đó chính là nói dối.
Hắn lấy thương đối thương, giết địch 1000 tự tổn 800, người ăn ta một kiếm ta ăn ngươi một trảm,tất nhiên thứ khiến hắn chết cuối cùng vẫn là ba thanh thần binh, hắn lần này không có đường sống nữa rồi, dù có là người có ''hào quang nhân vật chính'' thì hắn vẫn phải chết,
Hắn đã chết đúng như thiên muốn, lần này hắn đã thua nhưng hắn thua trong sự hạnh phúc, ít nhất Thiên vẫn cho hắn nói ra những thứ hắn không thể thốt ra được hắn chỉ có thể chôn sâu vào lòng mình với người con gái mà hắn yêu.
“Rầm... Mở đầu bằng bi kịch... kết thúc cũng bằng bi kịch... “
Hắn ngã lưng ra đằng sau trên môi vẫn là nụ cười hạnh phúc đó cứ như hắn chỉ muốn ngủ một giấc ngủ dài sau những mệt mỏi vậy nhưng hắn đã chết rồi,hắn chết thật rồi hơi thở của hắn đã tắc hoàn toàn, thân thể của hắn cũng đã lạnh đi, đồng tử cũng đã giãn đi.
“Không... Không...”
Du hồng ôm lấy đầu hắn mà khóc, khóc trong đau đớn và thất vọng về bản thân mình,cơn mưa bắt đầu đổ xuống những hạt mưa màu đỏ như máu vậy, đây là món quà gặp mặt duy nhất của hắn tặng cho du hồng, hai người trong mưa như một bức họa vậy,
“Hải tâm minh... ngươi nói ta làm đúng hay làm sai đây... hắn đã từng là kẻ thù của ta nhưng... là một đối thủ.. tốt... “
Ma thánh nhìn như vậy, thì nước trong mắt hắn cũng đổ ra, không biết do mưa hay do nước mắt nữa, hắn không chỉ có thân phận là Ma thánh ở Tiềm long đại lục này
Mà hắn cũng là người từ trái đất trọng sinh đến đây, là đối thủ truyền kiếp của Main, khi main có thời gian một năm ở trái đất, là kẻ duy nhất có thể trở thành ''đế cấp cường giả '' sau main tại trái đất,còn vì sao hắn có thể chạy đến đây thì không biết.
“Hhahaha.. bây giờ ngươi mới nhận ra sao?... chúng ta không bao giờ có thể hơn hắn... nào giúp hắn có một nơi yên nghỉ tốt đi... “
Hải tâm minh cũng cười nhưng cười trong nước mắt, hắn chỉ ngồi xuống đó, trong đôi mắt của hắn bây giờ chỉ còn bức tranh Du hồng ngồi như vậy ôm hắn, cả hai người như hóa đá đi vậy....
Main có lẽ là người duy nhất có thể khiến những kẻ thù của mình phải rớt nước mắt trước cái chết của mình như vậy,càng nguyện ý vì hắn làm một cái mồ,hắn đã chết và mọi chuyện đã kết thúc nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Hải tâm minh và Ma thánh mà thôi, chuyện này có thể dễ kết thúc như vậy sao?...