Năm tháng kể từ khi kế hoạch “Trảm ma” của hắn hoàn thành,có lẽ là kế hoạch thành công nhất của hắn tính đến lúc này, cũng là kế hoạch hắn hối hận nhất,nó khiến đôi mắt của hắn từ màu đỏ lãnh huyết mà biến thành màu đen u buồn và mang một chút đau thương.
Hắn hiện tại đang có mặt ở trung tâm của Man hoang,tại một căn phòng đen tối ẩm ướt hắn đang ngồi đó trên chân có một thanh kiếm bằng đá và trước mặt hắn là một con sói cực kỳ to lớn như một ngọn núi vậy,bộ lông của nó có màu trắng trên người mười hai đôi cánh màu trắng toát lên vẻ thánh khiết đang nằm cuộn mình làm nổi bật trên người mình bị khóa bởi những sợi xích màu đen kịt,một âm thanh lạnh lẽo từ cái cục bông trắng đó phát ra:
“Thiếu chủ, sao người còn chưa đi?... thời gian không còn nhiều nữa đâu...kiếm người cũng đã lấy rồi... “
“Lang hoàng... ta nói ngươi có bị điên không?... tại sao lại rãnh rỗi ở đây đã thế còn bị phong ấn như thế này... ai làm vậy?..nói thật đi”
Atula trên vai hắn nhìn con sói già bên trong thì mở miệng nói.
“Ừ.. ta điên rồi đấy... thì sao nào?... các ngươi thả ta ra được sao?... buồn cười... mấy cái cọc là do Long hoàng tự tay tạo nên... chỉ sợ có ông ta mới có thể mở ra được...”
Lang hoàng mở mắt ra nhìn Atula nói.
“Rút cuộc ngươi đã mắc tội gì?... mà lại bị chính Long hoàng nhốt vào đây... bị vậy tội chắc không phải nhẹ đâu nhỉ ...”
Atula nhìn Lang hoàng nghi hoặc nói.
“Ta không biết nên cám ơn nên trách lão bạn già của ta đây... nếu nói thật thì có lẽ tội ta ,nói là giết chết thì cũng không oan... nhưng Long hoàng lại rút đi long cốt và long tâm của ta mất rồi... nên ta bây giờ chỉ là một con chó sói... không hơn không kém... “
Lang hoàng hai mắt có chút ướt đi,ưu thương nói.
“Long tâm?... tại sao sói lại có long tâm...”
Hắn câm nín nãy giờ nghe Lang hoàng nói vậy mới kinh ngạc lên tiếng, thế éo nào mà một con sói mà lại có trái tim của một con rồng.
“Ta có nói ta là sói sao?... ta là Long lang... hiểu chưa... ta là tộc trưởng của Long Lang nhất tộc... “
Lang hoàng nghiêm nghị nói, hắn không thích câu hỏi này cho lắm,hay không thích nhắc tới tộc của mình thì đúng hơn.
“Vậy tiền bối là chân long... ta nghe nói chỉ Chân long có long tâm...”
Hắn cũng không để ý, hỏi tiếp.
“Ờ... ta có Long hoàng chi tâm... nhưng vẫn chưa được gọi là Chân Long đâu vì ta vẫn chưa vào “ Vạn Ức Long đồ” hiểu chưa?... vậy hai người cứu ta được không?... ta bỗng nhiên mất cảm ứng với Long khí của Long hoàng rồi... Ta chỉ sợ lần này Long hoàng lành thì ít mà dữ thì nhiều... nếu được thì xin Thiếu chủ cứu ta ra ngoài...”
Lang hoàng nhìn hắn lúc đó mới cười nói, nhưng nụ cười của Lang hoàng trong mắt hắn chẳng khác gì cười trước khi muốn khóc cả.
“Hahaha ... ngươi chịu cầu xin rồi sao... Tiểu Trần cho ta mượn thân thể một chút... nhìn rõ vi sư không phải lúc nào cũng có thể giúp con được đâu... sau này phải ''tự lực cánh sinh''... hiểu chưa?''
Atula cười nói sau đó biến mất, còn hắn xuất hiện trên vai,cái này hắn gọi là'' hoán đổi thân xác'', hai tay bắt đầu kết ấn tốc độ cực kỳ kinh người còn nhanh hơn cả tốc độ nói của Atula.
“ Phụt... lấy huyết vi dẫn... phong ấn... Thu...”
Atula phun ra một ngụm máu màu vàng, theo sự điều khiển của Atula xuyên qua từng cái xích , từng cái xích sau đó Atula hét lên một tiếng toàn bộ biến mất,xuất hiện trên tay của Atula, còn Lang hoàng thì bắt đầu run rẩy,Lang hoàng nhìn hắn (Atula) cười nói:
“Thiếu gia người quả không hổ danh là con của Long hoàng... tuổi còn nhỏ mà Long khí cường thịnh như vậy... Cám ơn người rất nhiều,Thiếu gia... “
“Nhờ ngươi lấy viên Long tâm trong này ra ngoài giúp ta... THiếu gia của các ngươi ,hắn muốn dùng thân thể này...”
Atuka trong tay khác xuất hiện một trái tim màu vàng yêu dị bay lên trước mặt Lang hoàng.
“Tâm trong tâm... thủ đoạn này... Long hoàng ,lão lại giở trò quỷ nữa rồi... dám đem tim của Thiếu gia đặt trong tâm của ta... được thôi... đợi ta một chút... Tâm hồi thân ta...”
Lang hoàng biến thành một trung niên nhân cao hai mét cơ thể rắn chắc tràn đầy cơ bắp,khuôn mặt cương nghị,tuấn lãnh, đôi mắt màu xanh lam, tóc và lông mày có màu trắng ,ở giữ mi tâm là một con mắt khép hờ,nhanh chóng nắm lấy trái tâm màu vàng đặt vào bên trái lồng ngực của mình, lẩm nhẩm pháp quyết gì đó..
“Phù... đây là Long tâm của Thiếu gia... Lang hoàng ta cần phải đi rồi... đây là những thứ Long hoàng giao cho ta nhờ ta đưa lại cho thiếu gia trước khi quăng ta tới đây... bây giờ ta đưa nó lại cho thiếu gia... mong thời gian nhanh nhất gặp lại thiếu gia... Tên của thanh kiếm đó là”Trọng“... có thể dung hợp vào thanh ''sát kiếm'' của thiếu gia... rẹt... “
Lang hoàng mở mắt ra trong tay lại xuất hiện một quả tim nhỏ hơn nhưng nó có màu đỏ như máu vẫn còn đập thình thịch, tay còn lại xuất hiện một giới chỉ màu hoàng kim,chỉ vào thanh kiếm mang dáng vẻ cổ lão nói, nói xong thì xé rách không gian rời đi.
“Vâng... Trái tim này bây giờ con phải làm sao?...”
Hắn cúi đầu hành lễ sau đó quay sang nhìn Atula nói.
“Làm giống Lang hoàng đặt nó vào lồng ngực của con... nó sẽ tự động dung hợp nhớ chịu đựng... dung hợp nó không dễ gặm đâu...”
Atula nhìn hắn cười nói,trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc Atula cũng không tin main có thể vượt qua nỗi đau tinh thần nhanh như vậy.
“Vâng... Ư... Ư...”
Hắn nghe vậy đặt trái tim của hắn vào lồng ngực , sau đó trái tim của hắn như bị liệt diễm thiêu đốt khiến sắc mặt hắn bắt đầu đỏ lên, hắn có cảm giác như mình đang bị thiêu sống vậy.
Trong thời gian chờ hắn dung hợp với trái tim của mình ,ta nên quay lại với main của mười lăm ngày trước khi kế hoạch “Trảm ma”của hắn được diễn ra,hắn cũng vừa nhận được tin Nhân tộc đã đồng ý tham gia vào kế hoạch của hắn, như vậy là kế hoạch của hắn đã hoàn thành một nửa,
hắn có đến ba đường tiến công đến ma tộc : bao gồm yêu tộc, nhân tộc và đội quân mà hắn tự đào tạo,một nửa công việc còn lại chính là lúc quan trọng nhất, tiến thẳng đến ''Ma đế quỷ thành'', rút đi Long mạch của Ma tộc.
Thập tự giá sơn mạch, tại Yêu cung, một thanh niên mặc huyết y khoác một cái áo choàng đang ngồi trên vương vị ,đeo một cái mặt nạ che đi nửa bên trái khuôn mặt, vị thanh niên này chính là main của chúng ta còn Yêu Cung là nơi hắn quản lý sự vụ hay nói đơn giản đây là nơi hắn đào tạo đội quân sát thủ của mình ,
Hai năm qua hắn thành công biến đội quân đó của mình thành nỗi khiếp sợ của toàn bộ ma tộc, để ma tộc phải đặt cho bọn hắn một biệt danh là “ huyết nguyệt tử thần” vì ai trong quân đều có một mặt nạ ''huyết nguyệt'' và tử thần thì chắc không cần nói, chưa ai có thể thoát khỏi móng vuốt của hắn mà không bán đi ít nhất là nửa cái mạng của mình cả.
Đội quân sát thủ của hắn chỉ có khoảng một ngàn hai trăm người, chia đều làm mười hai đại đội, mỗi bốn đội lại có riêng lĩnh vực của mình, như ám sát ,thu thập tình báo và âm thầm bảo vệ,...
Phía dưới của hắn là một cái hội bàn tròn có mười hai vị , mười hai vị này chính là đội trưởng của mỗi đại đội, đừng nhìn mười hai vị ở đây còn khá trẻ , khuôn mặt vô cảm xúc nhưng mà khinh thường thực lực những người ở đây đều xếp vào độ cực kỳ kinh người đều có thực lực bán bộ phi thăng cảnh,Hắn nhìn xuống bên dưới nói:
“Các ngươi đã sẵn sàng chưa?... rồi thì nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà ta giao... không được thất bại... nhớ lấy...”
“Đã rõ... vút... vút...”
Mười hai vị đeo lên mặt nạ của chính mình, sau đó lập tức biến mất,căn phòng bỗng chốc chỉ còn lại hắn và Lang tuyết.
“Lang tuyết nhờ cô... bọn họ xong thì lại phân phó nhiệm vụ cho mười hai bọn họ... tên ma tộc nào dùng đan dược để tiến cấp thì chỉ cần phái người đi bỏ độc là được... nhớ chưa?... ta cần trở về yêu tộc một chút... nhớ nói Lang tiếu lúc nào kéo được toàn bộ quân từ Man hoang về đây thì báo cho ta... “
Hắn hướng vị Lang tuyết đang đứng bên cạnh hắn đang ghi ghi chép chép,nói.
“Cung chủ, ta đã rõ... vậy... Ma nhân kia thì sao?... có muốn hắn phối hợp không? ... “
Lang tuyết nhìn hắn nói.
“Tiểu Ác sao?... không cần... chỉ cần nhờ hắn để vào được đế đô ám sát là đủ... không nên để hắn liên quan quá nhiều để tránh bại lộ thân phận của hắn... được rồi ta đi đây... có gì cứ liên hệ với Tiểu Thiện..”
Hắn nghe vậy thì cũng suy nghĩ một chút lúc đó mới nhìn Lăng tuyết nói, sau đó đứng dậy có ý định rời đi.
Hắn đặt tên cho Mấy phân thân của mình rất đơn giản, Nếu Ác thi thì gọi là Tiểu Ác, Thiện thi gọi là Tiểu Thiện còn Tại thi thì gọi là Tiểu Tôn,đơn giản dễ gọi.
“Cung chủ khoan đã... lúc trước có một vị tên là Hồ Thiên đến đây muốn gặp người nhờ một việc gì đó... à... là luyện đan... tên của nó là Trùng sinh đan thì phải... còn đây là đan phương...”
Lang tuyết thấy hắn sắp rời đi thì kêu lớn nói xong thì đưa cho hắn một tờ giấy có vẻ rách nát.
“Ngươi nói người đó tên gì?... Hồ thiên?... lẽ nào là hoàng thúc... để xem... dược phẩm đa phần đều thuộc dạng cực hiếm... tác dụng... hồi sinh người chết sao?... có thật không vậy?... không phải có tiểu thiện sao?... khả năng của hắn cũng không luyện ra sao?... “
Hắn nghi hoặc nói, hắn cũng biết mình ngoài Ngao hạo ra thì hắn có thêm một vị hoàng thúc nữa là Hồ thiên nhưng người này thì không quan tâm cái gì ngoài thực lực và luyện đan cả giống như Hồ ngọc thành vậy, hắn nhìn đan phương thì lại càng thêm vài phần nghi hoặc nhìn Lang tuyết như cầu cứu sự giải thích.
“À... người đó đang ở trong phòng cùng Dược chủ , mời Cung chủ đi...”
Lang tuyết nhìn hắn cười nói.
“à.. vậy à... “
Hắn nghe vậy lập tức vọt đi,hắn muốn nhìn xem vị hoàng thúc này của hắn trông như thế nào, hắn cũng rất hiếu kỳ về vị hoàng thúc này.
Tại Dược cung,ở đây có khoảng năm mươi phòng khá giống nhau là vì có một căn phòng đang tràn ngập mùi đan dược thơm ngát lấn áp toàn bộ mùi đan dược còn lại nên tất nhiên đây là phòng của Dược chủ Tiểu Thiện,bên trong có hai vị đang ngao ngán nhìn đan lô đang bị nứt vỡ,mùi đan dược chính là từ cái đan lô này tỏa ra.
“Lại thất bại nữa rồi... Dược chủ, biết đây là lần bao nhiêu rồi không?...”
Vị trung niên mặc áo thanh y nhìn đan lô trước mặt khóc không ra nước mắt nhìn Thiện thi ngao ngán nói.
“Là lần thứ 69 rồi... Dược liệu cũng không còn nhiều e chỉ đủ cho một lần nữa thôi... không biết bản tôn lúc nào mới về đây... có hắn thì tốt hơn nhiều...”
Thiện thi nhìn Hồ thiên cười khổ nói
“Bản tôn... là ai vậy?..”
Hồ thiên nhìn Thiện thi nghi hoặc nói
“À.. không có gì chỉ là là...”
Thiện thi phát hiện mình nói nhầm lóng nga lóng nhóng nói.
“Là con... hoàng thúc lâu rồi không gặp... “
Hắn từ ngoài bước vào à không phải nói là xuất hiện ngay bên cạnh thiện thi một quyền vào người Thiện thi sau đó mới nhìn Hoàng thúc của hắn cung kính nói.
“Ngươi là...”
Hồ thiên cũng bất ngờ với sự xuất hiện của hắn, thực lực của ông cũng không thấp,bán bộ phi thăng cảnh.
“Là Long tử Ngao trần... người muốn con giúp gì không?...”
Hắn cười trừ nói, hắn quên mất vị hoàng thúc chưa gặp hắn bao giờ.
“À... hiểu... con giúp ta luyện ra viên đan dược này được không?... ta cần nó cho một người...”
Hồ thiên gật đầu hiểu rõ nhìn hắn hai mắt ánh lên vẻ cầu xin nói.
“Con biết ... nhưng... người phải chấp nhận với con một điều kiện... cho dù thành công hay thất bại... được chứ...”
Hắn nghe vậy cũng chỉ mỉm cười, trong tay xuất hiện một đan lô màu xanh,bên trên chạm khắc chín con rồng màu xanh cực kỳ ngưng thực, có đồng ý hay không thì hắn vẫn sẽ luyện chế loại đan dược này, hắn muốn xem loại đan dược này có công hiệu như đã nói hay không.
“Được... con bây giờ muốn ta làm gì?...”
Hồ thiên nghe vậy không suy nghĩ nhiều lập tức đồng ý có thể thấy viên đan dược này đối với hắn quan trọng như thế nào.
“được rồi... con hiểu... con muốn người đến yêu tộc... lúc đó người sẽ biết điều kiện đó là gì?... không cần tìm con... tiểu Thiện đi thôi... “
Hắn vừa nói vừa vung tay thu hết nguyên liệu luyện dược trên bàn sau đó nắm lấy tay của Thiện thi dùng ''phi lôi thần thuật'' nhanh chóng biến mất.
Số từ: 2691