Vừa nhìn thấy thân ảnh như lang nhân(thân người đầu lang) xuất hiện,
không khí trong magano nhanh chóng trở nên căng thẳng,nhiệt độ trong này cũng nhanh chóng hạ thấp, kamui lúc này cũng đứng dậy, nhìn hắn cười
nói:
“Ngươi chặt một cái đầu của hắn à?... thảo nào thảm vậy...”
“Không phải... ta không phải kẻ chặt đầu của hắn... có một số chuyện không nên nói vẫn là tốt nhất...”
Hắn nhìn thấy thân hình ngày càng rõ ràng,thân hình đó giống như Nasus
địa ngục bật chiêu cuối chỉ tội cái đầu bên phải bị chém xuống nên chỉ
có hai đầu, hắn cũng vì vậy lạnh nhạt nói, hắn biết kẻ trước mặt là
Basara Sengoku nhưng hắn tất nhiên cũng không biết cái đầu đó căn bản là do cha hắn chém xuống.
“Thương thế ngươi như thế nào rồi?... đánh được không?... hắn mạnh lắm đó...”
Kamui cũng không hỏi nhiều, Kamui chỉ khẽ liết vị ca ca của mình cười
nói, hắn muốn giết sengoku nhưng không thể không nói sengoku thật sự rất mạnh.
“Đã ổn, yên tâm đi... ít nhất hôm nay hắn phải rớt thêm một cái đầu... nặng thì lưu lại cái xác...”
Hắn đứng dậy, nhìn về phía sengoku nói, hai bàn tay đưa lên ngón tay kết thành một thập tự giá.
“Fufufu... Kamui mày vẫn thất bại như vậy à?... đánh không lại tao thì
mời thêm tên phế vật nữa à?... bọn mày nghĩ cái gì vậy?... bộ ngu đến
mức không biết ở cảnh giới này càng lâu thì càng mạnh à?... tao ở cảnh
giới này hơn mười năm rồi đó... fufufu... buồn cười chết ta..”
Sengoku nhìn hai người bọn họ cười như điên nói.
“...phốc... bành...”
Cả hai căn bản không nghe bất cứ lời nào của sengoku, cả hai cùng một
lúc biến mất, một quyền một cước đem sengoku đánh lui hơn mười bước,
nhưng hai chiêu đó vẫn dễ dàng bị Sengoku nắm gọn trong tay,hắn tất
nhiên không bỏ qua cơ hội này, trong tay còn lại xuất hiện một thanh
kiếm không phải thanh huyết kiếm quen thuộc mà là thanh sát long kiếm ,
lần đầu tiên hắn vừa bước vào trận là dùng thanh kiếm này hiểu hắn tức
giận thế nào, hắn nổi điên nhắm cái đầu bên trái chém xuống
“Hừ...”
Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra cực nhanh, Sengoku chỉ cười lạnh một cáí, một cước đá kamui bay ra ngoài , sau đó dùng kĩ thuật '' tay không bắt kiếm” nhanh chóng kẹt chặc lấy thanh sát long kiếm của main.
“Cái gì?... rạch... “
Nhưng ngay lập tức sengoku nhận ra mình ngu thế nào, hai bàn tay của
hắn bị đông đá dính chặt với nhau, còn main thì sớm đã biến mất sau đó
lại xuất hiện sau lưng của Sengoku , đáng tiếc đời không như mơ, sengoku tuy hai bàn tay bị dính chặt nhưng vẫn có thể xoay người đem main đánh
nát vụn, rõ ràng chỉ là tàn ảnh của hắn main thôi,main căn bản đã sớm
biết nên nhún chân xuống tránh thoát chiêu vừa rồi, hắn trừng sengoku
nói:
“Ai ngu... bốp... banh... bốp...(mười lăm lần như thế này) ''
sau đó một cước đá phăng sengoku lên trời,sau đó một quang tráo màu bạc
hiện lên rõ ràng là “ phi lôi thần trận'' của hắn đây mà, sengoku vào
đây thì chỉ có nước ăn hành toàn tập, không sai hắn căn bản không có sức phản kháng vì hắn căn bản không có điểm tựa,hắn chỉ còn cách đứng đó
chịu đòn.
“Bành... Kamui nhờ ngươi... “
Nhưng tất nhiên main cũng không thể lưu giữ trạng thái này quá lâu vì cơ bản giới hạn của main chỉ có thể dịch chuyển mười lăm lần như vậy, main tất nhiên biết rõ điều đó, nên vào cú đấm cuối cùng main đã đem sengoku đánh bay đến chỗ của Kamui,Sengoku như quả bóng bị hắn đánh bay đi, cái đầu bên trái của sengoku bây giờ đã bầm dập như mắm,
“Chiến long cước... nhất cước... nhị cước... “
Kamui chờ giây phút này lâu lắm rồi, ''chân quỷ'' màu tím hiện ra, xoay
người đá thẳng sengoku lên trời sau đó lại nhảy lên dồn hết lực vào cú
đá đạp thẳng vào lưng của sengoku, đem xương sống của hắn như đá
nát,Kamui hắn hét lên điên cuồng sau đó đá vào lưng của sengoku như tên
điên.
“khốnnnn...kiếp... hai người các ngươi đi chết... “
Sengoku hét lên, thân thể của hắn cũng nhanh chóng bành trướng, hai
mét... năm mét... mười mét... hai mươi mét, lớp băng trên bàn tay hắn
cũng theo đó vỡ ra lúc này hắn mới ngừng lại,hắn nhìn main và kamui tức
giận nói,hắn thật sự quá ấm ức vừa vào đã bị đánh cho ra bã, hắn không
ngừng hướng main một quyền lại một quyền đánh xuống, mỗi lần như thế lại tạo thành một cái hố to đùng.
“...”
Main cũng không nói gì chỉ hiện ra ''Ứng long chân thân''né tránh những
''cự quyền'' đó, hai mắt hắn đang nhắm lại như đang suy nghĩ gì đó.
“... dám trước mặt ta... như vậy... muốn chết... bốp”
Sengoku thấy hắn vậy cũng càng điên tiết hơn,rống giận nói, nhưng sau đó một bóng tím từ bên phải hiện ra bên cạnh cái đầu hắn( đầu giữa), đá
một cước, lãng xẹt lạt nhách.
“khốn kiếp... khinh người quá đáng... kamui, chết...”
Sengoku quay lại nhìn kamui một cái tát đánh tới.
“Ngươi đi đâu vậy... ta ở đây cơ mà... bốp... “
Main xuất hiện ở bên còn lại, một đấm bug haki đấm thẳng vào mặt của
sengoku , sau đó kamui lại đá qua hắn lại đấm trở lại cứ như thế tiếp
diễn.
“Khốn kiếp... khốn kiếp các ngươi...”
Sengoku trực tiếp điên rồi, khổ không thể tả căn bản không có sức phản kháng trước cặp đôi này,
“Ờ... không người thì có... bành... “
Hai người một đấm , một cước đập thẳng vào mặt của sengoku , đánh cho
mặt hắn biến dạng lui về phía sau ôm mặt, nhìn hai bọn hắn nói.
“ư...ư... các ngươi được lắm...”
Thân thể hắn theo đó cũng teo nhỏ lại như ban đầu, uế linh chân thân của hắn đã bị giải trừ,
“Sao thế?... nhận thua à?...''
Hai người nhìn sengoku như vậy cũng kinh ngạc nói.
“ Nằm... ặc... Phăng... aaaa”
Sengoku chỉ vừa mở miệng thì main lập tức xuất hiện bên cạnh hắn, một
kiếm chém ngang qua đem cái đầu bên trái đang trong trạng thái tàn phế
của hắn cho chém xuống,hắn cũng theo đó hét lên vì đau đớn.
“Các ngươi... grừ...”
Sengoku bị chặt đi hai cái đầu thì hắn lại trở về như ban đầu với khuôn mặt tuấn mĩ của mình chỉ có điều con mắt của hắn bắt đầu đỏ lên phát ra huyết quang nhìn hai người bọn họ,trong miệng không ngừng phát ra âm
thanh gầm gừ dữ tợn, sau đó biến mất xuất hiện bên cạnh kamui một cước
đá bay, sau đó lại biến mất, lần này không phải bên cạnh hắn mà lại bên
kamui,lại một cước đá kamui bay theo hướng ngược lại,
“Ngươi không sao chứ?... ngươi muốn so tốc độ thì để ta đo với ngươi..”
Hắn xuất hiện trước mặt của sengoku đá hắn bay ra ngoài, sau đó lại kéo kamui dậy nhìn về phía sengoku nói.
“ta không sao... ăn mấy đá vẫn chưa chết được...”
Kamui cười khổ nói, trên mặt bắt đầu có vết nứt nhưng nhanh chóng khép lại.
“Fufufu... so thì so ta sợ sao?... bốc...”
Sengoku đứng dậy vặn cổ nhìn hắn cười nói, sau đó lại lập tức biến mất,
main cũng theo đó biến mất, hai thân ảnh bắt đầu va chạm sau đó lại hiện ra sau đó lại va chạm căn bản không thể thấy hai người đang ở đâu, chỉ
nhìn thấy trong chốc lát khi hai người va chạm mà thôi.
“Bành... ưm...ư”
Sengoku bị đánh bay ra ngoài, main cũng theo đó hiện ra, ôm lấy cánh tay trái, trong miệng hắn không ngừng vang lên âm thanh quái dị, rõ ràng
cánh tay trái của hắn vẫn chưa thể bình phục hoàn toàn nên bây giờ mới
trở nặng,
“Khặc... khặc... ngươi bị thương... vậy... bốp...”
Sengoku vừa đứng dậy cười nói chưa xong thì đã lại một cước đá bay ra
ngoài tiếp, không sai chủ nhân của cú đá vừa rồi là Kamui, kamui hắn
cũng không nói gì, chỉ bình tĩnh như không,hắn nhìn sengoku nói:
“vậy thì để tên đệ đệ phế vật này... đấu với ca ca...”
Kamui nhanh chóng xuất hiện bên cạnh sengoku, lại một đá vào bụng của sengoku.
“Được... ta đợi giây phút này lâu lắm rồi...”
Sengoku dùng tay đỡ cước của kamui sau đó nhìn kamui nói.
“banh... bốp... banh... cốp...”
Cả hai lâm vào thế ngươi một đấm , ta một cước, một trước một sau thay nhau đánh đấm.
“Ọc... Sengoku, ngươi thua rồi...”
Kamui nhìn sengoku nói, một cước đá bay sengoku về hướng main.
“... nếu hắn đã không giết ngươi thì ta cũng không có lý do để giết
ngươi... ta biết ngươi làm gì cũng vì Kamui... ngươi luôn đi theo bảo vệ hắn... cái đầu còn lại ngươi hãy giữ lại cho chính mình... không nên
lãng phí nó nữa... ta biết kamui cũng như ta là “ứng đạo giả“... Kamui
hắn có tiềm lực kinh thiên,ngươi sau này cũng chỉ có thể đứng sau lưng
nhìn hắn... nên ngươi muốn bảo vệ hắn khi hắn còn nhỏ yếu đúng
không?...”
Main thấy vậy trong tay lập tức xuất hiện thanh sát long kiếm , đưa tới
phía trước, khung cảnh quỷ dị lại hiện ra, sengoku bay tới sát thanh
kiếm thì như có cái gì đó cản lại , mũi kiếm như đụng vào phần mi tâm
của sengoku,thanh kiếm lúc đó tan đi còn main hắn bước tới vỗ vai của
sengoku nhỏ giọng nói.
“Đúng... tính cách ta cũng chỉ là giả dối... mười năm trước... ta gặp
hắn... lúc đó hắn còn yếu... yếu như con ốc sên vậy... ta đã dạy hắn tu
luyện... tất nhiên hắn có thiên phú rất tốt , hắn bắt đầu có ý thức của
riêng mình , hắn nhận ta làm ca ca... ta lúc đó tất nhiên cũng vui
lắm... nhưng khi lão già đó nói... hắn là một trong ''ứng đạo giả''...
lão muốn ta rời xa hắn, lão cũng bắt buộc hắn phải xa ta như thế hắn sẽ
không còn vương vấn gì nữa...hắn có thể đi theo lão ta ... hắn như thế
mới đi xa được... nên ta mới phải làm vậy... thật lòng ta cũng không
muốn vậy... nhưng nhìn thấy thiên phú của hắn thì ta lại đè nén nó
xuống... ta dùng hơn trăm năm để đến đây mà hắn dùng chưa đến 1/10
khoảng thời gian đó... ta có lẽ cả đời này cũng không thể tiến xa hơn
được nữa... yên tâm ta vẫn sẽ giữ lời hứa của mình... ngươi muốn ta làm
gì cho ngươi?... “
Sengoku lúc này như vỡ òa vậy, hắn khóc không sai hắn đang khóc, đây mới là bộ mặt thật của hắn, không phải cái tên cuồng vọng ,ngông cuồng , cà chớn như trước, hắn che dấu quả thật rất sâu, nếu không phải main nói
ra thì có lẽ hắn đem bí mật này xuống mồ cũng mình luôn cũng nên.
“Sengoku... ta biết ngươi làm vậy là vì hắn... đó là trách nhiệm của một thằng ca ca ... ta tin hắn cũng không trách ngươi... vì hắn biết
ngươi... hắn biết về bộ mặt thật đó của ngươi... nên hắn mới không hạ
thủ... và hắn cũng đã nương tay... hắn thật sự rất mạnh đó ... sau này
làm giúp ta một việc thế là đủ... gặp lại trên đảo...”
Main thở dài nói sau đó hướng phía trước bước đi.
“Có lẽ vậy... đây là do ta chọn mà... hahaha... biết vậy ta không nên làm vậy... gặp lại trên đảo... “
Sengoku cũng bước về hướng ngược lại, vừa đi vừa cười nói.
Trận chiến của main cũng chấm dứt, phần thắng không thuộc về ai cả, hắn
hôm nay đến đây không phải chém giết sengoku mà chỉ để sengoku trở lại
với người ca ca của Kamui lúc trước thế là đủ, tất nhiên hắn đã hoàn
thành nhiệm vụ của mình rất tốt.
“Long tử... ta cám ơn ngươi... hahaha... đây là thù lao của ta... ca ca
ta vẫn là ca ca của ta... mười năm rồi vẫn vậy... chỉ cần đánh một trận sau đó nói chuyện một chút là tất cả bí mật đều sẽ được phun ra... “
Kamui tất nhiên không khó khăn nghe được cuộc trò chuyện của sengoku và
main,hắn bước tới bên cạnh main đưa cho hắn một giới chỉ, nhìn hắn cười
nói.
“Cái này... mười cái thú hỏa... năm viên uế tinh... ngươi kiếm đâu ra vậy?...”
Hắn kiểm tra giới chỉ kinh ngạc nói, mười viên thú hỏa đều là của man
thú bán bộ phi thăng, Uế tinh cũng như vậy , vậy mà lúc trước Kamui còn
lấy uế tinh của hắn mà giờ đưa ra mấy thứ này bảo sao hắn không kinh
ngạc.
“Không có gì... ta vẫn còn mấy viên uế tinh nên không lo chết đói đâu... mà ngươi lúc trước gặp ai mà ra nông nỗi thế... tay trái gãy ,cả người
thì toàn là máu và máu... rút cuộc người mà ngươi gặp là ai?... ta đập
hắn giùm ngươi...”
Kamui tinh thần phấn chấn, nói.
“Ngươi đi thì sau đó ta lại phải đi nhặt xác giúp ngươi là cái chắc...
ngươi thì biết cái quái gì về trận pháp chứ ,đúng không?... không biết
thì đi tìm chết là cái chắc rồi... lên đảo ngươi chắc chắn cũng sẽ
biết... “
Hắn lắc đầu nhìn Kamui trong mắt hiện lên sự khinh bỉ , hắn biết Kamui ngoài đánh biết ra không biết cái gì nữa.
“Ờ... cũng phải... mà sau này ngươi có gì cứ gọi ta... hẹn gặp lại ở trên đảo... “
Kamui gật đầu chấp nhận cười nói, hắn tất nhiên cũng biết điều này, sau đó biến mất.
“Hừ... sư phụ người thật sự biến thành uế linh trụy lạc rồi sao?...”
Hắn nghiến răng nghiến lợi gằn giọng mang đầy nghi hoặc nói, rõ ràng hắn thảm hại vậy là do hắn gặp sư phụ mình, Mục lão Mục thiên.
Quay lại với thực tại hay nói cách khác chính là một năm sau, bây giờ
ngay tại magano, Rokuro cùng Simon hai bên nhìn nhau như địch thủ, rõ
ràng sắp đánh nhau đến nơi, tất nhiên là có mặt main ở đây.
“ Trận này hai người cố gắng đánh hết sức... rõ chưa?... “
Hắn đến đây là để làm trọng tài mà, hắn cất cao giọng nói.
“Để lấy một vé lên đảo thì tôi sẽ phải đánh bại anh đúng không?... Chu tước thiên tướng Ikaruga simon... “
Rokuro nhìn Simon nói, ngón tay đặt ngược lại.
“...”
Simon cũng lạnh lùng như thạch sùng không phản ứng gì.
“Cám ơn anh... một năm trước khi tôi đánh nhau với Yuuto, chính anh ra
tay cứu tôi , lão sịp kêu tôi cám ơn anh.. nhưng mà loay hoay quá nên
chưa cám ơn được...”
Rokuro cúi đầu nói.
“Không cần cám ơn ta... người nói ta cứu hai ngươi là ngài ấy... theo
lệnh của ngài Arima... ta được giao nhiệm vụ kiểm tra nhà ngươi và toàn
quyền chọn phương pháp kiểm tra ngươi ... Nếu ngươi muốn chiến thì ta
sẵn sàng thôi... cách này đơn giản mà đơn giản thì ta càng thích... nếu
chết thì đừng trách ta... “
Simon chỉ main sau đó rút trong túi(túi mà hắn mang trên lưng )ra một
cái kiếm mang đầy khí tức cổ lão, thân kiếm gỉ rét, nhìn Rokuro nói.