Tại một thân cây cao to phải nói đồ sộ, bên trên có một thanh niên mặc huyết y, bên cạnh có thêm hai người mặc trắng một đen,không sai người mặc Huyết y là main còn bạch y là thiện thi, áo đen tất nhiên là ác thi còn tại thi của hắn thì chính là ''khúc gỗ'' mà hắn đặt lại ở phòng đêm qua, xung quanh là xác của hơn mấy vạn con ma thú không có một con man thú nào...
“được rồi... hai người cứ ở đây hấp thụ nhanh chóng tăng thực lực... ta cần đi gặp người quen một chút... mà nếu ta không rảnh gặp lại thì ác thi hướng ma tộc còn thiện thi... ngươi nhanh chóng thành cùng man thú thành lập một cái liên minh.. nhanh chóng thống nhất Thập tự giá sơn mạch... rõ chưa?”
Hắn nhìn bầu trời tràn ngập lôi kiếp, thì nhìn ''Nhược trần'' và ''Ngao trần'' nói, hắn đặt tên cho mấy cái phân thân rất thần thánh thật: Nhược Trần là ác thi , Ngao trần Là thiện thi...
“Đã rõ... bản tôn...”
Cả hai nhìn hắn nói một câu rồi lại tiếp tục hấp thụ huyết khí và ma khí của ma thú, tăng nhanh tu vi của mình, còn hắn thì đã sớm hướng nơi có lôi kiếp đuổi tới.
-----
(khoảng cmn cách)
Chưa đầy ba mười phút thì hắn đã có mặt, tất nhiên hắn cũng chưa bị hâm mà xông vào lôi kiếp,tất nhiên hắn không phải hắn sợ lôi kiếp hắn có thân hình cao su mà, hắn sợ là sợ người độ kiếp không qua khỏi thôi à mà không phải người mà là thú độ kiếp thì đúng hơn,là một con long không ra long, lang không ra lang màu đen không ngừng ở trung tâm tiếp nhận lôi kiếp tẩy lễ, xung quanh có hơn mười mấy vạn con sói, đứng đầu là một trung niên mặc hoàng y và một vị nữ tử mặc áo lam, nhìn thấy hắn tiếp cận khu vực độ kiếp thì cũng hướng hắn triển khai long dực bay lên.
“ngươi là ai?... tại sao lại đến đây... muốn làm gì...”
Vị trung niên bay lên đối diện hắn, nhìn vị này không tính già phải nói là khá trẻ, tóc trắng mắt vàng, trên người bá khí mở ra, nhìn hắn quát.
“Phu quân ngươi quên hắn rồi à... đúng là có khác trước rất nhiều nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn là tên thiếu niên năm đó... ngươi nhìn đi... phải không?”
Vị nữ tử cốc đầu vị trung niên sau đó chỉ vào hắn nói.
“Hả... à... đúng rồi... ân nhân... ta xin lỗi... tại ta sợ người là bọn chúng... dám tới làm hại con ta nên... “
Vị trung niên nhìn hắn một lúc sau đó kinh ngạc nói, trong lời mang vài phần xấu hổ cùng lo lắng, không sai hắn chính là vị Lang vương năm đó Lang tiếu còn vị nữ tử đương nhiên là nương tử của hắn, Lang tuyết, còn vị đang dộ kiếp đương nhiên là Tiểu Hắc rồi.
“Không có gì... ta chỉ muốn tới tìm hiểu một thứ mà thôi... đợi một lúc đi... sắp đến rồi... yên tâm ta không làm hại Tiểu hắc đâu... “
hắn nhìn hai người nói đôi mắt của hắn vẫn không dời khỏi lôi kiếp như đợi chờ điều gì đó.
“Ân nhân... ngươi đợi cái gì vậy?... có cần Lang Tiếu giúp gì không?”
Lang tiếu nhìn hắn nghi hoặc hỏi, ông ta hoàn toàn có thể tự tin vào thực lực của mình,yêu đế đại viên mãn.
“không có gì đâu... sắp đến rồi... lập tức dẫn đàn của người rời khỏi đây... càng xa càng tốt... Tiểu Hắc thì sẽ do ta đảm bảo yên tâm đi... được rồi.. chút nữa ta sẽ bàn lại với hai người sau... “
Hắn lắc đầu nói, nói xong thì lập tức bay vào phạm vi của lôi kiếp hướng trung tâm của lôi kiếp lao tới với tốc độ kinh khủng, Lang tiếu và Lang tuyết lập tức kinh ngạc nhanh chóng lập tức hú lên một tiếng ,đàn sói nghe vậy cũng theo đó hướng phương xa tẩu thoát , một số loài vật vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì:
“Ầm ... ầm...”
Lôi kiếp bắt đầu lan rộng ra từ màu đen lúc đầu biến thành màu đỏ,từ 100m....200m...500m...1000m, lúc này mới ngừng lại, kỳ lạ không có bất kỳ lôi điện nào đánh xuống,nếu có đánh xuống thì chỉ sợ không ít kẻ bị “tai bay vạ gió” chết bất đắc kì tử.
“Không có một chút tác dụng?... là sao?... không có công pháp nào có tác dụng?... sát long lôi thuật... sao lại quên nó chứ...”
Hắn ngồi trong lôi kiếp mà như cứ như ngồi chơi , là lôi kiếp đó, trong miệng lẩm bẩm nói, nói xong thì cơ thể hắn bắt đầu có lôi điện màu đỏ bao phủ sau đó lan tràn ra toàn bộ ra cả lôi kiếp, lôi kiếp cũng theo đó bị hóa đỏ, sau khi bành trướng to ra thì lại thu nhỏ lại bằng tốc độ kinh ngạc 1000m... 500m... 200m... 100m... 50m... 10m... cuối cùng là biến mất.
“hài... xem ra ta suy luận của ta đúng rồi... ta chỉ có thể tu luyện bộ công pháp này... xem ra linh lực yếu kém một phần là do nó... thần thể thì nhiều nhưng công pháp chỉ có thể tu luyện được một cái... đau đầu rồi đây... mà Tiểu hắc sao rồi nhỉ?..”
Hắn lúc này ngao ngán nói,trên người hắn vẫn còn lôi điện sót lại,khí tức trên người lăng lệ cực kỳ,hắn sực nhớ ra là còn tiểu hắc, hắn chỉ có ý định mượn nhờ lôi kiếp để thử nghiệm suy luận của hắn mà thôi.
Bên dưới đúng là có một thiếu niên tóc đen anh tuấn trên trán có một ấn ký ''huyết nguyệt'' làm cho thiếu niên thêm vài phần yêu dị,tất nhiên là chỉ ở trần phía trên thôi, bên dưới vẫn có quần đàn hoàng.
“Tiểu hắc... tên này tuy bị thương nặng nhưng không ảnh hưởng tới sinh mệnh... có thể thử nghiệm hiệu quả của nó... “
Hắn hạ xuống bên cạnh, đưa tay một viên đan dược màu xanh bên trên có thể thấy rõ chín cái lôi văn cho vào miệng của Tiểu hắc.
“ Ưm... Ngươi là ai?... ngươi muốn gì?... ngươi cho ta ăn cái gì?... “
Tiểu hắc vừa tỉnh dậy liền giật mình lăn ra xa nhìn hắn thù địch sau đó thì lại nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc, cười gằn hỏi.
“thứ ta vừa cho ngươi ăn là Sinh đan... Tiểu hắc.... sao ngươi quên ta mất rồi à?... “
Hắn nhìn tiểu Hắc mặt vô cảm xúc nói.
“Tiểu Hắc?... ngươi nói ai vậy?... ta tên Lang Huyết... Tiểu Hắc không phải tên của ta... phụ thân cũng mẫu thân ta đâu...”
Lang huyết nhìn hắn trên đầu vẫn còn ba dấu hỏi nói.
“Quên mất... hắn lúc đó vẫn là một trang giấy trắng... ta quên mất... à... nhanh đưa dược lực hấp thụ... phụ thân và mẫu thân sẽ giải thích với ngươi sau...”
Hắn vỗ đầu chửi mình ngu ngốc nói, lúc đó Tiểu hắc của hắn mới còn nhỏ líc nhích thì biết gì chứ.
“...”
Lang huyết cũng không nói nhiều lời khoanh chân ngồi xuống vận chuyển công pháp luyện hóa dược lực, hắn cũng biết đan dược tốt hơn là mấy cây dược liệu mà cha hắn kiếm được nhiều.
“Bái kiến Long tử đại nhân... ngài cần gì nữa không?... “
Hai bóng đen không biết từ đâu xuất hiện, cả người âm trầm, khí lạnh tỏa ra làm cho người khác có cảm giác không rét mà run, nhìn hắn cung kính nói.
“Ám long vệ?... huấn luyện của ta cho bọn họ sao rồi?... bao nhiêu người hoàn thành?...”
Hắn lạnh nhạt nói, mấy tháng hắn không chỉ việc luyện tập mà thôi, hắn bây giờ cũng là nhân vật cấp đại tướng có hẳn một đội do mình huấn luyện đó , hắn hiện tại không phải dạng vừa đâu.
“Bẩm đại nhân, tất cả đều chấp hành vô điều kiện .... cũng chỉ có mười người thất bại mà thôi... đại nhân còn cần điều tra gì nữa không?...”
Ám Long vệ bắt đầu mở miệng nói.
“Ừ... lập tức chiêu mộ thêm... còn 990 người hoàn thành đó nhanh chóng phái sáu phần đến ma tộc... hai phần đến nhân tộc... một phần vào man hoang... một phần còn lại thì ở lại yêu tộc... còn hai người các ngươi về thông báo với cha ta... kế hoạch mà ta nói đó có thể chính thức bắt đầu... ta cần hoàn thành một số việc ... ta cần gì thì sẽ có người đến thông báo... các người đi đi...”
Hắn khuôn mặt trở nên nghiêm nghị nói.
“Đã rõ... Long tử đại nhân..”
Hai bóng người cúi chào hắn rồi quay người rời đi, nói rời đi cho dễ hiểu ai lại nói quay người liền mất tăm không thấy mặt mũi đâu nữa chứ.
“Lang tiếu...Lang tuyết... ta đến đây muốn nhờ hai người một việc... hai người có chịu giúp ta không?”
Hắn sau đó quay lại nói, nói với ai tất nhiên là Lang tiếu và Lang tuyết đang đứng đó như trời trồng nhìn hắn kinh dị.
“Ân nhân... lúc nãy hai người đó là ai vậy?... thực lực rất mạnh đó... mà ân nhân cần chúng tôi giúp việc gì thì hai người chúng tôi xin giúp hết mình... cái mạng này của chúng tôi do người cứu mà..”
Lang tuyết lấy lại bình tĩnh nhìn hắn mở miệng nói.
“à hai người họ chỉ là cấp dưới thôi... ta muốn hai người nhanh chóng thống nhất Thập tự giá sơn mạch... được chứ?...”
Hắn nhìn hai vị Lang vương mặt vô biểu tình nói.
“Thống nhất ... Thập tự giá sơn mạch... cái này e là khó... một mình thì chắc là không được... vì Ma thú bên kia cũng có một số tên cứng đầu... nhưng nếu được thì mời được liên minh thì không thành vấn đề...”
Lang tiếu lúc này mới lên tiếng nói.
“Cái này... thì có lẽ ta hiện tại không có thời gian... được rồi như thế này... dùng đan dược để mời thì sao?... hai người cầm lấy... chỗ này có khá nhiều... bao gồm tẩy tủy đan ,thối thể đan và dung linh đan... bên trong có hướng dẫn sử dụng... yên tâm nếu thiếu thì sẽ có người đến giúp các người luyện chế... ta đi đây.. nhớ vài ngày nữa sẽ có kẻ giống ta mặc bạch y đến các ngươi lúc đó nghe hắn phân phó làm theo là được...”
Hắn đưa cho mỗi người một chiếc nhẫn màu xanh sau đó quay người hướng lãnh thổ của nhân tộc nhanh chóng rời đi, những cái bánh răng đầu tiên trong “Trảm ma kế hoạch” của hắn bắt đầu vận chuyển.
-----(khoảng cách thời gian)-----------
Một tháng nhanh chóng trôi qua, một tháng hắn phi hành liên tục, tất nhiên là hắn cũng không buông ha cho bất kỳ con ma thú cấp 5 nào trên đường đi của hắn, nếu tên ma tộc nào xuất hiện cũng cầm chắc một vé về Diêm vương uống trà đàm đạo, hắn bây giờ đang đứng trước một ký túc xá, cũng tên là hiinatsuki nhưng đơn bạc hơn nhiều, rõ ràng mới được xây mới đây mà.
“Có ai ở nhà không?....”
Hắn bước vào nhà, hét lớn nói.
“Cậu là ai?... Có chuyện gì không?...”
Một thanh niên trạch tuổi hắn đi ra với đầu tóc màu đen dựng đứng bên phải thì có thắt bím ,nhìn hắn tràn đầy nghi hoặc nói.
“Là ca ca của Rokuro... Ngao trần.... đến đây để tìm hắn... được chứ... vậy ngươi tên gì?”
Hắn không lạnh không nhạt nói.
“Là ca ca của Rokuro thật sao?... à ta tên Ryogo... là thầy pháp... mời ngươi vào nhà đợi một chút... hắn cũng sắp về rồi đó...”
Ryogo mỉm cười nói
“Được rồi... hắn đang ở đâu?... hắn có còn là Âm dương sư không?... sau thảm kịch hiinatsuki...”
Hắn bước vào trong vừa đi vừa nói,
“Làm sao người biết?... âm dương sư?... ta chỉ nói ta là thầy pháp thôi mà... còn thảm kịch hiinatsuki nữa... “
Ryogo nhìn hắn nghi hoặc hỏi.
“Ta nói ngươi là tên âm dương sư yếu nhất mà ta gặp ngươi tin không?... biết hay không đó là việc của ta... làm sao thì liên quan gì đến ngươi không?...”
Hắn sát khí tỏa ra ,khí thế trên người hắn lập tức tăng mạnh ép Ryogo nằm bẹp trên mặt đất, không nhúc nhích được dù chỉ là một ngón tay.
“Song tinh xin ngài dừng tay... không nên trách hắn... có gì có thể nói với ta...”
Một lão già với cái kính quái dị từ bên trong bước ra, nhìn hắn nói,
“... sao ông biết ta là Song tinh?... “
Hắn thu sát khí lại sau đó nhìn vị lão giả lạnh nhạt nói.
“có gì mà không biết chứ... lúc trước ngài cũng tới đây rồi mà... phải không?...”
Lão già nhìn hắn cười nói.
“ok... được rồi.. ông có tin ta giết ông bây giờ luôn không?... “
Hắn nhìn vị lão già lạnh hơn nữa nói, không khí xung quanh hai người nhanh chóng trở nên căng thẳng.
“Lão phu lúc đỉnh phong đánh không lại ngài huống gì chỉ còn cái xác phàm thế này?... Arima, hắn muốn gặp ngươi... hắn đang ở bên trong đợi ngài... mời.”
Lão già nhìn hắn nói sau đó nhường đường đưa tay hướng vào bên trong.
“Kính trọng người già... tha cho ông một mạng... “
Hắn lướt qua người Lão già tiến vào căn phòng có Arima đang đợi hắn nhưng vẫn mở miệng buông lời châm chọc.
“Tiểu Trần... người hôm nay đến đây làm gì?... đánh thiên tử của bọn ta không ra hình người mà còn dám vác mặt đến đây... có thực lực rồi gan cũng lớn hơn nhỉ?..”
Arima vẫn mặc lam y quen thuộc nhìn hắn bước vào tức giận nói,
“Thì đó đánh hắn bầm dập thì mới có thể ngang nhiên bước vào chứ, đúng không?... arima, ngươi nói đúng không?... lão đến đây chắc không phải gặp ta thôi phải không?...”
Hắn bước đến ngồi xuống ghế sô pha liết nhìn Arima lạnh lùng nói.
“Được... ngươi được lắm... ok... hài... thực lực của ngươi, bây giờ ta cũng không đánh lại mà... biết vậy ta liều mạng giết người cho rồi... à ta đến đây để tìm Rokuro... ngươi biết hắn không?...”
Arima nhìn hắn ngao ngán nói, lão bó tay với hắn rồi, đánh không lại nói không xong.
“ Biết hắn là đệ đệ ta... sao thế bên trên có mách bảo gì à?... có liên quan đến ta không?...”
Hắn vẫn nhìn Arima vô cảm nói.
“Cái tính tinh tướng của ngươi vẫn không thay đổi nhỉ... chính xác là có liên quan đến ngươi ngoài ra còn Rokuro và Benio hay nói rõ tên họ là: Enmadou Rokuro và Adashino benio, hai đứa đều là thiên tài nên là ... ngươi cũng biết nhỉ?...hắc hắc.”
Arima nhìn hắn gật đầu cười nói.
“và ta trở thành thầy của hai đứa còn hai đứa là ''Song tinh'' đúng không?... lúc nào thì đến... Rokuro, đệ biết nghe lén lúc nào thế ... đệ có ba giây để vào đây không sẽ ăn đòn... 3... “
Hắn nhìn Arima nói, sau đó lại nhìn đi hướng khác nói.
“ Rầm... đệ vào đây... hì hì... “
Rokuro xô cửa bước phòng bước vào, nói
“bốp... phế vật... đệ làm cái gì mà mười bốn tuổi mới có thiên chủ cảnh hả?... “
Hắn không nói gì một cước thẳng vào bụng của Rokuro, sau đó tức giận nói,nói vậy cũng phải thôi công pháp hắn có, lại có miko bảo vệ dạy bảo mà tám năm trôi qua chỉ có thiên chủ cảnh hay nói rõ ra là đại viên mãn thiên chủ cảnh.
“Đệ... đệ... ghét phải tu luyện... ghét âm dương sư... đệ không thích làm âm dương sư nữa... “
Rokuro đứng dậy nói không phải nói là gào khóc.
“Mới chịu một nỗi đau mà đã thế rồi sao?... khi đệ không làm việc của mình thì đã có bao nhiêu người đã chết... đệ có thể nói không liên quan sao?... trên đời không có cái gì xứng đáng để đệ bảo vệ sao?... vào Magano... nếu không có thì hãy để ta chấm dứt đệ ở đây... để đệ không còn chịu nỗi đau mất người thân giằn vặt nữa”
Hắn nhìn vị đệ đệ của mình tức giận nộ quát, sau đó ném một tấm phù lên trước mặt, một cánh cổng màu vàng hiện ra, hắn nhanh tay ném Rokuro vào trong , sau đó hắn cũng tiến vào, Arima cũng tiến vào, sau đó cánh cửa biến mất , căn phòng trở nên trống trải.
Bên trong Magano, một thanh niên áo đỏ, một trung niên áo xanh và một thiếu niên mặc đồng phục học sinh, lần lượt là Main , Arima và Rokuro, Arima thì ngao ngán ngồi khoanh chân ở đó, còn hắn thì đứng đó, Rokuro cũng không đụng đậy gì như đang tiêu hóa thông tin từ những lời nói của hắn.
“Đệ nghĩ kĩ chưa?... Tu luyện để giết Yuuto hay để ta giết đệ sau đó tìm hắn...”
Hắn nhìn vị đệ đệ ngốc của mình nói, nhưng trong mắt vẫn ẩn ẩn sự đau buồn.
“Ca... đệ sẽ giết hắn... sẽ giết hắn... đệ sẽ giết hắn... “
Rokuro lúc này trở nên đánh sợ cực kỳ sát khí lăng thiên sát khí mà hắn cất giữ trong hai năm qua lần này chính thức bộc phát, lẳng lặng săn tay áo của mình lên sau đó rút ra một tấm phù màu đen sau đó liều mạng xông tới hắn.
“Hỏa Long Quyền... Bành... rầm”
Cánh tay của rokuro trở thành “Tay quỷ” cực kỳ đáng sợ một hỏa quyền đánh ra, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên, nhưng main cũng chỉ một ngón tay để ngăn cản quyền đó, một cước đem Rokuro đánh bay,
“Bành... rầm... bành... rầm.... bành... rầm....”
Kịch bản vẫn tiếp tục như vậy, một hỏa quyền ,một ngón tay và một lưu tinh không ngừng hướng núi đá tàn phá, Rokuro như tiểu cường đánh mãi không chết, cứ một lần bị đánh bay lại xông tới, Rokuro biến Main thành tên Yuuto kia luôn rồi.
Nhưng cũng chỉ kéo dài mấy phút,Rokuro lập tức ngất xỉu, main ra tay may mà còn nương tay nếu không một cước thôi cũng sớm đem Rokuro đập chết không biết bao nhiêu lần.
“Chúng ta về thôi... đệ làm rất tốt...”
Hắn đi đến đưa một viên đan dược vào miệng của Rokuro sau đó vác hắn lên vai, trước mặt lại xuất hiện một cánh cửa, cả hai cùng trở về thực tại,thử thách hắn đặt ra cho Rokuro đã hoàn thành, Arima không biết từ lúc nào cũng đã rời đi.