Sát Long Hệ Thống

Chương 42: Thê thảm




Hiện tại hắn đang cầm thanh sát kiếm vô lực lết thết bước về nơi ở của mình, nhìn áo quần hắn chỗ nào cũng rách rưới, máu cũng đã khô, rõ ràng là lâm trận đại chiến rất kịch liệt, hắn thơ thẩn nhìn lên bầu trời đêm , lắc đầu nói:

“Xem ra... kiếp này mình thảm nhất trong một trăm kiếp của mình rồi... là phúc không phải là họa ,là họa thì càng tránh càng thảm... “

Vì sao hắn lại thảm như vậy, đảo ngược thời không một chút đến lúc hắn đang cùng Hồ nguyệt nhi cãi lộn đi.

“Ngươi nói lời này là thật... đúng không?''

Hồ nguyệt nhi nhìn hắn như muốn nói” ta sẽ xé xác ngươi ra ngay lập tức ,ngươi có tin không?''

“Là thật... cô muốn làm gì ?... thì xông vào.”

hắn cố gắng bình tĩnh lại tinh thần ,nói.

“ Ngươi nghĩ ta không xứng với ngươi?... muốn chiến một trận không?”

Hồ nguyệt nhi nhìn hắn, âm hiểm nói.

“Cái này...cũng được ,cô muốn chiến kiểu gì?... “

Hắn bắt đầu thấy không ổn, nhưng tất nhiên hắn phải chịu chấp nhận điều kiện này thôi.

“Được... cầm kỳ thi họa... kiếm...và bệ hạ.”

Hồ nguyệt nhi cười mỉm nói.

“Có chắc không đấy?... được , chấp nhận.”

hắn cái gì cũng ngán chỉ mỗi mấy cái trên là hắn không ngán ai bao giờ, nhưng vẫn giả vờ ngao ngán nói.

“Cá cắn câu rồi... hôm nay có cá nướng ăn rồi.”

Hồ nguyệt nhi cười khúc khích lẩm bẩm nói.

trận này miêu tả thì quá lâu nên mình cho ra kết quả ngay, kết quả nóng vừa hóng vừa xem,

Trận thứ nhất là đánh đàn : Phần thắng tất nhiên là thuộc về main đều này không thể chối cãi được.

Trận thứ hai là đánh cờ: Phần thắng quá khó để vụt khỏi tay của Hồ nguyệt nhi, tỉ số một đều

Trận thứ ba được chia làm hai phần: phần thơ và ca, phần ''thơ'' thì hắn không bằng nên chấp nhận kết quả thua nhưng phần ''ca'' thì main gỡ lại được nên kết quả vẫn được xem là 1-1.

Trận thứ tư là vẽ tranh , hắn bước vào một tâm thái lo lắng trầm trọng, phần này hắn cũng không tính là giỏi, nói đến kết quả của trận này thì tất nhiên hắn cũng xác định sẵn rồi, kết quả thắng thuộc về Hồ nguyệt nhi,tỉ số hiện tại là 1-2 nghiên về Hồ nguyệt nhi.

Trận thứ năm , đấu kiếm, trận này tuy hai người thực lực tương đương nhau nhưng hắn một trảo bóp nát kiếm của Hồ nguyệt nhi , tiếp một kiếm miểu sát Hồ nguyệt nhi(miểu sát ở đây là đánh ngất chứ không phải chém giết), phần thắng thuộc về hắn , tỉ số đã cân bằng 2-2 chia đều cho cả hai người.

Tất nhiên nỗi khổ của hắn cũng bắt đầu từ đây,

Trận cuối cùng , đánh bại yêu đế.

Trận này hơi kịch liệt nên mình sẽ miêu tả trận này.

“Được rồi đã đến trận cuối... ta là đối thủ của hai con... ai đánh trước đây.”

Yêu Đế Ngao Hạo đứng dậy nói.

“Con.. con trước...”

Hồ nguyệt nhi nhảy dựng nói.

“Ạc... Tiểu Trần ta xin lỗi con rồi... được con trước...”

Ngao hạo nhìn qua yêu hậu một chút , nhắm mắt phi thân xuống nói.

“Bốp...”

Hồ nguyệt nhi một quyền vào bụng Ngao hạo đem hắn đánh bay ra ngoài, ngất xỉu.

“Ta thắng rồi... đến lượt ngươi...”

Hồ nguyệt nhi xoa xoa nắm đấm nói.

“Whát tờ phốt phát... Chân Long Giáng Thế... lần này bị quân sư ám toán rồi... Phụ thân người làm sao vậy?...”

hắn nhìn ra rồi, hắn nhìn ra mình ngu ngốc rồi, hắn nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Hồ quân sư sau đó nhìn lại cha hắn đang đứng ngay ngất như phổng nãy giờ.

“Ta không sao... Công chúa lại học chiêu cũ của quân sư rồi... lần này con vào hội của chúng ta là cái chắc rồi... chúc mừng con.”

Ngao ứng long nhìn hắn cười nói nhưng nụ cười của ông so với khóc còn muốn thảm hại.

“Sao phụ thân không nói với con?...”

hắn nhận ra rằng phụ thân hắn cũng là nạn nhân nhưng lại không báo cho hắn biết.

“Nói... ta nói được sao?... con nhìn bên kia rồi cả trên kia nữa... yêu đế còn không dám hé miệng được thì ta nói bằng cái gì.. bằng cách nào? ... niềm tin à... con chấp nhận đi... cho dù có thông minh hơn cũng vậy thôi... bọn họ quá thông minh , quá nhạy, quá hiểm... đây là vì sao ta và yêu đế cho dù mạnh vẫn vị họ đè đầu cưỡi cổ mà không có lực phả kháng... đến lượt con rồi đó.... con cố gắng đi, yêu đế có thực lực bán bộ phi thăng... con đừng quá thảm.”

Ngao ứng long chỉ tay về Hồ tĩnh di sau đó đưa lên Phụng tịnh, nhìn hắn đắng cay nói.

“Tiểu Trần... đến lượt con... nhớ hết mình đó.”

Ngao hạo đứng dậy bước tới phủi bụi trên người nói, nhưng đó là những lời cuối cùng hắn có thể nghe rõ.

“bốp... rầm.”

một cái cùi chỏ vào đầu, tất nhiên là hắn tránh né nhưng kết quả vẫn không thay đổi, hắn bị chính cái cùi chỉ đó đánh bay.

“Ra ngoài đánh đi, ở đây đánh thì phá hoại quá... ta không nở.”

Ngao Hạo lại hiện ra từ trong khói bụi, tay cầm một thanh kiếm vàng lợp, nhìn hắn nói sau đó bước ra ngoài.

“Được... bệ hạ..”

hắn cũng biến mất.

Bên ngoài cung điện, hai thân ảnh một đỏ một vàng đang đánh nhau điên cuồng ngay trên không, không ngừng có âm thanh quái lạ vang lên.

“Hahaha... không tệ ... đối chiến với ta lâu như thế mà không sao .. rất tốt... bây giờ nghiêm túc hơn một chút..”

Ngao hạo hành hắn không thương tiếc nãy giờ, mới đứng lại ha hả cười nói, khí thế bắt đầu kéo lên rõ ràng nãy giờ , Ngao hạo không dùng toàn lực.

“Người nên dùng toàn lực luôn đi thì hơn..”

Mắt hắn bắt đầu chia bốn,sau lưng hai cái cánh màu đỏ cũng hình thành cánh tay, cầm bốn thanh huyết kiếm, sát khí bá đạo bắt đầu tỏa ra, hắn nhìn Ngao hạo như nhìn thấy Ma tộc vậy.

“Rất tốt... lại có cả Ứng long chân thể... nào xông vào đi.”

Ngao hạo nhìn hắn càng.. thỏa mãn cười nói, nhưng sau lưng bốn đôi cánh màu vàng cũng đã hiện ra, uy áp bắt đầu lan tràn, may mà không có người, nếu không chỉ sợ sớm bị hai cái uy áp này cho ép chết.

HAi thân ảnh lại xông vào nhau như hai con trâu điên , đánh nhau điên cuồng hầu như không biết trời trăng gì nữa ,

“rầm...”

hắn bị đánh bay xuống , dùng thân tạo ra nguyên một cái hố to đùng, sâu ba mét rộng cũng phải mười mấy mét nhìn hắn áo quần rách rưới te tua chẳng khác gì ăn mày,

“Ừm... hoàng huynh, ngươi sinh ra hắn làm gì?... hắn đâu phải yêu tộc... rõ ràng là yêu nghiệt mà.”

Ngao hạo cũng theo đó hiện ra, lau đi vết máu trên khóe miệng nhìn Ngao ứng long nói.

“Bệ hạ người khen trật rồi... lần này , con thua rồi... cô ta muốn làm gì cũng được.”

Hắn nghe vậy lập tức đứng dậy , rời đi cái hố nhìn Ngao hạo nói xong thì hắn lết cái thân tàn tạ của hắn đi, không nhìn lại dù chỉ một cái.

“HÀi... Hắn cùng hai người chúng ta... e là hắn cũng sớm thôi thành tử ngục như hai ta thôi... hoàng huynh,hai chúng ta đi uống rượu giải sầu đi... ta hôm nay hại đứa cháu của mình hơi bị thảm rồi.”

Ngao hạo cất kiếm hồi chân thân, bước đến khoác vai nhìn Ngao ứng long nói.

“Cũng đúng... hai ta đi uống rượu giải sầu đi... ta cũng hối hận lắm rồi... nhưng yêu hậu và quân sư thì tính làm sao?”

Ngao ứng long cũng lẩn thẩn, ngao ngán nói.

“Hai người các ngươi muốn đi đâu... đi mà không rủ hai bọn ta cùng đi à.”

Phụng tịnh cùng Hồ tĩnh di không biết từ lúc nào đã có mặt sau lưng hai bọn hắn, sát khí đầy mình, nói.

“Muốn đi thì đi thôi... Tiểu Trần đêm nay... chúng ta không giúp được con rồi ... con nên cẩn thận... nó sẽ ăn con từng chút một... chút con không bị ăn hết trong một đêm.”

Cả hai vị ngáo ngan ngan ngáo, nhìn nhau lắc đầu nói.Nói xong thì bốn người cùng nhau rời đi vui vẻ nói chuyện luyên thuyên uống rượu.

Quay trở lại với main, hắn bây giờ đã tắm rửa sạch sẽ mang một bộ áo ngủ, lăn đùng lên giường, miệng thì không ngừng lẩm bẩm trù ẻo như hắn không trù thì hắn ngủ không ngon vậy, nhưng hắn không để ý là có con tiểu cáo đang đợi giây phút này thì phải.

Số từ: 1713