Ngày hôm sau, lúc này tù binh ma tộc đã bị gom lại một chỗ, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xử lí đâu vào đấy, ngoài thành không ngừng có người bê từng cục đá to tổ chảng đặt vào từng chỗ đã được đánh dấu
Tại đầu thành , hai người :một trung niên , một thiếu niên đang nhàn nhã ngồi đánh cờ, không nói cũng biết hai vị đang nhàn nhã này là ai, trung niên là ngao ứng long. thiếu niên tất nhiên là main rồi.
“Con lại thua tiếp rồi... chơi lại hay chơi trò khác.”
Ngao ứng long đặt con cờ xuống sau đó nhìn hắn nói.
“Phụ thân cũng biết là con lên đây... không phải để chơi mà... phụ thân chuẩn bị nhiều đá thế này làm gì?”
hắn chỉ biết cười khổ nói, quả thật trình độ đánh cờ của hắn so với cha hắn chẳng khác gì mấy đứa mới biết chơi đánh với cao thủ cấp thế giới là bao.
“ hahaha... chỉ muốn bố trí một trận pháp thôi... con cũng chuẩn bị cùng cha đi đón quân sư đi... “
Ngao ứng long lại cười nói.
“Ừm... nhưng mấy tên ma tộc kia thì làm sao?..”
hắn lại nhìn về phía mấy tên tù nhân ma tộc, nghi hoặc hỏi.
“Bọn họ á... nếu ma tộc chấp nhận điều kiện chuộc họ về thì cho họ về... nếu không thì tùy vào họ thôi... ở lại thì ở lại làm yêu tộc không thì... lên bàn thờ.”
Ngao ứng long lại nhàn nhạt cười nói, nhưng trong giọng cười dày đặc sát khí.
“ Ạch... làm yêu tộc... ma tộc làm sao lại có thể làm yêu tộc?...”
hắn lại khó hiểu hơn nhìn phụ thân hắn.
“Hài... yêu tộc là vậy... con có thể xem là hơi nhu nhược một chút cũng được... còn việc bọn họ làm sao thành yêu tộc... thì rất đơn giản, chỉ cần họ chấp nhận tẩy đi ma tộc huyết mạch sau đó thay thế yêu tộc huyết mạch vào... thì sẽ được xem là yêu tộc... tất nhiên là mạng của họ vẫn nằm trong tay... ta.”
Ngao ứng long nhìn hắn chằm chằm sau đó thở dài một hơi nói.
“Vậy là tẩy não của họ...”
hắn đã hiểu ra vấn đề mà cha hắn đang nói.
“Cũng không hẳn là tẩy não của họ... chỉ là cho họ một cuộc sống mới thôi, cho họ một mục tiêu mới để sống... con biết không?... đa phần trong số họ là bị bắt ra trận... phải rời xa người thân mình... vậy con biết vì sao đội quân của ta mạnh vậy không?... vì họ có thứ mà họ bằng lòng sẵn sàng hi sinh cả thân mình để bảo vệ... họ muốn bảo vệ người thân của mình, muốn bảo vệ cuộc sống của mình... ta cũng nói với con luôn... không ít người trong quân của ta từng là ... Ma tộc.”
Ngao ứng long chỉ tay về hướng tù nhân nói.
“Cái gì?... là thật sao?”
hắn kinh ngạc thốt lên.
“Là thật... được rồi cùng ta đi đón quân sư nhanh nào.. thời gian không còn nhiều đâu.”
Ngao ứng long gật đầu nói một tiếng sau đó lặng lẽ đi xuống, bỏ mặc hắn còn đang trong trạng thái đứng hình của mình.
“À... vâng.”
Hắn cũng nhanh chóng đi theo cha hắn dẫn quân ra khỏi thành, đi đón vị quân sư “liễu yếu đào tơ” kia.
------
(thời gian đi đến doanh trại thôi)
Lúc đầu thì hắn thấy cha hắn đi rất hiên ngang nhưng càng gần doanh trại thì sắc mặt của phụ thân hắn càng ngày càng khó coi.
“Phụ thân... người bị sao vậy?... trúng ám thương à.”
hắn đương nhiên cũng nhìn thấy sắt mặt của phụ thân hắn, mở miệng nhanh nhẹn nói.
“Đại Tiểu trùng... tiểu tử... ngươi mới vào quân doanh nên không biết thôi... cái này trong quân ai cũng quên hết trơn rồi... quân sư lúc... “
Lang tôn mở miệng nói chưa hết thì một tiếng rống như sấm vang lên:
“Câm miệng ... ngươi dám nói một câu nữa là... ta... cho ngươi thành lang quay luôn ... nghe rõ chưa.”
Ngao ứng long đương nhiên cũng nghe được sắc mặt lại bắt đầu đen đỏ lẫn lộn, tức điên nói.
“pupupuu... vâng, đại nguyên soái đại nhân ... ngã nào chút nữa... Đại tiểu trùng tiểu tử chả biết... đến rồi kìa.. chuẩn bị tâm lí đi.. pupupu.”
Lang tôn cười khúc khích híp cả mắt , nói.
“Ngươi... đến rồi... sao?”
Ngao ứng long nhìn về phía trước, mồ hôi to như hạt đậu bắt đầu rơi xuống.
hắn cũng nghi hoặc nhìn theo, trước mặt đã là doanh trại, nhưng nhanh chóng mắt hắn co rụt lại, giờ hắn đã hiểu vì sao mặt phụ thân của hắn lúc trắng lúc xanh, lúc đen lúc đỏ rồi.
Bởi vì trong tầm mắt của hắn là vị quân sư kia, hiện tại đang mặc một bạch y kết hợp với khuôn mặt đẹp nhìn vị quân sư 'kia' bây giờ chẳng khác gì tiên nữ giáng phàm cả ,đã thế còn đang vẫy vẫy cái quạt lông hạc nữa mới ghê chứ chẳng khác gì vợ đợi chồng về đâu,
Đương nhiên hắn cũng không quên nhìn tâm trạng của cha hắn, bây giờ ông ta cúi gầm cả mặt xuống, rõ ràng đang xấu hổ .
“phụ thân... ai đang vẫy tay kìa... sao trông quen thế nhỉ... Lang lão...người nói xem đó chẳng phải là vị quân sư “Liễu yếu đào tơ'' đó sao... phụ thân nhìn xem có phải không? ''
đã thế ,hắn còn chêm một câu châm chọt nữa mới ghê chứ, con cháu khốn nạn thế đấy
“ Con... Phụt... con đợi đấy cho ta.”
Cha hắn chính thức tức hộc máu mồm sau câu đó.(chỉ đùa tý thôi... không phải máu chỉ là tương cà chua thôi)
“pupupu... Tiểu trùng tử...ngươi đỉnh lắm... ta bắt đầu thích ngươi rồi đó... pupu.”
Lang tôn nhìn hắn đưa một ngón tay cái lên, nói.
“Hai người các ngươi... đủ rồi đó... tha cho ta đi... lập tức nhanh đi đón quân sư.”
Ngao ứng long lau đi tương cà chua trên miệng, nhìn hai người cười khổ nói, Ngao ứng long, hắn chính thức biị bại trận trong cuộc vây công của Ngao Trần và đệ đệ của hắn Lang tôn.
“Tiểu trùng tử... đủ rồi... tha cho vị Đại nguyên soái cao cao tại thượng đi... vây công thêm một tý nữa là hắn ... xỉu đấy.”
Lang tôn khinh bỉ cười nói.
“vâng... bái kiến quân sư.”
Hắn cũng đáp lại, lúc này quân cũng đã đến trước mặt vị quân sư, tất cả không hẹn mà lần lượt cùng nhau quỳ xuống hướng vị quân sư cúi chào chỉ ngoài cha hắn thôi cũng thấy địa vị của vị ''quân sư '' này trong quân đội cao thế nào.
“được rồi... mọi người đứng lên cả đi... Ngao nguyên soái... ta vừa đập hộp ma tộc xong... ngươi tính thưởng cho ta cái gì đây.”
Vị quân sư hướng toàn quân vẫy tay nói, đợi toàn bộ đứng dậy sau đó mới hướng Ngao ứng long nói tiếp.
“Cái này... bao nhiêu tên vậy?”
Sắc mặt của Ngao ứng long càng nghe càng đặc sắc.
“Ừm...khoảng ba mươi hay bốn mươi vạn gì đó... theo giao ước thì... ta muốn làm gì ngươi thì làm... đúng không nhỉ?... vậy thì thế này đi... toàn quân lập tức trở về quan ải”
Vị ''quân sư'' nói xong thì cũng nhảy lên ngồi chung với Ngao ứng long, đoạt luôn cái chức của hắn.
“Cái này... Quân sư ngươi làm cái gì vậy?.. ở đây có con nít đó.”
Ngao ứng long cũng cứng họng nhưng ngay lập tức nghĩ ra kế thoát thân, hắn nhìn về phía Ngao Trần, nói.
“Ngao nguyên soái... ngươi muốn thoát thân cũng không nên lôi con của ngươi vào... nếu không thì... ngươi tự hiểu đi.”
Vị ''quân sư'' nhìn Ngao ứng long hung ác nở một nụ cười răng đe, nói.
“ạch... được rồi... toàn quân xuất phát trở về.”
Ngao ứng long cũng trực tiếp đứng hình khi nghe lời nói ''hung ác''của vị quân sư nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nhìn lại số quân đã tập hợp đầy đủ, nói, xem ra Ngao ứng long Ngao nguyên soái đã chấp nhận số phận đã bị vị quân sư an bài của mình.
Số từ: 1571