Sát Đấu Truyền Kỳ

Chương 78: Tiến nhập đáy tháp




Linh Khởi đem chuyện này toàn bộ thuật lại cho 4 vị trưởng lão khiến 4 người họ chấn kinh 1 phen. Họ lúc đầu không hề tin được chuyện này vì nó quá là giả tạo, nhưng chính Lãnh Mạc đã xác nhận điều này nên bọn họ buộc phải tin. Ai cũng cười khổ 1 tiếng xấu hổ vì thân là trưởng lão, trị vì ở tông môn bao lâu nay mà hiện giờ mới biết chuyện này. Sau khi nghe được mối hiểm họa của dị hỏa khi nó thoát ra ngoài không khỏi 4 vị trưởng lão rùng mình 1 cái như hít phải 1 ngụm khí lạnh, nhưng rồi lại thở phào nhẹ nhõm khi biết được nó đã bị phong ấn tiếp tục.

Đối với chuyện của Lãnh Mạc, họ cũng khá do dự khi để cậu thôn phệ Vẫn Lạc Tâm Viêm. Nhưng lần chấn động đó cậu cũng 1 phần giải quyết, bảo tồn tông môn nên phải gọi là lập được đại công, cậu còn nói rằng sẽ có cách giúp Luyện Tháp hảo hảo tốt hơn trước nên chuyện này cũng có thể suy nghĩ. Sau 1 lúc hội ý, cả 4 trưởng lão đều gật đầu đồng ý, tất cả vì muốn cho tông môn lớn mạnh hơn trước và giúp Lãnh Mạc, sau đó mỗi người đều nhận được 1 khỏa đan dược ngũ phẩm từ Linh Khởi. Ai cũng phấn khích vì thực lực của họ lại có thể tăng thêm, nhất là đại trưởng lão La Viên. Nếu phục dụng đan dược này sẽ giúp ông đột phá Đấu Hoàng, cảnh giới mà những người mới bước vào con đường tu luyện đều thèm khát.

-------

Hôm nay chính là ngày mà Lãnh Mạc bước chân vào Luyện Tháp để thôn phệ Vẫn Lạc Tâm Viêm. Có thể chuyện lần này sẽ khiến cậu bế quan 1 thời gian khá dài, dù vậy cậu đã chuẩn bị mọi thứ lẫn tinh thần để đối mặt với nó. Nhưng trước khi đi, Lãnh Mạc còn vào ngục căn dặn Trọng Đạt và Trọng Thiên 1 vài chuyện.

‘Các người đã hiểu chưa?’

‘Chúng tôi đã ghi nhớ, nếu thật sự chuyện đó xảy ra chúng tôi dù bỏ cái mạng này cũng sẽ làm!’

‘Hắc, nếu 2 người chết thì làm sao ta đưa thứ đó được chứ’

Trò chuyện cùng 2 người đó chốc lát, cậu đi đến bên cạnh làm gì đó với hắc xích trên tay bọn họ rồi gật đầu. Xong việc, cậu rời khỏi ngục đi thẳng đến Luyện Tháp để chuẩn bị đại sự. Bên ngoài cửa vào có 4 vị trưởng lão, Linh Khởi, Linh Nhi và Diệp Tu đang đứng chờ đợi Lãnh Mạc, họ cũng trong ngóng chuyện cậu bế quan lần này sẽ đem cậu trở thành cái thứ gì nữa. Nếu có thể trở thành Đấu Tông thì thật sự quá tốt, có thể đem Bích Ngân Tông so sánh với các tông môn ở Đế Đô Thiên Mã, đứng nhất ở Miêu Linh Thành này.

‘Bắt mọi người phải đợi’

Từ xa giọng của Lãnh Mạc vọng lại, mọi người đều hướng nhìn thấy được 1 thân ảnh hắc bào đang bước đến. Gương mặt của Lãnh Mạc vô cùng tự tin, lần này cậu phải đột phá để có thể nâng cao thực lực lên 1 tầm cao mới. Khi cậu đến gần, 4 vị trưởng lão ôm quyền chào, cậu đáp lại bằng cách tương tự cũng ôm quyền.

‘Thời gian bế quan của đệ sẽ là bao lâu?’

‘Chắc cũng phải ít nhất là 1 năm, nếu tình hình trong tháp hoàn toàn ổn và không có sự tác động nào từ bên ngoài’

Thắc mắc khoảng thời gian bế quan của Linh Khởi, cô liền mở miệng hỏi. Thời gian 1 năm không phải là là quá dài đối với những người tu luyện như họ, nhưng 1 năm cậu không có ở đây nếu các thế lực khác biết được ắt sẽ làm khó dễ tông môn. Nhưng đó không còn là vấn đề nếu thật sự phải tử chiến thì vẫn còn 3 con bài tẩy có thể đem những thế lực đó đánh chết.

‘Mọi người đừng làm trễ thời gian của cậu ta nữa. Lãnh Mạc, hãy cố gắng, mọi chuyện của cậu ta sẽ giải quyết’

‘Nếu vậy thì đa tạ Diệp Tu đại nhân’

Cảm thấy cuộc trò chuyện rơi vào bế tắc, Diệp Tu liền thúc cậu vào trong Luyện Tháp sớm. Lãnh Mạc gật đầu, sau đó còn nói vài câu nữa với 4 vị trưởng lão và Linh Khởi, cậu đem 1 vài đan phương giao cho Diệp Tu để phục dụng cho đệ tử tông môn trong thời gian bế quan rồi đảo mắt nhìn đến Linh Nhi phía sau.

‘Tỷ đừng lo, đệ sẽ sớm xuất quan thôi mà’

Quay người lại nhắn gửi Linh Nhi 1 vài câu để cho cô yên tâm hơn.

‘Được, tỷ chờ đệ xuất quan’

Nghe hết câu nói của Linh Nhi, cậu quay người đi thẳng vào trong tòa Luyện Tháp. Cánh cửa to lớn sau khi cậu bước vào dần khép lại, 1 khoảng im lặng xuất hiện ở nơi này, cậu đảo mắt nhìn xung quanh 1 cái rồi tập trung vào cái kết giới trước mắt. Đấu khí trong cơ thể bắt đầu vận chuyển, cậu lập tức đem nó trấn áp lại.

‘Tiểu tử, sau khi con xuống đó rồi thì ta sẽ rơi vào tình trạng ngủ say nên mọi chuyện con phải tự gánh lấy, hiểu chứ?’

‘Con hiểu rồi, A Ngân và Phượng Viêm cũng hãy nhân lúc đó mà tu luyện trong tâm hải’

‘Được

Nói xong, cậu đến bên cạnh kết giới, tạo ra 1 lỗ hỏng trên đó. 1 luồng nhiệt cực nóng thoát ra bên ngoài, Lãnh Mạc hốt hoảng liền vận dị hỏa hộ thể để giải quyết luồng nhiệt này. Kinh hãi 1 chút trước sức nóng như thế, nhưng đây chỉ là tàn dư của Vẫn Lạc Tâm Viêm, nếu thật sự gặp trực tiếp nó thì lượng nhiệt sẽ còn bá đạo hơn gấp nhiều lần.

Lần này cậu sẽ tự bản thân thôn phệ nó mà không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai. Kinh nghiệm lần trước đã có nên lần này có thể không mấy khó khăn, chỉ khác là lần này phục dụng đan dược. Cậu tiến vào lỗ hỏng đó rồi liền hồi phục lại kết giới nguyên trạng ban đầu. Nhìn xuống dưới đáy tháp, cậu thấy được 1 đóm lửa nhỏ đang chật vật, từng tiếng rên rỉ vọng lên từ đáy tháp. Không chút chần chừ, cậu liền vận đấu khí dực lao thẳng xuống dưới đó.

‘Vẫn Lạc Tâm Viêm, ta đến đây!’

-------

Bên ngoài tháp, mọi người ai cũng có vẻ buồn bã khi Lãnh Mạc đi mất, họ biết những ngày tháng qua đều nhìn thấy được thân ảnh của cậu, 1 thân ảnh khiến cho ai cũng phải phấn đấu hết mình. Được ca tụng là sự tồn tại cao cao tại thượng, bất cứ ai trong thành nghe danh đều ngưỡng mộ. Hiện giờ người đó đã bế quan, ẩn nấp hình bóng của mình.

‘Các trưởng lão và Diệp Tu nghe lệnh, trong vòng 1 năm không cho bất cứ đệ tử nào được đến gần Luyện Tháp!! Mỗi ngày cứ 2 vị trưởng lão canh giữ bên ngoài đề phòng bất trắc!!’

‘Rõ, tông chủ!!!’

Linh Khởi truyền lệnh xuống, những người được nêu lên ôm quyền tuân lệnh. Chuyện này tuy có thể gây ra sự bất mãn từ các đệ tử, nhưng việc này đã được giải quyết bởi những đan phương mà Lãnh Mạc để lại, có thể cho họ 1 nguồn đan dược để phục dụng như thế cũng không mấy là tồi rồi.

Từng người đảo bước đi khỏi tòa Luyện Tháp, ai cũng 1 lòng làm theo những chuyện mà cậu căn dặn. Chỉ có Linh Nhi như lưu luyến nơi này, cứ nhìn vào cánh cửa mà cậu đã bước qua, trong lòng có chút không nỡ nhưng rồi cũng phải đi.

Dưới đáy Luyện Tháp là 1 vùng nham thạch cực nóng, muốn đến đây mà không có dị hỏa thì dù là Đấu Tông cũng bị tan chảy. Ở trung tâm khu nham thạch có 1 đầu hỏa mãng đang bị xích lại, đôi mắt đầy căm phẫn đang phát ra từng tiếng rên rỉ do phong ấn trên cơ thể nó. Đột nhiên từ phía trên lao xuống 1 thân ảnh hắc bào lục dực, ánh mắt của nó đổ lên thân ảnh ấy đầy nghi hoặc. Chốc lát liền nhận ra kẻ trước mắt của mình rất quen thuộc liền rống lên 1 tiếng phẫn nộ.

Cả cơ thể của con hỏa mãng run mạnh lên như muốn thoát khỏi phong ấn nhưng không thể, nó đành im lặng chờ đợi xem kẻ trước mặt mình sẽ làm gì tiếp theo. Lãnh Mạc nhìn xung quanh xem xét, chỉ thấy 1 màu đỏ của nham thạch và con hỏa mãng, không còn bất cứ thứ gì xung quanh. Cậu không ngờ ở dưới đáy tháp lại có 1 nơi như thế này, thật sự quá choáng ngợp. Xem xét xong, cậu nhìn thẳng vào Vẫn Lạc Tâm Viêm, ánh mắt căm phẫn của nó khiến cậu có chút rùng mình nhưng như thế chưa là gì cả.

‘Sư phụ’

‘Biết rồi, con hãy nhớ khi giải phong ấn cho nó ta sẽ lập tức rơi vào trạng thái ngủ say. Nên con phải thật cẩn thận với nó’

‘Ân’

Cùng Nguyệt My nói chuyện 1 lát, sau đó cô hiện ra tay thủ ấn. Phong ấn trên cơ thể Vẫn Lạc Tâm Viêm vừa biến mất thì cô cũng biến mất theo.

Rống!

Con hỏa mãng thoát khỏi phong ấn rống lên 1 tiếng run chuyển không gian nham thạch, liền lao đến chỗ Lãnh Mạc. Nhận thức được việc này, cậu nuốt 1 ngụm nước bọt rồi lấy ra Hỏa Thần Thương chuẩn bị nghênh tiếp nó.

Oanh!

Lãnh Mạc tay nắm chặt cán thương, vung mũi thương đập thẳng vào đầu của con hỏa mãng liền đem nó trấn áp xuống đất. Nhưng nhiêu đó chẳng thể nào đả thương được nó, lập tức lao vút lên vung phần đuôi vào Lãnh Mạc làm cậu chật vật văng ra xa, phun ra vài ngụm máu tươi. Vẫn Lạc Tâm Viêm thành hình thì quá là bá đạo, nó trừng đôi mắt tam giác nhìn thẳng vào cậu, chỉ chút nữa thì nó đã khiến cho dị hỏa hộ thể của cậu vỡ tan, lúc đó thì là cửu tử nhất sinh khó mà thoát được. Cậu lui lại, lấy ra Lôi Thần Thương bên tay trái, song thương đều xuất hiện kèm theo từng tia đạo hỏa lẫn đạo lôi kịch liệt bùng phát.

‘Liệt Hỏa Oanh Lôi!!!’

Những đạo lôi và hỏa hợp nhất lại với nhau tạo ra 1 luồng sức mạnh cực kỳ khủng bố, Lãnh Mạc 2 tay vung song thương xuất chiêu. Liệt Hỏa Oanh Lôi lao vút ra từ Lôi Thần Thương và Hỏa Thần Thương tạo thành 1 đầu hỏa lôi long lao thẳng vào con hỏa mãng. Không chịu nhục, con hỏa mãng gầm lên 1 tiếng lao thẳng đến đầu hỏa lôi long.

2 đầu hỏa lôi long và Vẫn Lạc Tâm Viêm va chạm vào nhau tạo ra rung chấn dữ dội dưới lòng đất, nhưng chưa đủ để tạo ra thêm 1 cơn rung chấn giống lần trước. Đầu lôi long của Lãnh Mạc trực tiếp đả thương đến con hỏa mãng, nó rống lên 1 tiếng thảm thiết rồi trừng đôi mắt nhìn cậu, có vẻ như nó nhận ra kẻ trước mặt mình là 1 đối thủ khó xơi nên phải thận trọng.

‘Tên tiểu tử….không tệ, không tệ. Bức ta đến cảnh này thì người là kẻ thứ 2 trong đời ta đấy’

Đầu hỏa mãng đột nhiên phát ra tiếng người khiến Lãnh Mạc khá ngạc nhiên, ra là nó có khả năng nói như Xích Viêm Địa Hỏa. Nếu như vậy thì dễ dàng hơn so với đối chiến như lúc nãy, Lãnh Mạc bình tĩnh đem song thương thu lại vào nạp giới.

‘Vậy kẻ nào là thứ nhất?’

Cậu từ tốn thử hỏi hỏa mãng để có thể làm thân với nó.

‘Hừ, nhớ lại cảm thấy cũng khá xấu hổ, thôi thì công nhận ngươi là kẻ thứ 2, ta sẽ kể cho ngươi biết kẻ thứ nhất’

Hỏa mãng như có 1 chút hảo ý đối với Lãnh Mạc nên trả lời 1 cách ngạo mạn khiến cậu có chút không hài lòng. Dù gì thì nói chuyện còn tốt hơn là đối chiến sinh tử như lúc nãy.

‘Kẻ đầu tiên mà bức ta đến tình cảnh còn thảm thiết hơn cả lúc này tên Tử Linh’