Sát Đấu Truyền Kỳ

Chương 109: Cảm xúc




Đã hơn 1 tháng từ khi Lãnh Mạc rời tông môn. Chuyện này khi truyền ra khiến các đệ tử xuống tinh thần, nhưng liền Linh Khởi đã “giảng đạo” cho họ nên các đệ tử dần trở lại như cũ và có chiều hướng phấn đấu hơn nữa. Cũng từ lúc cậu đi thì công việc càng lúc càng nhiều, đến nổi các trưởng lão cũng phải cật lực làm việc liên tục không ngừng nghỉ. Và cũng từ lúc đó, Linh Nhi đã bình thường lạnh lùng giờ lại càng lạnh lùng hơn, bất cứ chuyện gì cũng không quản. Linh Khởi đã khuyên cô nhưng cũng phải bất lực thở dài mệt mỏi vì không thể khuyên nhủ muội muội của mình được.

Linh Nhi trở nên thế này Linh Khởi hoàn toàn hiểu, tất cả đều là do cảm xúc của cô dành cho Lãnh Mạc quá sâu đậm đến nổi nhị kiến chung tình. Khi mà Linh Nhi nói ra chuyện này cho Linh Khởi đã khiến cô sốc nặng, mà chuyện này là lẽ đương nhiên. Nhưng điều mà phải khiến cho Linh Khởi suy nghĩ lại là muội muội của cô chưa từng đem lòng yêu ai cả, mà lúc này lại đem yêu 1 người chỉ mới 13, 14 tuổi.

Cũng vì tuổi tác cách xa nên cô luôn ngày đêm suy nghĩ về chuyện này, không biết bản thân có nên tán thành muội muội mình và Lãnh Mạc hay không. Với lại Lãnh Mạc vẫn còn trẻ, chưa biết cảm xúc yêu đương là gì, và cậu còn cả 1 chặn đường phía trước để trở thành cường giả thì lấy đâu thời gian mà nói yêu với đương. Càng nghĩ lại càng đau đầu, Linh Khởi đành phải chờ đợi khi nào Lãnh Mạc về thì nói cho cậu biết.

Mặt trời đứng bóng, trong biệt viện của Linh Nhi, hiện giờ đang vang lên từng tiếng xé gió do cô đang luyện thương pháp. Trên tay Hàn Băng Thương, Linh Nhi liên tục vung thương theo bộ pháp luyện thương pháp, từng lần vung đều rất uy lực, mạnh mẽ và uyển chuyển nhanh gọn. Ánh mắt có nét u sầu, giống như là trông đợi 1 cái gì đó. Sau 1 lúc cô đã luyện xong thương pháp, người ướt đẫm mồ hôi, lớp y phục thấm mồ hôi làm lộ ra 1 vài chỗ trên cơ thể ngọc ngà của Linh Nhi.

‘Chưa đủ, như thế này vẫn chưa đủ mạnh. Thực lực phải nhờ vào công pháp của Lãnh Mạc mới miễn cưỡng đạt tam tinh Đấu Vương, nếu không chăm chỉ tu luyện thì sẽ làm đệ ấy thất vọng mất’

Linh Nhi có vẻ như không hài lòng về bản thân mình hiện giờ. Mà dù chỉ trong vỏn vẹn hơn 1 tháng miễn cưỡng trùng kích tam tinh Đấu Vương cũng đã được gọi là thiên tài. Nhưng cô lại không hài lòng về nó, chuyện này nếu như người khác nghe được thì cũng phải tức điên lên. Sau đó, Linh Nhi vào phòng nghỉ ngơi rồi ngâm mình 1 lát, thay ra bộ y phục đã ướt đẫm, mặc lên bô xiêm y ngày thường.

‘Lãnh Mạc….đệ rốt cục đang ở đâu. Tỷ ước gì đệ quay về….’

Ngồi trên giường, cô không ngừng nghĩ đến Lãnh Mạc, cô không biết cậu đang ở đâu lúc này. Trong đầu vô số hình ảnh của cậu hiện lên, từ lúc gặp mặt cho đến lúc cậu rời đi, tất cả đều được in sâu trong đầu của Linh Nhi.

‘Linh Nhi tiểu thư! Có chuyện cấp báo!!’

Từ bên ngoài vọng vào tiếng hối hả của hộ vệ tông môn. Linh Nhi không biết xảy ra chuyện gì liền mở cửa xem thì thấy người hộ vệ này gương mặt tươi cười như gặp chuyện may mắn vậy.

‘Có chuyện gì mà ngươi hối hả như thế?’

‘Ân….’

Người này hối hả đến nổi thở cũng không thở, nói cũng không nói càng khiến cho Linh Nhi tò mò.

‘Tông phó đại nhân….đã trở về rồi ạ! Hiện đang ở cửa môn’

Từng chữ từng câu từ hộ vệ y nói ra lọt vào tai Linh Nhi liền làm cô sững người lại. Cô đảo mắt nhìn y để xem y có phải đang nói dối cô hay không, nhưng chỉ nhận lại bằng ánh nhìn chân thật của y. Nếu như theo lời y nói thì Lãnh Mạc thật sự đã quay về.

‘Ta phải đi!’

Không màng gì đến y, Linh Nhi chỉ nói 1 lời duy nhất rồi liền hối hả chạy đi. Vô số cảm xúc dần hiện lên trên gương mặt của cô, trong lòng phấn khích vô cùng vì điều mà cô ước đã trở thành sự thật. Lần trước khi Lãnh Mạc bế quan 1 năm đối với Linh Nhi cứ như 100 năm, lần này 1 tháng thì như 10 năm để đợi chờ vậy.

Vội vã chạy đến cửa môn, Linh Nhi thấy được 1 người vô cùng thân thuộc đang đứng đó, mắt hướng nhìn về cô. Lãnh Mạc phong thái vẫn như thế, vẫn là mái tóc đó, vẫn là gương mặt không sai vào đâu được. Đôi tay đan vào nhau rồi nắm chặt lại.

‘Linh Nhi tỷ, hơn 1 tháng không gặp, tỷ có chăm chỉ tu luyện không đấy?’

Lãnh Mạc tươi cười hướng đến Linh Nhi mà hỏi. Đột nhiên không nói không rằng liền lao đến đưa tay vòng qua cổ ôm lấy cậu khiến cậu vô cùng bất ngờ. Chuyện xảy ra quá nhanh làm Lãnh Mạc không kịp trở tay, đành để Linh Nhi ôm lấy mình như thế.

‘Đừng nói gì cả, để tỷ ôm đệ 1 lúc!’

Khi Lãnh Mạc vừa định nói gì đó thì Linh Nhi lên tiếng ngăn cậu, còn nói rằng để cô ấy ôm 1 lúc. Cậu không nói gì đành để cô ấy như thế 1 lúc vậy. Khi Linh Nhi đột nhiên làm hành động này khiến cậu ngượng chín cả mặt, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp vô cùng, cảm giác này trước đây cậu chưa từng trải qua lần nào. Theo tiềm thức, đôi tay săn chắc của Lãnh Mạc dần vòng qua eo của Linh Nhi sau đó ôm chặt lấy cô đem cô dùi vào ngực của cậu. Do chiều cao của cả 2 không quá chênh lệnh nên hành động này cũng khá là dễ dàng.

Chừng vài phút sau, 2 người vẫn ở tư thế đó, ôm chặt lấy nhau không buông. Linh Nhi nội tâm khá bất ngờ khi Lãnh Mạc hành động theo cô, việc này khiến cô vừa ngại nhưng lại vừa hạnh phúc. Hơi ấm từ cậu Linh Nhi cảm nhận được còn ấm hơn bất cứ hơi ấm nào trên đời. Được người mình yêu thương ôm lấy thì có gì là thiệt thòi mà còn ngược lại.

‘Khụ, 2 người định ôm đến bao giờ? Ít nhất hãy nói chuyện đi chứ’

Đột nhiên tiếng nói của Linh Khởi vang lên phá hỏng bầu không khí của 2 người. Cả 2 bất ngờ liền buông ra rồi lùi về sau về bước, gương mặt đều đỏ cả lên. Linh Nhi thử nhìn qua thì thấy không chỉ tỷ tỷ của cô mà còn có cả Diệp Tu và các trưởng lão vừa nhìn vừa mỉm cười 1 cách kỳ lạ. Linh Khởi khi thấy hành động này của 2 người chỉ có thể thở dài 1 hơi mà không thể nói gì thêm.

‘Tỷ tỷ và mọi người đã đứng đó bao lâu rồi?’

‘Từ khi Lãnh Mạc ôm lấy muội’

Linh Nhi ngượng ngùng hỏi thì nhận được câu trả lời làm cô và Lãnh Mạc ngượng chín cả mặt. Như vậy chẳng phải là chứng kiến gần hết rồi sao? Linh Nhi tự trách mình trong lòng tại sao lại làm điều ngu ngốc đó mà không xem xét xung quanh, cô ước gì có cái hố để mà chui xuống vì không còn mặt mũi nào nữa.

‘Chuyện đó chúng ta sẽ nói sau. Lãnh Mạc, tu vi sao rồi’

Linh Khởi buộc phải bỏ qua chuyện đó để Linh Nhi có thể bớt ngượng ngùng hơn đã. Rồi Linh Khởi hướng đến Lãnh Mạc hỏi, người như cậu thì trong khoảng thời gian này ắt có thể đề cao tu vi nên cô muốn biết cậu đã đạt đến cảnh giới nào rồi.

‘Hắc, nói ở đây không tiện, chúng ta hãy vào trong’

‘Được, vậy thì vào trong rồi nói’

Cảm thấy ở nơi thanh thiên bạch nhật như thế này nói ra chuyện đó không tiện nên gợi ý Linh Khởi cùng mọi người vào trong. Cô gật đầu sau đó cùng các vị trưởng lão và Diệp Tu quay vào trong. Lãnh Mạc bước đến chỗ Linh Nhi nắm lấy tay cô kéo cô đi theo, hành động này của cậu càng khiến cho tình cảm của Linh Nhi đối với cậu sâu đậm hơn và làm cô biết được tình cảm của cậu đối với cô là như thế nào.