Bà xã, anh đói....
- Thì?
- Anh muốn ăn....
- Đồ ăn ngay trước mặt anh đấy còn gì!
- Không.....Anh muốn bà xã đút cơ!
- Anh không có tay chắc
- Anh đau tay.... Hức hức....
- Ông tướng ơi, tay ông lành lặn từ lâu rồi! Đau cái nỗi niềm gì nữa!
- Hức..... Bác sĩ nói có để lại di chứng..... Anh đau tay lắm....
- A.... - Ai đó không chịu được, tuôn một tràng dài bằng tiếng Anh, Pháp, Ý, Đức, Nga lẫn lộn....
- Hức hức.... Bà xã không thương anh.... Ông trời ơi..... Sao số tôi khổ thể này.... Vợ tôi không thương tôi.... Tôi đi chết đi cho rồi, sống làm gì nữa.... Hu hu..... - Nói xong còn làm bộ đập đầu vào gối khóc lóc ầm ĩ muốn chết.
-..... - Trên trán ai đó đầy vạch đen, gân xanh nổi cuồn cuộn....
Sau một hồi gào khóc thê lương, thống thiết, đập đầu đến móp cả gối, Sakura choáng váng đầu óc, cuối cùng không chịu nổi được nữa đành thỏa hiệp, đút cho hắn ăn.
Mà ai đó vừa nghe xong, lập tức quăng cái gối sang một bên, hớn hở há to mồm chờ đút. Bộ dạng như bị ngược đãi cùng nước mắt nước mũi biến mất sạch sẽ trong chốc lát, cứ như người lúc trước và lúc này là hai con người hoàn toàn khác nhau!
Sakura cảm thấy thần kinh của mình chắc không thể chịu đựng được bao lâu nữa mất! Trải qua 3 tháng chăm sóc hắn mà chưa tức chết, nàng dám đảm bảo rằng Superman còn phải gọi nàng là sư cụ!
Hai tháng đầu kể từ khi hắn nằm viện đúng là địa ngục trần gian, Sasuke không cho phép bất cứ ai khác trừ Sakura động vào người hắn, kể cả người thân, bác sĩ, y tá, nếu không, hắn..... khóc chết cho mà xem.....
Thế nên, tất cả mọi việc từ thay thuốc, tiêm thuốc đều là bác sĩ đứng từ xa hướng dẫn Sakura. Cũng may, từ bé nàng đã tiếp nhận nền giáo dục ngoại khoá không bình thường của gia đình nên mấy chuyện này Sakura hoàn toàn xử lí được!
Có điều, tên mặt trơ chắn bóng nào đó còn dám bắt nàng phải đút thức ăn tận mồm cho hắn, trước khi đi ngủ phải nói chuyện với hắn 1 tiếng, ngủ cũng phải ngủ cùng giường với hắn! Không sao, cái này nàng nhịn! Đằng nào cũng không phải chưa ngủ chung bao giờ!
Thế nhưng, hắn còn được voi đòi Hai bà trưng, bắt nàng phải lau người cho hắn hàng ngày. Mà lau người là gì, tức là lột sạch quần áo ra rồi cầm khăn lau! Chưa hết, hắn còn bắt Sakura mỗi sáng thức dậy phải hôn hắn, trưa phải hôn, chiều phải hôn, tối hôn, trước khi đi ngủ hôn, xong sáng hôm sau và sau sau nữa phải lặp lại như thế!
Mẹ kiếp! Cho bà đây là osin chắc! Tự túc là hạnh phúc, lao động là vinh quang!
Ai đó cũng không phải dạng vừa, trực tiếp sai thuộc hạ vác loa đến rồi ngoạc mồm ra khóc lóc kể khổ mình đáng thương ra sao vào loa, làm cho mọi người đi qua cứ nhìn nàng với cặp mắt quái dị! Kết quả tất nhiên là lại đến tay con osin này làm rồi!Khỏi cần kể cũng biết tình trạng Sakura trong 2 tháng đầu kia thê thảm ra sao.....
Đến tháng thứ 3, phải nói là địa ngục của địa ngục, thứ tồi tệ nhất trong những thứ tồi tệ nhất. Sakura vốn tưởng sức khỏe hắn hồi phục với tốc độ nhanh chóng mặt, gần bằng lúc thường, các bệnh đã chữa khỏi, vết thương trên người cũng lành lặn không để lại sẹo, tay chân tháo nó bột, cử động ổn định, thì nàng sẽ thoát khỏi kiếp làm nô lệ này.
Không ngờ, việc hắn khôi phục không những không giải thoát Sakura khỏi địa ngục mà còn đưa nàng đến một nơi còn khủng bố hơn! Sakura vẫn bị cưỡng ép làm mọi việc y như trong mấy tháng đầu, ngoài ra, tay chân tên lưu manh này không để nàng yên, thỉnh thoảng lại kéo nàng lại ôm hôn một cái, dụi đầu vào cổ làm nũng làm Sakura tức đến muốn phanh thây người nào đó!
Khổ nỗi là bây giờ sức nàng không địch lại nổi sức hắn nữa, đành nghiến tăng nghiến lợi chịu đựng, thề sống chết sau này nhất định phải báo thù!
Cũng như vậy, Sakura đem tư tưởng nhẫn nhịn này đút cơm cho hắn, chịu đựng bị hắn ôm vào lòng, thỉnh thoảng cúi đầu hôn nàng một cái rồi nhìn nàng, cười lưu manh, khốn nạn!
Ở bên ngoài, qua ô cửa kính nhỏ trên cửa nhìn vào trong, mặt mũi ba người Ino, Naruto, Tenten đồng loạt đần thối đần nát ra, cằm rơi la liệt trên sàn....
Itachi thấy ba người trong tình trạng như vậy, không khỏi lắc đầu, tốt bụng nhắc:
- Nhặt cằm lên đi, con gián sắp bò vào rồi kìa!
Ba người không có phản ứng....
- Ối chết! Anh đánh rơi lọ axit sunfuric nồng độ 98% vào mồm ba đứa rồi!
Tức thì cả ba kinh hãi vội vàng khép mồm lại, sờ loạn trong mồm lên một lúc không thấy cái gì, đồng loạt liếc nhìn Itachi một cách thiếu thiện ý.....
Có ý tốt còn bị người ta lấy oán báo ân, Itachi nhíu mày, mặt lạnh nhìn ba tên vô ơn kia.
- Chúng mày không cảm ơn anh thì thôi, còn dám nhìn anh bằng ánh mắt đấy! Có đứa nào muốn thử cảm giác axit trong mồm là như thế nào không? - Nói rồi giơ cái lọ dung dịch trong tay ra, trên nhãn lọ có ghi: "H2SO4 98%! Nghiêm cấm uống dưới mọi hình thức!"
Cả ba quay phắt đầu đi, không dám tỏ thái độ gì nữa! Có trời mới biết ông chồn này biến thái cỡ nào, bọn họ không dại chọc giận!
"Sa-su-ke!!! Anh chán sống rồi đúng không?"
Từ bên trong phòng vọng ra thanh âm giận dữ khủng bố lỗ tai người ta, kế tiếp là một giọng nói vô lại không biết xấu hổ là gì.
"Không! Anh yêu đời lắm! Anh mà chết thì vợ yêu sẽ buồn lắm!!!
"Buồn buồn cái đầu nhà anh! Ai thèm buồn! Tốt nhất anh cút ngay cho khuất m.... Ưm...."
Naruto, Tenten, Ino nhìn vào, thấy thằng bạn được dân tình hết lời ca tụng là người đàn ông toàn năng, lạnh lùng, sắt đá, lãnh khốc, tuyệt tình đang..... đè con gái nhà lành ra mà cưỡng hôn..... Sau đó còn bày ra cái mặt sung sướng hưởng thụ, vô liêm sỉ cọ cằm vào cổ con gái người ta ra....."Vợ à, anh biết em ngoài mặt em cáu gắt, chỉ giỏi mạnh mồm nhưng bên trong nội tâm chắc chắn là không nỡ xa anh đâu mà! Em đáng yêu quá đi!"
Sakura: "....." Có lẽ phải cho hắn đi kiểm tra lại não lần nữa thôi, nàng không hề tin tưởng kết quả lần trước!
Inner: 'Bà đây là nội tâm chính cống đây, sao bà không nhớ là mình đã có những suy nghĩ..... buồn ói đấy nhỉ?'
Naruto, Tenten, Ino: *bỗng dưng muốn nôn*
"Anh có thể làm phước cho em mà bình thường lại như xưa được không? Mặt lạnh, ghét gần phụ nữ cũng được!
"Vợ à, cứ nhìn thấy em là anh không bình thường nổi! Anh mặt lạnh với người khác, ghét chạm vào phụ nữ nhưng anh lại thích "đụng chạm" gần gũi với chỉ một mình em! Ai bảo em sinh ra dễ thương như vậy! Thật là muốn chà đạp mà!" Nói xong còn cười toe toét, hôn chụt lên má nàng một cái.
Sakura: "....." Không biết nên chửi gì để không bị lặp lại nữa, vì cả quyển "nghệ thuật mắng chửi" tích lũy 22 năm trời của nàng đã bị đem ra dùng hết sạch trong mấy tháng trước rồi.....
Naruto, Tenten, Ino: *bao nhiêu đồ ăn, không phân biệt là của hôm qua, hôm nay hay hôm kia, lần lượt không kìm nén nổi từ dạ dày trào ngược ra miệng, phun như mưa ra ngoài*
'Trời ơi, cái người lạnh lùng, dã man trước đây đâu rồi.... Trời mau trả lại cho chúng con một Sasuke còn nguyên dây thần kinh xấu hổ đi.....' Đây chính là tiếng lòng chung của ba con người kia.
Itachi đứng một bên nhìn ba người, một mặt lắc đầu khinh thường.
'Bọn gà này, mới thế đã chịu không nổi! Ông đây phải nhìn cái cảnh sến phát ói này suốt 3 tháng, miễn dịch rồi!'
Mặt khác, anh thầm thương bác lao công ở bệnh viện. Tí nữa dọn bãi nôn này chắc vất vả lắm đây....
....
Ba người mặt mũi xanh lét, tái nhợt như tờ, chật vật lắm mới lết ra được khỏi bệnh viện.
Vừa ra đến chỗ đỗ xe, Ino không khách khí tặng cho Naruto ngay một táng vào thẳng cái mặt đẹp trai kia.
- Nhìn xem nhờ những "bài học quý giá" của cậu, cái thằng kia thành ra cái thể loại gì? Hả!!!?
Mặc dù trong cái thời xa xưa ở thế giới kia, Ino đã không ít lần nhìn Sasuke ngọt ngào ân ái với Sakura giữa nơi công cộng, nhưng mà.... đến cái mức độ kinh khủng thế kia thì đây là lần đầu tiên!
Một mình thằng mặt lạnh đó thì không thể "thê thảm" như thế được, chắc chắn có đứa khác dạy láo. Mà đứa mắc bệnh về não tiếp xúc nhiều nhất với Sasuke, thì ngoài thằng biến thái Naruto ra còn ai vào đây nữa!
Naruto ôm mặt rưng rưng nước mắt, nức nở, mếu máo biện minh.
- Hức.... Tôi chỉ dạy sơ sơ thôi.... Ai biết cậu ta.... Hức.... lại nghe lời thế.....
- Sơ sơ cái đầu cậu! Nhìn cái thể loại kia là biết bị tiêm nhiễm không ít thứ.... kém lành mạnh vào đầu rồi!
- Ừm thì.... hồi bé tôi có dụ dỗ nó xem "vài" phim tình cảm sến sẩm Hàn xẻng mấy trăm tập ấy mà.....Ino không nói gì, nét mặt vô cảm rút giày ra.....
5 phút sau.....
Ino cùng Tenten hiên ngang bỏ đi, để lại đằng sau một Naruto nằm chổng vó trên đất, những ngôi sao vàng năm cánh lấp lánh lượn vòng trên đầu, mặt mũi bầm dập, nhìn không ra khuôn mặt đẹp trai trước đây nữa.
Tenten nhịn không được quay lại nhìn thảm cảnh, lắc đầu cảm thán.
Đánh thế vẫn còn quá nhẹ! Phải đánh cho nằm liệt giường 1 năm mới miễn cưỡng gọi là đủ!
Nhờ "ai đó" dạy hư anh trai cô, trong thời gian Tenten phải hộc mặt vào làm việc, thay Sasuke điều hành tập đoàn thì anh trai cô lại tí tớn, tưng tửng giả bệnh đi trêu chị dâu. Mà đứa làm em như cô dám mà tìm anh trai càu nhàu, đây chưa muốn đổi hộ khẩu sang Nam cực nhé! Thôi thì đành giận cá chém thớt lên Naruto vậy!
Khổ thân thằng bé, bé thế mà đen....
.....
Sakura sau một hồi đấu tranh cực khổ mới thoát khỏi Sasuke được một lúc. Vốn nàng định đi dạo một mình trong vườn ở bệnh viện để thư dãn thần kinh, không ngờ vừa bước ra khỏi thang máy liền bắt gặp một người....
- Chị!
Yuki gật đầu một cái xem như chào, đôi mắt xanh biếc thoáng qua tia phức tạp.
- Ra ngoài đi dạo với chị một lát.
Kế hoạch thay đổi! Vẫn là đi dạo nhưng không phải một mình mà là hai mình. Với lại, với không khí kiểu này thì chắc chắn là không để thư dãn đầu óc rồi.
- Chị có chuyện muốn hỏi em.
- Em có chuyện muốn hỏi chị.
Sau khi đi được 2 vòng quanh vườn, rốt cuộc cũng có người dừng bước, lên tiếng, nhưng là cả hai đồng thanh.
- Em nói trước đi.
Sakura cúi đầu tần ngần, do dự một lúc rồi mới ngước lên hỏi:
- Tại sao chị lại.... tra tấn Sasuke thành ra như vậy?
Nàng chỉ vừa dứt lời đã cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm đáng kể. Trong mắt Sakura từ bé đến lớn, chị nàng là một người hiền lành, từ ái, ấm áp, nhưng mà có lẽ sau vụ của Sasuke thì nàng phải nghĩ lại đấy!
Một người phụ nữ mới đầu 30 tuổi có thể một tay điều hành êm đẹp toàn bộ chi nhánh lẫn tổng bộ ở châu Âu của một tập đoàn lớn mạnh mà không gặp bất cứ trở ngại gì thì xác định người này không phải dạng vừa rồi!
Cứ cho là Yuki hiền lành với Sakura đi nhưng chắc gì đã tử tế với địch thủ! Có câu nói rằng: "Thương trường là chiến trường, muốn sống sót thì phải có bản lĩnh và thủ đoạn! Không có thì chờ chết đi là vừa!"
Thế nên cái suy nghĩ "Yuki hiền lành" đã cuốn gói phắn ra khỏi đầu Sakura rồi! Chỉ là, đối diện với bộ dạng hung thần, sát khí tứ phía của Yuki bây giờ, Sakura vẫn thấy lạnh sống lưng.....
- Đối với kẻ bạc tình như hắn, tra tấn đã còn là quá nhân từ rồi! Loại cặn bã như hắn đúng ra không đáng tồn tại trên thế giới này!
- Bạc tình? - Sakura nhướn mày nghi hoặc - Anh ấy từng phản bội ai à? Sao em nghe Naruto nói trước giờ anh ấy chưa từng có người yêu?
Nhận ra mình có chút lỡ lời, Yuki kiềm chế lại cảm xúc kích động trong lòng, cố ý nói lảng sang chuyện khác.
- Em còn muốn hỏi chị chuyện gì nữa không?
- Không! - Sakura lắc đầu, cũng không muốn truy hỏi đến cùng chuyện "bạc tình" kia nữa - Đến lượt chị hỏi.
Yuki trầm tư trong giây lát, nét mặt trở nên nghiêm túc.
- Em yêu cậu ta không?
-.....Sao chị lại hỏi vậy? - Sakura kì quái nhìn Yuki, hai gò má ửng hồng. Vấn đề này có hơi..... riêng tư.....
- Cứ trả lời chị đi!
Sakura cúi đầu, trong lòng bỗng thấy bối rối, nàng ngập ngừng nói:
-.....Em cũng không biết chắc nữa.... Chỉ là lúc nhìn thấy Sasuke trong tình trạng nguy kịch 3 tháng trước, em có cảm giác sợ hãi khi nghĩ rằng có thể anh ấy sẽ ra đi vĩnh viễn, bỏ rơi em lần nữa.... Lúc đấy em mới nhận ra rằng mình có cảm xúc không đơn giản với Sasuke....
Ánh mắt Yuki loé lên, cô sửng sốt nhìn Sakura.
Sakura vừa nói "lần nữa", trong khi đó nó mới gặp hắn không lâu và toàn là nó trốn khỏi Sasuke chứ hắn có bỏ rơi nó lần nào đâu.... trừ hai lần trong quá khứ đó.....
Đến bản thân Sakura cũng không nhận ra trong lời nói của mình có gì khác thường, nàng chỉ nói đúng như những gì mình nghĩ thôi.
Xem ra phong ấn đã dần yếu đi rồi, việc Sakura nhớ lại chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.... Vậy thì tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý cho Sakura một chút....
- Nếu có một ngày, chỉ là nếu thôi, em phát hiện ra người em yêu, người em từng vứt bỏ tất cả để ở lại bên cạnh hắn, lại chính là kẻ ruồng rẫy em, thậm chí..... sẵn sàng giết chết em.... em sẽ làm thế nào?
Sakura sững người, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cặp mắt lục bảo mở to, đầy kinh hãi nhìn Yuki, môi mấp máy không thốt nên lời.
Bộ dạng của Sakura lúc này càng làm Yuki thêm khẳng định, nàng hẳn đã từng nhớ lại không ít chuyện rồi, nhưng chắc vẫn nghĩ đấy chỉ là ảo ảnh. Bây giờ Yuki lại hỏi thế này thì thật....
- Thôi quên đi, đằng nào có hỏi cũng bằng thừa, chị biết trước câu trả lời rồi.... - Yuki thở dài, ảo não nhỏ giọng lầm bầm rồi không đợi Sakura kịp phản ứng, vỗ vai nàng, bỏ lại một câu: "Đừng để ý lời chị, đi về đi!" rồi cứ thế rời đi.
Nói đùa, bảo Sakura không để ý sao được. Yuki không phải loại rảnh tới mức hỏi một câu vô căn cứ như vậy, trừ khi có sự tình ẩn đằng sau.
Nhớ lại những ảo ảnh mà mình từng nhìn thấy, mơ thấy, trong lòng nàng dấy lên nỗi hoang mang. Rốt cuộc đây chỉ là ảo ảnh, một cơn ác mộng dài hạn hay là.... kí ức?
Nếu đây là kí ức, nàng có thể thấy, vậy.....
Sakura khẽ ngước lên nhìn cửa sổ phòng bệnh của Sasuke....
.....Liệu hắn có thấy được không.....