"Aaaaaaaaa......!!!"
Sakura sợ xanh mặt thét chói tai. Lúc này nàng không quan tâm đến cái gì gọi là hình tượng nữa, sống chết vùng vẫy khỏi vòng tay lạnh băng, không chút sức sống đang siết chặt mình. Bao nhiêu bài cắn xé, cào cấu, võ vẽ gì từ bé đến giờ đều được lôi ra vận dụng triệt để vào "con ma" đằng sau.
Nhưng là bất luận Sakura có ra tay dã man thế nào, hai càng tay lạnh lẽo vẫn không lúc nào buông lỏng. "Con ma" dường như cố ý đùa giỡn nàng, đẩy nàng ngã xuống sofa rồi nằm đè lên, gục đầu vào cổ nàng ra sức cắn, hôn.
Sắc mặt Sakura lúc này đã không còn chút tia hồng hào nào rồi, cả người lạnh run với suy nghĩ: Con ma này không phải chơi gái chán chê ở Địa ngục rồi nên hiện hồn lên đây định cưỡng bức nàng tìm thú vui mới đấy chứ?
Không biết "Con ma" này nghe được suy nghĩ của nàng xong có chết vì cười không đây!
Thấy giãy dụa vô dụng, Sakura rưng rưng nước mắt, nghẹn giọng sợ hãi, yếu ớt cầu xin.
- Ngài.... Ma à.... Xin.... Xin ngài tha ch.... cho tôi....một mạng..... Hức hức.... Tôi còn.... mẹ già trăm tuổi và anh trai tàn tật.... Hức hức.... mắc bệnh Down..... ở nhà....
Sasori đang.... ở tầng trên bất giác hắt xì một cái....
"Con ma" nghe xong thì thiếu chút nữa lăn ra đất ôm bụng cười sặc sụa, vất vả lắm mới đè nén lại được, khàn khàn giọng nói:
- Đổi lại ta được gì?
Sakura bây giờ bị dọa sợ phát khóc rồi, còn đâu tâm trí mà nhận ra cái giọng hết sức quen thuộc này nữa.
- Tôi sẽ cúng gà luộc và thắp hương xịn cho ngài hàng năm.... à không, hàng tuần....
- Không cần! - "Con ma" giọng có chút bực bội khi bị lên bàn thờ - Chỉ cần cô phải làm theo bất cứ việc gì ta nói....
'Bất cứ việc gì....' Sakura khóc không ra nước mắt. Nàng muốn kháng nghị, có được không?
Đương nhiên là không được! Nghĩ gì "con ma" buông tha cho nàng dễ thế!
- Nếu không nghe lời.... - "nó" khẽ hôn lên từ cần cổ của nàng xuống đến xương quai xanh, và còn định xuống dưới nữa nhưng là Sakura đã quá hãi mà hét toáng lên.
- Được rồi! Tôi sẽ nghe lời, không bao giờ dám có ý kiến gì nữa!
- Ngoan lắm!
Hài lòng với câu trả lời của Sakura, "con ma" từ từ ngẩng đầu lên khỏi hõm vai nàng, gương mặt tuấn tú đậm ý cười nhìn đối diện với Sakura.
Ánh sáng yếu ớt từ TV hắt lên khuôn mặt hắn, những đường nét quen thuộc từ từ hiện rõ lên trong màn đêm, làm Sakura trợn tròn mắt, kinh ngạc hô lên:
- Uchiha Sasuke!!!
- Ừ, anh đây.... - ai đó cười vô sỉ đáp lời, mũi còn không biết điều cọ cọ lên mũi nàng.
Xâu chuỗi lại các sự kiện, Sakura rốt cuộc đau lòng nhận ra rằng mình đã bị lừa một cách trắng trợn. Lửa giận xộc lên tận não, nàng phẫn nổ đẩy mặt hắn ra, quát ầm lên.- UCHIHA, ANH LÀ ĐỒ KHỐN NẠN!!!💢💢💢
Sasuke giữ chặt tay nàng, không cho ngọ nguậy, hôn nhẹ lên mũi nàng, mặt dày nói.
- Cảm ơn em đã khen!
- Ai thèm khen anh! Anh bị điếc à mà không nghe ra tôi đang chửi anh! - Đối với sự "nhây" của hắn, nàng tức đến đầu bốc khói, thở phì phò.
- Sakura thân yêu, em chửi hay khen đối với anh mà nói đều như nhau thôi! - Có thể nói lúc này Sasuke đang rất nghe lời "thầy" Naruto mà áp dụng tuyệt đối bài học:
Nói chuyện với phụ nữ phải mặt dày vô đối, bê tông cốt thép vô đối không sánh bằng.
Có lẽ bài học này rất có tác dụng vời Sakura, nghe xong mà nàng cảm thấy mình không thể cùng loại người mặt dày bằng chiều dài Vạn Lý Trường Thành cãi nhau. Thôi thì chọn cách truyền thống, im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ!
Thấy Sakura quay mặt sang phí khác, hoàn toàn coi hắn là không khí, sắc mặt hắn trầm xuống. Hắn còn chưa giận nàng vì đã bỏ đi không nói với ai, nàng lại còn tức hắn.
- Vì sao nghỉ việc?
-.... - Nàng vẫn quay mặt đi không nói một tiếng nào.
Sasuke hơi mất kiên nhẫn, tay nắm cằm Sakura, ép nàng phải xoay mặt nhìn thẳng vào mình, nét mặt nghiêm túc khác hẳn với vẻ đùa vợt ban nãy.
- Nói!
Bị thân hình đồ số của hắn đè lên, Sakura cảm giác mình ruột gan mình sắp phòi ra ngoài qua đường miệng rồi.
- Không ai dạy anh nói chuyện với người khác phải ngồi đối diện với họ chứ không phải nằm đè lên họ à? - nàng khó chịu kháng nghị.
Nghe vậy, Sasuke mới chống tay lên đệm nâng người dậy, như vậy nội tạng của Sakura vẫn an toàn ở trong người. Nhưng mà sao nàng cứ có cảm giác một quả thận chạy lên đến vị trí dạ đay rồi???
- Trả lời anh! - Sasuke vẫn hết sức kiên nhẫn chờ nàng trả lời.
Không nghĩ tới tên này bám dai như vậy, theo nàng tới tận Mỹ, đã vậy đừng trách nàng ác!
- Hừ! Tôi theo người yêu tôi đến đây sống, có gì sai sao!?
Nếu là trước đây khi nghe Sakura nhắc tới người yêu nàng là Sasori, có lẽ hắn sẽ phải đau khổ đến chết rồi. Có điều, bây giờ Sasuke đã biết tất cả rồi. Hắn nhìn nàng đang rất tự tin với cái lý lẽ của mình, nhếch môi cười lạnh.
- Không sai.... Nhưng mà.... - hắn cúi đầu ghé sát bên tai Sakura, bờ môi bạc như đùa giỡn cố tình chạm vào vành tai nàng -.... Anh không biết em lại có sở thích muốn loạn luân cùng anh trai đến vậy....
Bị nói trúng tim đen, Sakura giật mình run rẩy.
'Chết thật, làm sao hắn biết được!?' Nàng đổ mồ hôi lạnh, khiếp sợ nhìn hắn.
- Chúng tôi.... Chúng tôi không phải là....anh em ruột.... - Nàng ngoan cố nói dối tệ một cách thảm thương.
Biết rõ sự lì lợm ngàn năm không đổi của Sakura, hắn nhíu mày, nguy hiểm nhìn nàng.- Không phải anh em ruột? Em cho anh là thằng ngốc sao, Veronica Emerald Alexandra?
Việc hắn gọi đầy đủ cả họ cả tên thật của nàng ra càng làm Sakura rùng mình. Một mặt vừa lo sợ cho tương lai của mình có chết dưới tay hắn không, một mặt âm thầm mắng thằng anh ăn hại của mình. Hắn biết dễ dàng thế này rồi mà thằng nào đó trước đây còn dám tự tin nói rằng mình phong tỏa tin tức rất tốt!? Có mà bịa đặt!
Đáng tiếc, sự thật không phải là anh nàng ăn hại, mà là nàng có một con bạn thân thấy tiền và zai là bất chấp tất cả, kể cả bán bạn cho người khác....
- Em không định giải thích một chút sao? - Hắn chưa quên thù này đâu, bị lừa một cách đau đớn.
Sakura rất biết thời thế, xác định được lúc này mình đang rơi vào thế bất lợi, liền thay ngay một mặt nịnh nọt, lấy lòng.
- Cái này.... Chúng ta có thể ngồi dậy tử tế rồi cùng thương lượng không?😅😅😅
- Không! - hắn thẳng thừng từ chối! Làm gì có chuyện dễ dàng thế, hơn nữa bây giờ hắn đang ở lợi thế.
- Anh có thể suy nghĩ lại.... - nàng nhẹ nhàng cầu xin, đổi lại vẫn là một câu:
- Không!
- Vậy anh muốn gì mới chịu buông tha cho tôi? - Sakura tức giận đẩy hắn ra.
Bất cứ điều gì hắn cũng có thể chiều theo nàng, đối với nàng hết mực yêu thương, dung túng, tha thứ cho nàng nhưng có một điều cấm kị: tuyệt đối không bao giờ nhắc đến chuyện muốn rời khỏi hắn! Và Sakura lại lần nữa động vào điểm cấm kị đó.
- Buông tha? Em muốn anh buông tha cho em? - Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng trong mắt lửa giận đã bốc cháy ngùn ngụt, quanh người đã tỏa ra tầng sát khí.
- Phải! Tôi cầu xin anh buông tha cho tôi! Làm ơn để tôi yên đi!
Sắc mặt Sasuke trong chốc lát lạnh lẽo tột cùng, ánh mắt phẫn nộ. Hắn ghì chặt nàng xuống ghế, lực tay như sắp bóp nát nàng.
- Anh đã nói rồi, kể cả khi anh chết em cũng đừng mơ rời khỏi anh nửa bước!
- Tôi không phải con chó của anh mà phải đi theo anh! Tôi là con người, có quyền tự do! Sớm muộn gì cũng có ngày tôi thoát khỏi anh, cho dù có phải xuống địa ngục đi chăng nữa!!!
Nàng muốn rời khỏi hắn đến vậy, cho dù là xuống địa ngục, nơi đã giam giữ nàng suốt hàng tỷ năm? Nàng đâu biết hắn đã phải khổ sở chờ đợi bao lâu để đem nàng ra khỏi đó, để bọn họ có thể làm lại từ đầu....
- Rút lại lời em nói muốn thoát khỏi anh! Anh sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì! Nếu không.... - hắn đem tay nắm trọn cần cổ nhỏ bé của nàng, chỉ cần sử dụng một lực thôi cũng đủ bẻ gãy nó.
Sakura không hề run sợ trước hành động uy hiếp đến tính mạng mình của hắn, trái tim không hiểu sao nhói đau rồi ngập tràn thấy vọng.
- Nếu không sao? Anh sẽ giết tôi? Giết đi!!! - Nàng khẽ nhắm mắt lại, một đoạn hình ảnh xẹt qua trong bóng tối trước mắt, thanh âm nhẹ nhàng vô thức vang lên....-....Cũng không phải là chưa từng làm....
Sasuke sững người lại, bàn tay nắm cổ nàng không khống chế được mà run rẩy, ánh mắt hắn lộ ra kinh ngạc nhìn nàng. Chưa lúc nào hắn cảm thấy khiếp sợ như bây giờ, sợ nàng sẽ nhớ lại tất cả, sẽ hận hắn, chán ghét hắn, mãi mãi rời xa hắn....
Không có khả năng! Cho dù nàng có thể nhớ lại hay không, hắn sẽ làm tất cả để nàng không thể rời khỏi hắn lần nữa, kể cả cầm tù nàng! Cho dù nàng có muốn hay không, đời này cùng đừng mơ rời xa hắn! Nàng là của hắn!
Bàn tay thô ráp nắm ở cổ Sakura rời ra sau gáy nàng, môi bạc hung hăng hôn xuống đôi môi anh đào nàng, không ngừng thô bạo càn quét, chiếm giữ....
Bất ngờ bị hôn, Sakura trợn trắng mắt khiếp sợ, môi bị giày xéo đau nhức không thôi. Có chết nàng cũng không nghĩ hắn lại hôn nàng, nàng cứ tin rằng hắn phải bóp chết nàng chứ? Chính Sakura cũng không ngờ mình có bao nhiêu chắc chắn, tin tưởng rằng khi đó hắn sẽ giết nàng! Ban nãy nàng thậm chí còn không biết mình đã nói gì nữa, cả hình ảnh xẹt qua lúc nãy là sao?
Có điều, bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó, quan trọng là làm sao để thoát khỏi hắn đã. Sakura liều mạng chống cự, móng tay sắc nhọn cào cấu để lại không ít vết thương rỉ máu trên người hắn. Thậm chí môi hắn cũng bị nàng cắn đến bật không ít máu rồi mà hắn cũng không có ý định dừng lại. Tệ hơn, dường như vị tanh nồng của máu tươi càng làm hắn dã man chà đạp hơn.....
Bế tắc! Nàng thật sự cảm thấy bế tắc!Đồng thời, Sakura không khỏi thất vọng về người của anh mình đào tạo ra. Lâu như thế rồi mà vẫn chưa phát hiện ra nàng đã trốn, đúng là ăn hại, y như cái người đào tạo ra!
Sakura vừa dứt suy nghĩ, lập tức bên tai vang đến tiếng nhạc chuông điện thoại của nàng!
Cuối cùng....
Nếu nàng nghe được đương nhiên Sasuke cũng nghe thấy, thân hình hắn thoáng cứng lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm....
Nhân cơ hội hắn phân tâm mà buông lỏng phòng bị, Sakura dồn hết sức lực vào tay, đẩy mạnh hắn xuống ghế, nàng lần theo hướng điện thoại mà chạy đến.
Hơi ấm bên người biến mất, ánh mắt Sasuke nhuốm bi thương, mất mát. Ánh sáng yếu ớt từ TV hắt đến gương mặt hoảng sợ của nàng mỗi khi quay lại đề phòng hắn, thấy nàng không ít lần va phải đồ đạc đến ngã trẹo chân mà vẫn không ngừng khập khiễng chạy đi, tim hắn thắt lại từng cơn....
- Sakura.... - Hắn muốn bước đến cạnh nàng đỡ nàng dậy, hỏi nàng có sao không, nhưng lời còn chưa kịp thốt, nàng đã hét lên với hắn.
- Đừng lại gần tôi! Tránh ra, quái vật!!!
Khoảnh khắc đấy tim hắn như tan nát thành trăm mảnh. Hắn chờ đợi nàng bao lâu chỉ để nghe nàng gọi hắn một tiếng "quái vật" sao? Trong mắt nàng, hắn chỉ là một con quái vật?
Sakura đâu thể nhìn thấy đau đớn trong mắt hắn, nàng một mực tìm điện thoại còn đang đổ chuông trong túi. Khi đã cầm được điện thoại lên, muốn kéo trả lời thì điện thoại bất ngờ bị giật lấy, ném ra xa. Tiếp theo, bản thân nàng chưa kịp phản kháng, trước mũi bị bịt một chiếc khăn, một mùi hương xộc vào mũi làm sự tỉnh táo dần mất đi, mí mắt nặng trĩu....Trước khi hoàn toàn rơi vào hôn mê, Sakura cảm thấy có ai ôm chặt lấy nàng, thì thầm bên tai nàng:
"Em có thể hận anh, nhưng đừng rời xa anh nữa, được không?..."
.....
"Rầm!" Chiếc điện thoại va đập mạnh vào bức tường, lập tức vỡ thành trăm mảnh. Nhìn mảnh vụn văng tứ tung khắp sàn đủ để biết chủ nhân của nó đang tức giận cỡ nào.
Sasori mặt lạnh lẽo, phẫn nộ đến cực độ, thuộc hạ xung quanh không ai dám ho he tiếng nào, một mực cúi đầu sợ hãi.
Sasori trừng mắt nhìn đám người vô dụng trước mắt, quát lớn:
- Lũ vô dụng, có một người phụ nữ cũng không canh chừng được!!! Cút đi tìm tiếp cho tôi!!! Không tìm được nó thì đừng vác mặt về nữa!!!
Đám thuộc hạ lập tức lui ra tiếp tục tìm kiếm, trong lòng không khỏi uất ức than thở. Tam tiểu thư đâu phải chỉ là "một người phụ nữ", từ nhỏ trình độ phá phách không ai sánh kịp, một khi đã muốn trốn đi thì cho dù là Thánh cũng không ngăn được, huống hồ bọn họ chỉ là người thường. Cứ mỗi lần Tiểu thư trốn đi chơi thì người khổ sở nhất là bọn họ chứ ai! Nhưng mà lần này có hơi kì lạ, thường giờ này là phải về rồi chứ?
Sasori vừa tức vừa lo lắng đến đứng ngồi không yên. Anh đã gọi cho Sakura suốt từ chiều đến tận tối mịt rồi mà nó cũng không nghe máy. Trước giờ dù nó có trốn đi đâu thì đúng giờ ăn cơm là mò về, lần này không thấy tung tích gì mới là điều làm anh lo.
Mặc dù hai anh em thường xuyên chơi đểu nhau, luôn tìm cách dìm hàng nhau bất cứ khi nào có cơ hội, nhưng không thể phủ nhận một điều rằng Sasori rất nuông chiều, bảo vệ em gái út. Từ bé đến giờ chỉ cần em gái muốn gì thì anh sẽ làm tất cả đáp ứng nó, cũng giống như khi Sakura trốn nhà đến Nhật học đại học rồi sinh sống, Sasori cũng không cho người bắt lại mà cử người âm thầm bảo vệ nàng. Lần này bắt nó về Mỹ chẳng qua là bất đắc dĩ thôi....
- Chủ tịch! - Một thuộc hạ đi đến cung kính cúi đầu với Sasori - Đã tra ra được hôm nay Tiểu thư đi đâu và gặp ai!
- Nói!
- Tiểu thư đi đến khu Bergdorf Goodman và gặp cô Cecillia Anderson. Theo lời của nhân viên bán hàng tại đó thì cả hai đã xảy ra xích mích. Sau đó tiểu thư bám theo cô ta đến khách sạn Emerald rồi không thấy ra nữa. Đã cho người lục soát cả khách sạn nhưng không tìm được Tiểu thư!
Nghe qua cũng biết cô em gái thân yêu của anh vì mục đích gì mà bám theo Cecillia vào khách sạn. Sasori không khỏi cười khổ lắc đầu, mình thì lo cho nó còn nó thì lại tìm cách dìm hàng mình! Nhưng chắc chắn tại con ả lẳng lơ kia khoe khoang cái gì về hắn nên con bé mới biết mà mò theo. Kết quả là nó mất tích ngay trong khách sạn của mình! Nghĩ tới đây, sắc mặt Sasori càng lãnh huyết, tàn nhẫn.
- Lôi cô ta vào đây!
Dứt lời, một thuộc hạ từ ngoài vào, tay lôi một người phụ nữ bộ dạng nhếch nhác vào, tuỳ tiện ném lên sàn. Trông cô ta phải nói là thê thảm, tóc tai rũ rượi, quần áo xộc xệch, rách nát, ánh mắt Sasori càng thêm chán ghét, không hiểu sao mình và loại người này lại có thể chung đụng.Vừa nhìn thấy người ngồi phía trước, ánh mắt ả như vớ phải vàng, chật vật lao đến phía Sasori, khóc lóc kể khổ.
- Sebastian, anh xem.... em bị bọn chúng đánh.... còn thôi lỗ lôi em đến đây.... Anh.... Anh phải đòi lại công bằng cho em....
Thấy ả khóc lóc làm bẩn áo mình, Sasori nhíu mày khó chịu, phất tay ra hiệu cho thuộc hạ lôi cô ta ra xa, ánh mắt lạnh băng kèm theo giễu cợt nhìn ả, nụ cười trên môi vẫn duy trì.
- Tại sao tôi lại phải đòi công bằng cho cô?
- Vì.... Vì em là người phụ nữ của anh.... - ả không biết xấu hổ dõng dạc trả lời.
- Tôi nói thế khi nào? - Sasori thản nhiên hỏi.
- Anh.... - sắc mặt ả trắng bệch, lúng túng không biết trả lời thế nào.
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì quan hệ giữa chúng ta chỉ là nhu cầu, không ai làm tổn hại đến ai.... Nhưng cô.... - ánh mắt anh chuyển lạnh thấu xương, sắc bén làm ả rùng mình -.... Lại không biết điều, dám động đến người của tôi!
Dứt lời, hai thuộc hạ hướng nòng súng đen ngòm đến đầu cô ta, chỉ cần bóp cò thì một giây sau não ả ta sẽ văng tứ tung khắp sàn nhà.... đấy là trong trường hợp ả có não để mà văng....
- Sebastian, em không biết gì hết.... Em bị oan.... Có mười cái mạng em cũng không dám động đến người của anh.... Em bị oan.... - Bị hai nòng súng dí sát bên đầu, tuý từng lúc đầu có thể bị bắn nát bét làm ả kinh sợ, mặt mũi trắng bệch, rối rít kêu oan.
Nhìn bộ dạng thảm hại của Cecillia, Sasori phần nào thừa nhận lời đánh giá của em gái mình nhiều năm về trước: "Gu thẩm mỹ của anh đúng là tệ hại! Thảm hoạ xã hội!"
Quay về với hiện tại. Sasori không vội vạch trần cô ta, chỉ điềm tĩnh hỏi.
- Cô có biết ai họ tên là Veronica Emerald không?
- Có, có! Cô ta học cùng em năm cấp hai! Đó là con tiện nhân chuyên đi cướp chồng người khác! Con hồ ly tinh! - nhớ tới vụ ban chiều, ả không khỏi tức giận chửi mắng Sakura.... mà không biết người ngay trước mặt là anh trai nàng.
Đám thuộc hạ kinh ngạc nhìn người phụ nữ ngu đần này, không khỏi lắc đầu cảm thán IQ thấp đến thảm thương của ả. Chủ tịch đã ngụ ý rõ ràng đến thế rồi mà ả còn không biết sợ mắng tiểu thư. Có mấy thuộc hạ không biết chủ tịch yêu chiều cô em gái út này thế nào chứ! Ả coi như xác định rồi....
Cả căn phòng trong chốc lát xuống đến âm độ, bằng này đủ để thấy chủ nhân đang tức đến mức nào rồi. Sasori đứng dậy, thong thả, chậm rãi bước đến trước mặt Cecillia đang run rẩy, tay vuốt ve khẩu súng vàng trong tay.
- Để tôi kể cho cô nghe một bí mật.... về người của tôi.... Con bé rất xinh, có thể nói là mỹ nhân.... mái tóc hồng phấn, nước da trắng, đôi mắt màu lục bảo.... Nghe quen không? - Sasori cười như không cười nhìn biểu hiện kinh hãi đến khiếp sợ của Cecillia.
- Vì để tưởng nhớ bà nội, ông tôi đã dùng đặt tên đệm của con bé theo bà và sau này khi đi học, nó được dùng làm họ của con bé. Veronica Emerald, giống tên bạn học của cô chứ?
Cecillia nghe tới đây đã bị doạ sợ mất hồn, không thể mở miệng nói được câu nào, cả người cứng đờ, lạnh toát sống lưng.
- Họ tên đầy đủ của con bé là Veronica Emerald Alexandra, và tôi gọi "con hồ ly tinh" mà cô nói.... là em gái!
Và ngay lúc này, khi ả được biết rằng ra người mình mắng chửi ban chiều là ban nãy không chỉ là người của Sebastian, mà còn là em gái của anh thì đã quá muộn rồi.
Sasori ngồi xuống, khẩu súng vàng còn được vuốt ve trong tay lúc nãy đã dí xuống dưới cằm ả, nòng súng hướng lên trên. Anh ghé sát bên tai ả, giọng nói lãnh khốc.
- Biết vì sao tôi nói cho cô bí mật này không? - ả run rẩy lắc đầu - Vì tất cả những kẻ như cô, biết về nó rồi..... đều phải chết!
"ĐOÀNG!!!"
Viên đạn bắn xuyên dọc qua đầu ả, từ dưới cằm đi thẳng qua óc ra ngoài. Máu thịt bầy nhầy bắn tung toé lên sàn đá cẩm thạch trắng. Ả ngã ngửa xuống sàn, mắt trợn trắng, chết không nhắm mắt!
Sasori đứng dậy, nhận lấy khăn từ tay người hầu lau vết máu dính trên tay, trầm giọng ra lệnh cho hai thuộc hạ đang lôi xác ả khỏi phòng.
- Vứt xác cô ta cho sói ăn!
Đây là một trong những kết cục của những kẻ dám động đến gia tộc Alexandra.