[SasuSaku] Our Destiny

Chương 108: Sự thật sau tất cả




Đại sảnh dinh thự Alexandra rộng lớn hôm nay được trang hoàng lung linh, đầy ắp khách khứa được mời đến dự tiệc đính hôn, người nào cũng ăn vận sang trọng, cao quý, từng cử chỉ đều thể hiện mình là người xuất thân nhà quý tộc có gia giáo nhưng bản chất thật của họ thế nào đã bộc lộ rất rõ qua ánh mắt.

Qua lớp kính từ căn phòng trên cao nhìn xuống, Sakura nhíu mày, có chút không hài lòng mở miệng.

- Sao lại có nhiều như vậy? Không phải bảo chỉ mời một vài người quen thôi sao?

Sasori mới mở cửa vào phòng, vừa nghe vậy cũng tiến lại ngó xuống, nhún nhún vai nói.

- Anh chịu! Tất cả khách được mời đến hôm nay chủ yếu là đối tác làm ăn của Tokuro, còn lại một phần là bạn của ông nội và gia đình mình.

Thấy sắc mặt Sakura không được tốt lắm, anh mới nhớ rằng em gái rất ghét mấy bữa tiệc với những kẻ giả tạo thế này, hơn nữa, có vẻ dạo này tâm trạng nó không được tốt cho lắm.

- Nếu em không vui thì để anh cho người đuổi bớt đi.

Nàng thở dài, mệt mỏi lắc đầu.

- Không cần, em không sao.

Sasori nhìn vậy càng không yên tâm, khẽ vươn tay xoa đầu nàng, nhẹ giọng khuyên.

- Sakura, hôm nay là ngày trọng đại, đừng miễn cưỡng bản thân phải chịu đựng điều gì em không muốn. Em thích phá gì thì phá, hôm nay anh trai hứa sẽ không đứng ngoài cười vào mặt em nữa.

Sakura liếc xéo anh một cái, một hơi kể sạch tội lỗi của anh.

- Năm em 7 tuổi, anh cũng nói như vậy trước khi em đổ mười lọ nước tương vào bình rượu nho lớn chuẩn bị cho khách và trộn không dưới 8 lọ mù tạt vào tủ kem cốm chuẩn bị cho món tráng miệng. Kết quả là em thì bị phạt cấm túc nửa tháng, còn anh thì ngày nào đi qua cửa phòng em cũng đứng lại, chõ mồm vào khe cửa cười sung sướng đúng 5 phút rồi mới đi.

Bàn tay đang xoa đầu nàng khựng lại, lập tức biết ý thu về. Sasori cười nịnh nọt ôm tay em gái, ra sức lấy lòng.

- Em gái xinh đẹp tuyệt trần, em xem, hôm nay là ngày vui tháng vui năm vui, có phải nên xí xoá hết chuyện xấu trong quá khứ đi không!?

Sakura không hề bị lay động, nở một nụ cười "thân thiện" nhìn anh, giọng nói "thiên thần" vang lên.

- Sau vụ đó, em đã thề, thù này nhất định phải báo.

Sasori bất giác rùng mình run rẩy, anh cảm thấy có điều gì đó không hay sắp xảy ra với mình.

- Hôm qua, em đã "đặc biệt" vì anh mà cho người đi in một bộ ảnh 3D chất lượng siêu tốt rồi để lại trên bàn ông.

- Ảnh..... Ảnh đó là gì vậy? - Ai đó toát mồ hôi lạnh, hoang mang hỏi.

- Ảnh nóng cấm trẻ em, địa điểm: khách sạn Emerald, Mahattan, năm ngoái.

Sasori đứng hình trong gió, sắc mặt thay đổi liên tục đúng bảy màu cầu vồng, cuối cùng dừng lại ở màu xanh lét, người run cầm cập. Cảm giác lúc này của anh giống như một người mặc sịp hồng choé đang nhảy chân sáo quanh Nam Cực thì bị người ta chụp ảnh được rồi tung lên Internet.Nụ cười bên môi Sakura càng thêm "hiền từ", nàng vỗ vỗ đầu người anh trai đáng thương của mình, ánh mắt hết sức "ấm áp".

- Hẹn gặp anh ngày mai ở đám cưới..... đấy là trong trường hợp anh có thể đến được.....

Bỏ lại Sasori không biết sống chết thế nào trong phòng, nàng hiên ngang rời đi.

Aizzz..... Đúng là trút được không ít buồn bực trong lòng ra ngoài sẽ thấy nhẹ nhõm hơn hẳn mà..... Chỉ khổ cái người đen đủi kia phải làm vật hy sinh.....

Dù vẫn đang khoái chí vì báo được thù, Sakura vẫn vui không nổi vì lời ban nãy Sasori nói.

'Hôm nay là ngày trọng đại, đừng miễn cưỡng bản thân phải chịu đựng điều gì em không muốn.'

Nếu nàng nói..... nàng không muốn kết hôn thì sao?

Kết hôn là nghi lễ quan trọng nhất cuộc đời của mỗi con người, bởi đó là ngày hai người dám tuyên bố với thế giới về tình yêu của họ, nguyện nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời.

Nhưng người nàng sắp lấy không phải người nàng yêu, còn người nàng yêu sẽ vĩnh viễn không bao giờ thuộc về nàng.

Nàng rất muốn bỏ chạy đến một nơi thật xa, một mình sống nốt phần đời còn lại. Chỉ là, nàng không thể bỏ lại Tokuro, anh đã vì nàng mà hy sinh rất nhiều.

Năm Sakura 12 tuổi, trên đường cùng Tokuro đi học về thì bị bắt cóc. Kẻ bắt cóc gọi điện đe doạ nếu giao tiền chậm 1 giờ sẽ rạch 2 vết mặt nàng. Nhưng khi ông nội đã giao tiền xong xuôi, hắn lại không thả nàng mà giữ lại định cưỡng hiếp. Khi đó, Tokuro không màng tính mạng, liều chết xông lên ngăn cản, thậm chí bị hắn đâm hai nhát vào bụng, còn gắng gượng dẫn nàng chạy trốn ra ngoài. Nếu sau đó không phải được đưa đến bệnh viện kịp thời, e là anh đã mất mạng.

Năm nàng 16 tuổi, trường tổ chức đi dã ngoại trên núi, không may trời mưa bão, đoàn xe bị mắc kẹt trên núi, đất sạt lở khiến 3 xe rơi xuống rừng phía dưới, 1 trong số đó là xe chở nàng và anh. Tai nạn đó đã khiến 30 học sinh thiệt mạng, 6 người bị thương nặng, số còn lại chỉ thương nhẹ. Sakura may mắn nằm trong số bị thuồng nhẹ, nhưng Tokuro lại là 1 trong 6 người bị thương nặng suýt chết, lý do là vì đã lấy thân bảo vệ nàng khỏi mọi va đập mạnh từ ngoài.

Nói đúng ra, cái mạng này của nàng là nợ từ Tokuro. Vậy mà nàng bây giờ chẳng lẽ lại bỏ mặc ân nhân cứu mạng của mình trong đám cưới mà anh mong đợi nhất? Hoàn toàn không thể!

Nếu nàng đã không thể làm gì khác để báo đáp anh thì phải hoàn thành ước nguyện duy nhất của anh. Đó là lí do vì sao nàng chấp nhận lời cầu hôn của anh lúc trước.

Dù là kiếp này hay kiếp trước, nếu trời đã định sẵn nàng sẽ không thể có được hạnh phúc, vậy thì cứ thế đi, ít ra nàng còn có thể khiến người khác hạnh phúc. Như vậy cũng tốt, tốt cho cả nàng..... cả hắn.....

......

Sau khi chính thức thông báo về lễ kết hôn ngày mai, Tokuro trong bộ âu phục chỉnh tề nắm tay Sakura tiến vào sàn khiêu vũ điệu Valse đầu tiên, các đôi khác cũng lần lượt theo vào ở các điệu tiếp.Khi mọi người dồn hết sự tập trung vào sàn khiêu vũ, bàn tiệc, Sakura thành công trốn ra ngoài vườn, tạm thời thoát khỏi sự ồn ào nhức đầu bên trong.

Cởi bỏ đôi giày cao gót vướng víu, Sakura chân trần rảo bước trên con đường đá, đi đến ngồi bên đài phun nước, ngâm đôi chân trắng vào dòng nước mát lạnh trong vắt, đùa nghịch.

Hồi bé mỗi lần có chuyện gì buồn mà không tìm được ai tâm sự, nàng lại ra đài phun nước nghịch nước, nghịch đến cả người từ trên xuống dưới ướt sũng mới thôi. Chẳng qua là bây giờ vì hoàn cảnh bắt buộc nên nàng phải giữ trang phục khô ráo, ra vẻ một tiểu thư trang nghiêm, nết na. Thật mệt mỏi......

Tiết trời vào đêm vẫn có chút se lạnh, Sakura chỉ mặc mỗi bộ váy hở vai không tay, dài hơi quá gối, khi có gió thổi đến, nàng không kìm được run lên.

Bỗng, từ phía sau, một chiếc áo khoác ấm áp chùm lên, che chở nàng khỏi cái lạnh, mùi hương quen thuộc khiến nàng sững lại trong giây lát, không dám quay đầu nhìn người sau lưng là ai.

- Trời lạnh như vậy, sao không ở bên trong? - Sasuke chỉnh lại áo khoác bao bọc kín vai nàng, lo lắng trách.

Đúng là hắn rồi.....

Sakura cúi đầu trầm mặc, tuy không hiểu sao hắn có thể ở đây nhưng nàng cũng chẳng còn tâm trí mà để ý đến những thứ vụn vặt như vậy.

- Anh không nên đến đây, Uchiha!

Bàn tay hắn hơi cứng lại, siết nhẹ vai nàng.

- Vì sao?

- Nơi này không chào đón anh! Tôi không muốn nhìn thấy anh! - Nàng lạnh nhạt thốt lên, đứng lên tránh khỏi bàn tay hắn.

Hơi ấm trong tay vuột mất, trong mắt hắn phảng phất tia mất mát, buồn bã nhìn nàng, thanh âm chua xót vang lên.

- Giữa chúng ta..... thật sự không còn cơ hội nào nữa?

- Không phải anh là người rõ nhất sao? Chúng ta đi đến ngày hôm nay, tất cả đều là do anh! Tôi hận anh! - Nàng đột nhiên kích động hét lên, lời này không rõ là nói cho hắn nghe, hay cho bản thân mình nữa.

Cánh tay hắn bỗng vươn tới, kéo nàng vào lòng.

- Anh....!

- Em hạnh phúc không?

Sakura khó hiểu ngước lên nhìn hắn.

- Anh hỏi, em có hạnh phúc với cuộc sống bây giờ không? - Hắn lần nữa lặp lại, âm thanh trầm khàn vọng bên tai khiến nàng chần chừ.

Không! Sẽ không còn là hạnh phúc mà em khát vọng nếu thiếu anh.....

Nhưng lời nói ra ngoài miệng lại là:

- Tại sao lại không chứ!? Có Tokuro ở bên cạnh, tôi hạnh phúc hơn bao giờ hết!

- Ừ..... Vậy là tốt rồi.....

Hắn cắn chặt răng, đè nén mọi khổ sở trong lòng. Đau khổ thế nào hắn cũng sẽ chịu, bắt hắn phải nhìn người hắn yêu lấy kẻ khác, hắn cũng sẽ nhẫn nhịn mà chúc phúc cho họ. Chỉ cần nàng hạnh phúc, sống thật vui vẻ là được rồi.....Cánh tay ôm nàng buông lỏng, thân hình lùi lại ra sau, hắn xoay người dứt khoát rời đi, không lời từ biệt.

Đến khi bóng dáng hắn khuất sau rừng cây, Sakura không còn giữ được vẻ lạnh nhạt, hờ hững lúc trước nữa, yếu đuối ngồi trên mặt đất, gương mặt không biết đã đẫm lệ từ lúc nào.

- Nếu đã yêu đến vậy, em hà tất phải cố chấp trốn tránh, làm khổ lẫn nhau.....

Itachi nhịn không được bước đến cạnh nàng ngồi xuống, thở dài nói.

- Anh thật không thể hiểu nổi, sao em lại không thể cho nó một cơ hội? Nếu là vì những chuyện cũ thì em nên quên chúng đi, quá khứ đã là quá khứ rồi.

- Cái quan trọng là nó đã vì em mà cố gắng thay đổi rất nhiều. Mặc dù không hoàn toàn bỏ được bản tính bá đạo, thích cưỡng chế, cũng không sửa được cái mặt lạnh nhưng về phương diện khác khá tiến bộ. Nó biết em thích ăn ngon nên từ nhỏ đã đi theo đầu bếp chuyên nghiệp học nấu ăn. Trong 4 năm em học đại học ở Nhật, nó bắt Tenten đến ở cùng em để tiện chăm sóc em, đồng thời cung cấp tin tình báo cho nó.

- Tin tình báo? - Sakura ngưng khóc, ngóc đầu dậy nhìn sang Itachi.

- À..... Tức là hàng tuần, Tenten sẽ chịu trách nhiệm thông báo về tình trạng của em, kèm theo cả sở thích, sở ghét, thói quen hàng ngày của em nữa.

Sakura lúc này mới chợt hiểu ra. Hèn chi khi đó bất kể là nơi hắn sắp xếp cho nàng, trang phục, đồ ăn hắn làm đều trùng hợp đến kỳ lạ với sở thích của nàng. Hoá ra, không có cái gì gọi kỳ lạ cả, hắn đều đã biết rõ trước.

- Chưa hết, nó còn bỏ rất nhiều thời gian, công sức để tự tay thiết kế, giám sát xây dựng một ngôi nhà để hai đứa ở sau khi kết hôn. Từng thiết bị, trang trí nội thất, đến viên gạch hay loại xi măng nào tốt nhất cũng được nó tỉ mỉ chọn lựa. Aizzz..... Nhớ lại lúc đó thằng bé có bao nhiêu là kỳ vọng vào ngôi nhà đó, vào tương lai..... Chỉ tiếc..... - Itachi phiền não lắc đầu, lén quay sang nhìn những biểu cảm biến hoá trên gương mặt nàng.

Sững sờ, ngạc nhiên, khó hiểu, đau lòng, do dự, muốn hỏi nhưng lại thôi.

'Em trai à, hy vọng đây là lần cuối cùng anh phải ra tay giúp em.....'

- Sakura, không có lúc nào Sasuke không hối hận về ngày hôm đó. Điều khiến nó đau khổ nhất suốt hàng thế kỷ chính là tự tay đẩy em vào đường cùng, phụ lại tình yêu của em..... Anh xin lỗi.....

- Anh nói gì vậy? Anh có làm gì sai đâu mà phải xin lỗi. Em.....

Sakura còn chưa kịp nói hết, Itachi đã giữ chặt hai vai nàng, ánh mắt anh trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, ẩn trong đó còn có sự áy náy.

- Kiếp trước, sau khi được Akatsuki cứu sống, lẽ ra anh nên trở về chứ không phải cứ thế biến mất, lúc ẩn lúc hiện khiến Sasuke nghi ngờ tìm kiếm. Như vậy thì con ả Karin kia cũng không nắm bắt được nhược điểm của Sasuke rồi dùng nó để uy hiếp, khiến ngày đó trong núi lửa, hai đứa tuyệt tình.....

- Vậy..... Ơ..... Sao mày lại ở đây Haruka!? Sakura đâu!???

Itachi đang cúi đầu than thở, lúc ngẩng đầu lên thì đã thấy phía trước mặt là một con phượng hoàng đang nhìn mình với cặp mắt khinh bỉ như muốn chửi:

"Đồ ngu!"

.....

Sakura không để ý tới bộ dạng mình có bao nhiêu tơi tả, chạy thẳng lên phòng ngủ, lục tung tủ đầu giường, hồi lâu mới lấy ra được cuốn sách mà Yuki đưa.

Cuốn sách vừa được đặt xuống bỗng dưng tự động mở ra, các trang giấy lần lượt lật nhanh như gió, thoáng chốc đã lật được 3/4 cuốn, đến một trang rồi dừng lại.

Từng dòng chữ viết trên từng trang giấy như lưỡi dao cứa sâu vào tim nàng. Nước mắt không khống chế được, lần nữa rơi xuống.....

Nàng đã trách lầm hắn suốt bấy lâu nay..... Nàng luôn cho rằng hắn hận nàng, chán ghét nàng, chỉ coi nàng như kẻ thù nhưng có bao giờ nàng nghĩ rằng hắn cũng có nỗi khổ riêng không thể nói.....

Trang sách trượt khỏi ngón tay nàng, lần nữa lật đến gần cuối cuốn sách, dừng lại ở một hình ảnh.

Sakura nhận ra, đó là sau khi nàng đã chết, hắn ôm nàng trong tay..... hắn..... đã khóc.....

Chạm tay vào bức hình, nàng như cảm nhận được từng giọt nước mắt của hắn rơi lách tách trên trán, đôi mắt, sống mũi, đôi môi nàng, một âm thanh khẽ vọng bên tai.....

"Ta yêu nàng....."