[SasuSaku] Our Destiny

Chương 100: Ghen tị




Sau sự kiện thách thức hoành tráng vừa rồi, Sasori tức tốc gửi Sakura đến Rio, Brazil với lí do dưỡng bệnh theo nguyện vọng của em gái.

Tại nơi này, anh đặt hết niềm tin vào thằng bạn thân nhất của mình.

- Mày nhớ chưa, Deidara, nhất định phải chăm sóc em gái tao tử tế đấy! Còn nữa, phải giám sát nó thật chặt, không cho phép bất cứ giống đực nào lại gần nó, thằng nào tiến tới trong phạm vi bán kính 5m phải diệt sạch! - Sasori nắm chặt tay thằng bạn, tha thiết dặn dò, nhờ cậy.

Deidara mặt lạnh giật tay ra khỏi cặp móng chó kia, nhíu mày hung ác trừng mắt, gằn giọng.

- Nói như mày thì chỉ cần tao lại gần Sakura là phải thắt cổ tự tử luôn à?

- Thằng điên, tất nhiên mày là ngoại lệ.....

Chân mày Deidara dãn ra, nguôi giận chưa được bao lâu thì bị chọc cho tức phọt máu.

-.....vì tao có coi thằng lưỡng tính như mày là giống đực bao giờ đâu!

Deidara nổi điên, co chân hung ác đạp Sasori ngã lộn cổ vào trong xe, đóng sầm của lại quát lên với tài xế.

- Mau đưa thẳng trốn trại này cút ngay là khỏi tầm mắt ông! Nhanh!!!

Tài xế hoảng sợ đạp chân ga phóng vút đi, để lại trước cổng toà biệt thự hùng vĩ đồ sộ một người đàn ông tóc vàng dài che khuất nửa mặt đang nổi điên quát mắng, một đoàn vệ sĩ mặc vest đang khổ sợ nhịn cười và một cô gái tóc hồng đang ôm bụng cười ngặt nghẽo.

- Em cười cái gì? Muốn ăn đòn à? - Deidara giận cá chém thớt quay phắt lại trừng Sakura.

Sakura biết điều nén cười, mặt mày nịnh nọt ra ôm tay Deidara, hết sức khôn lỏi nói.

- Em cười là cười vào mặt anh Sasori, rõ ràng anh Deidara đây đẹp trai, manly ngời ngời thế này ra. Đàn ông gặp anh đảm bảo bị khí thế của anh áp bức, đàn bà nhìn thấy anh liền bị vẻ đẹp nam tính của anh hớp hồn! Em gái nói đúng không? - Sakura cười tinh nghịch đung đưa tay anh, nịnh hót tung anh lên chín tầng mây.

- Nói dối không chớp mắt! - Deidara bể ngoài thì cau mày vờ bất mãn chứ trong lòng đã sung sướng cười hơ hớ ra rồi.

- Thầy cô dạy phải nói thật, em là một học sinh rất biết nghe lời mà! - Sakura chớp mắt vô tội nói, chọc cho Deidara cười phá lên.

- Ha ha! Mồm mép khá lắm, em gái! Được, anh thích! Thưởng!

- Khà khà! - Sakura cười khoái trá, mắt sáng quắc - Anh trai là số một! Em muốn ăn tất cả các món đặc sản của Brazil!

Deidara hào phóng vung tay ra lệnh cho người vào thông báo cho đầu bếp chuẩn bị, mặt tươi phơi phới khoác vai Sakura dẫn đi vào trong.

Sakura và Deidara không phải anh em ruột nhưng mối quan hệ rất tốt không khác gì người thân ruột thịt, cũng giống như với Konan, Yahiko, Itachi và nhiều người khác, đều là chơi với nhau từ bé đến lớn. Cũng chính nhờ những tác động "không lành mạnh" của thế hệ đàn anh đàn chị này mới một phần hình thành nên tính cách khốn nạn, thích chơi lầy của Sakura và thế hệ con cháu sau này.Về chuyện tình cảm của Sakura, Deidara cũng đã nghe Sasori và Itachi thuật lại. Chính vì để đề phòng bất trắc, anh còn mời gần chục chuyên gia tư vấn tâm lý đến để điều trị tinh thần cho em gái.

Nhưng là không hiểu sao biểu cảm, thái độ, hành động của Sakura hết sức bình thường, bình thường đến đáng sợ.

So với con người mắt long sòng sọc cầm dao chém giết mấy hôm trước thì một Sakura bình tĩnh, phong độ thế này đúng là làm người ta choáng, cứ như hai con người khác nhau vậy.

Thậm chí, Deidara bắt đầu hoài nghi, liệu em mình có mắc bệnh đa nhân cách không vậy ta?

Anh cũng thử mời bác sĩ về khám thử, kết quả hoàn toàn bình thường, không có vấn đề gì. Đúng là kì quái, chẳng lẽ bị ma nhập?

"Phập!"

Một con dao bạc phóng vụt đến, lưỡi dao đâm xuyên qua lưng ghế, ghim ngay sát mặt Deidara, chỉ cách có xấp xỉ 1mm.

Đây chính là cái giá phải trả vì dám nghi ngờ Sakura bị ma nhập, còn có ý định mời thầy đồng về.

Sakura xoay xoay con dao bạc thứ hai trong tay, giọng nói nhẹ nhàng, phảng phất mùi uy hiếp.

- Anh có ý kiến gì về vấn đề sức khỏe tinh thần của em sao?

Deidara mặt tái mét, lắc đầu như điên.

- Ừm..... Tốt! - Sakura hài lòng đặt con dao xuống bàn ăn, tiếp tục dùng bữa.

Thấy Sakura sau khi suýt giết người xong mà vẫn ăn uống ngon lành như thường, Deidara vừa sợ vừa kính nể.

- Wow.....! Em gái, em luyện phi dao lúc nào mà đẳng cấp thế?

Bàn tay cầm dĩa của Sakura hơi khựng lại, cúi đầu trầm mặc, ánh mắt khẽ liếc sang con dao bạc sáng chói bên cạnh, một tia bi thương xẹt qua trong mắt....

Kể từ khi nhớ lại kiếp trước, không chỉ những kí ức, cách suy nghĩ sống lại mà những kĩ năng, thói quen trước đây cũng dần hình thành lại như xưa. Nàng vẫn nhớ, từ cách cầm đến phi dao này là do một tay hắn dạy nên.

Còn nữa, trong những ngày gần đây, nàng thường xuyên mất ngủ, cảm giác nằm một mình trên chiếc giường rộng lớn, xa lạ thật trống vắng, cô đơn. Thật nhớ cảm giác ấm áp khi nằm trong lồng ngực rắn chắc, có một vòng tay rộng lớn ôm lấy nàng, rồi mỗi sáng tỉnh dậy sẽ có một nụ hôn áp lên trán nàng, đôi mắt trìu mến, yêu thương nhìn nàng.

Sakura nhếch môi cười chua xót, cố gạt bỏ những hoài niệm đó ra khỏi đầu. Nhớ để làm gì chứ, dù sao những điều đó chưa bao giờ là thật, tất cả đều là giả dối!

Đối với Sakura mà nói, nhớ lại vừa là một điều may mắn, vừa là một nỗi bất hạnh.

Nàng phát hiện ra được rằng kẻ mà nàng đã suýt giao hết tương lai cho lại là kẻ đã khiến cho cuộc đời trước của nàng khốn khổ, nhục nhã, tuyệt vọng thế nào! Biết trước được bản chất con người hắn, nàng đã có cơ hội cứu vãn lại tương lai của mình. Đó là một may mắn!

Nhưng biết được thì sao, nàng đâu thể rút lại được tình cảm mình đã đặt lên hắn cả hai kiếp! Nhớ lại quá khứ, nàng tuy không còn mơ lại những cơn ác mộng nữa nhưng cũng không làm nàng khá lên được khi biết những gì nàng vẫn nghĩ là mơ đều là thật! Và nàng đã phải trải qua quãng thời gian còn kinh khủng hơn cả sống trong địa ngục, đó mới là điều bất hạnh nhất!Ngày đó ở bệnh viện, sau khi nổi cơn điên loạn rồi tỉnh lại, Sakura đã nghĩ rất nhiều.

Bây giờ bi lụy, đau khổ vì tình thì đúng là chỉ để làm trò cười cho nhân loại, càng làm hắn đắc ý hơn. Với lại, cái trò khóc lóc khổ sở đòi chết vì tình đã quá lỗi thời rồi!

Đã từng trải qua cái chết một lần ở cái tuổi quá trẻ, nàng đương nhiên ý thức được mạng sống đáng quý như thế nào. Sau cùng thì không dễ gì mới được ban cho một cơ hội làm lại từ đầu, nàng không dại mà chơi kiểu "thất tình tự tử" đâu!

Vì vậy, mấy ngày nay, Sakura cực kì biết hưởng thụ, một ngày ngoài ăn, ngủ, chơi ra thì chẳng còn việc gì cả! Theo như cách tả của Sasori trước đây thì Sakura không khác gì một con lợn chính hiệu! Cơ mà nàng cũng chẳng quan tâm!

Thực tế, Sakura cũng không vô công dồi nghề đến vậy, ăn trực nhà người ta thì phải đóng chút vai trò có ích chứ. Mà ở đây, chức năng của nàng là đuổi gái hộ Deidara. Ví dụ như thế này.....

Vào một ngày trời xanh mây trắng nắng vàng, dưới bóng râm mát mẻ, Sakura đang nằm dài trên ghế dựa uống Coca lạnh, ngắm trời ngắm đất ngắm mây, ngắm cây ngắm cỏ ngắm hoa ngắm vườn, bỗng từ xa truyền đến tiếng cãi nhau ầm ĩ ở cổng truyền đến hết sức nhức đầu, làm tụt hết mood của nàng.

Dạo này nàng đây đang rất khó ở, đến Deidara cũng phải biết điều tránh xa. Lâu lâu tâm trạng mới tốt lên được một chút, vậy mà có kẻ dám chán sống làm tụt hứng của nàng, phải xử!

- Cái qué gì ồn thế? - Sakura nhíu mày hỏi vệ sĩ sau lưng.

- Thưa tiểu thư, là hôn thê của thiếu gia đến! - Vệ sĩ đằng sau cung kính trả lời - Thuộc hạ sẽ đi xử lí ngay, tiểu thư tiếp túc nghỉ ngơi.

- Không cần! Cho vào đây! - Giải quyết luôn một thể cho đợi rách việc!

- Vâng!

Vệ sĩ tức tốc rời đi, vài phút sau trở lại đem theo một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đến.

Sakura liếc mắt đánh giá sơ bộ. Người phương Đông, cao trên 1m60, tóc nhuộm nâu đỏ, mặt mũi trông cũng được coi là mỹ nữ, dáng người hoàn hảo, mặc toàn đồ hàng hiệu. Nhìn là biết chắc là tiểu thư nhà giàu nào rồi, tính cách sang choảnh, kiêu căng y như loại "kẻ thứ ba" chuyên đi phá vỡ hạnh phúc người khác trong ngôn tình. Tạm thời kết luận là thế.

Thấy cô ta đến gần, Sakura không buồn nhúc nhích, tiếp tục nằm, thái độ thờ ơ, coi người trước mắt là không khí.

Nếu là như các trường hợp khác, có lẽ đối phương đã nổi điên quát mắng rồi, đằng này, cô ta vẫn duy trì nụ cười trên mặt, dịu dàng bắt chuyện.

- Chào em, chắc em là Veronica, em gái của anh Deidara, chị đã nghe anh em kể rất nhiều về em. Chị là Kanna Izzu, hôn thê của Deidara.

Chỉ qua lời này của Kanna, Sakura đã có thể hoàn thiện đánh giá về người này. Bà phù thủy này không đơn giản chút nào, tính cách âm hiểm, ngoan độc, rất có đầu óc tính toán, khác hắn với bọn tiểu thư bánh bèo kia.

Đảm bảo Deidara rất ghét mụ phù thủy này, thế nên mới cấm không mụ này bước chân vào nhà, còn cho người đuổi đi. Có lẽ trở thành hôn thê được chẳng qua là do hai gia đình tự đính ước với nhau, bất chấp Deidara phản đối.Chắc bà phù thủy này đã biết trước thân phận của nàng nên mới có biểu hiện thân thiện, lấy lòng thế kia để đạt lừa được ấn tượng tốt của nàng.

Loại này khó chơi nhất, hơn hẳn so với vụ Cecillia trước đây, nhưng không sao, nàng vẫn thừa sức cân được.

- Rất tiếc, tôi chưa từng nghe kể về cô và cũng chẳng phải chị em gì của cô, phiền gọi đúng họ của tôi - Sakura nhàn nhạt trả lời, thái độ hờ hững.

Nụ cười của Kanna thoáng chốc cứng đờ nhưng nhanh chóng tươi trở lại, cười ngọt ngào.

- Chưa nghe rồi sẽ nghe kể. Sớm muộn gì chúng ta cũng là người một nhà, gọi tên không phải sẽ gần gũi hơn sao!

Loại này không những khó chơi mà còn mặt dày, để thắng được, nàng còn phải mặt dày hơn, đánh nhanh thắng nhanh.

- Không có hứng nghe! Dù sao mấy loại câu chuyện cũ rích như cô tôi nghe phát chán rồi.

- Làm sao em biết được chuyện của chị chứ? Câu chuyện của ai cũng có nét riêng biệt mà! - Mụ phù thủy tiếp tục mặt dày.

Sakura lười không thèm suy nghĩ, cứ thế đọc một mạch ra.

- Cô là tiểu thư của một gia đình giàu sang, từ nhỏ được chiều chuộng vô đối. Lớn lên nhờ vào thế lực gia đình trở thành diễn viên nổi tiếng. Cô đem lòng yêu thầm Deidara từ nhỏ và thề rằng lớn lên sẽ gả cho anh ấy.

- Hai gia đình môn đăng hộ đối dễ dàng đính ước, cô đạt được sự yêu quí từ mẹ Deidara để bà chỉ chấp nhận con dâu là cô. Không ngờ, Deidara không đồng ý, ra sức phản đối cuộc hôn nhân này, bất chấp ngăn trở từ bố mẹ, chỉ muốn kết hôn với một cô gái với gia cảnh bình thường, chắc là vì anh đã yêu sâu đậm cô gái đó rồi.

- Đường đường là một người gia thế hiển hách, học hành giỏi giang, lại quen Deidara từ bé, nay thua dưới tay người bình thường như vậy, hẳn cô sẽ không phục, tìm đủ mọi cách để chia cắt hai người. Cuối cùng, bằng một thủ đoạn bần tiện, bỉ ổi nào đó, cô đã khiến cô gái kia hiểu lầm và rời đi, vĩnh viễn không trở lại.

- Sau này khi biết được mọi chuyện, anh tôi trở mặt thành thì với cô, sống chết không chấp nhận kết hôn với cô, thậm chí cạch mặt, cấm không cho cô bước chân nửa bước vào nhà anh tôi.

Nói xong một lèo, Sakura nhếch môi châm chọc trước vẻ mặt tái mét của Kanna, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng lên người Kanna.

- Tôi nói đúng chứ, cô Izzu?

Kanna siết chặt bàn tay, trán đẫm mồ hôi lạnh, căng thẳng cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn trực tiếp vào mắt Sakura, sợ sẽ bị nàng nhìn thấu suy nghĩ, phanh phui các bí mật còn lại.

- Vậy là đúng rồi à? Tch.... Câu chuyện thật nhạt nhẽo, quá tầm thường! Lẽ ra nếu thêm chi tiết sai người hạ độc nữa thì câu chuyện sẽ hay hơn phải không?

Kanna rùng mình run sợ, mặt trắng bệch, đôi mắt trợn trắng, không thể tin được nhìn Sakura, môi mấp máy, rõ ràng là bị dọa sợ đến không nói nên lời.

- Ồh..... Vậy là có à? - Sakura làm vẻ ngỡ ngàng, rồi vờ suy tư hỏi - Có phải là một loại độc không màu không mùi không vị, bơm trong không khí, hít vào một thời gian dài sẽ gây ra ung thư phổi rồi dẫn đến tử vong không? Sau đó, cô tạo hiểu lầm giữa hai người, thành công khiến cô gái đó tuyệt vọng bỏ đi, đến chết cũng hiểu lầm rằng người mình yêu không yêu mình, đúng không?- Cô..... Cô..... - Kanna run rẩy khuỵu xuống, che miệng khóc nấc thành từng tiếng.

Biểu hiện này rơi vào trong mắt Sakura, trong phút chốc, kí ức kiếp trước dội về. Cũng là trong kiếp trước, Karin, ả ta xuất hiện và dùng phương thức tương tự thế này để sát hại thái hậu, vu tội cho nàng, gián tiếp dẫn đến kết cục bi thảm của chỉ mình nàng sau này.

Mặc dù sau này biết hắn vốn không thuộc về nàng nhưng nàng vẫn căm thù những kẻ dùng thủ đoạn ngoan độc thế này! Vì sự ích kỉ của mình mà hành hạ người khác, vui vẻ lắm sao?

Bàn tay Sakura nắm chặt như muốn bóp nát tay vịn gỗ, ánh mắt chuyển lạnh như băng, áp lực vô hình đè lên khiến Kanna không dám thở mạnh.

- Deidara đã biết chưa?

Cô ta run rẩy lắc đầu, cúi rạp xuống cầu xin.

- Xin cô..... Tôi van xin cô đừng nói cho anh ấy biết..... nếu không..... nếu không..... - ánh mắt Kanna bỗng xẹt qua một tia ác độc không rõ.

- Nếu không thì sao? Giết tôi? - Nàng cười khinh bỉ - Chỉ bằng cô thì làm gì được tôi? Nên nhớ, cô còn sống được sau khi nói chuyện với tôi là vì tôi còn nể mặt mẹ anh tôi. Nhưng còn anh ấy liệu có để cô sống yên không khi biết sự thật thì tôi không dám chắc...... Giờ thì cút ngay, đừng có ở đây làm bẩn mắt tôi nữa!

Sau khi Kanna bỏ chạy, người vệ sĩ sau lưng nàng bất ngờ lên tiếng.

- Tiểu thư, làm sao cô biết được chuyện này? - Đến cả anh ta là thuộc hạ thân cận mà mới chỉ nghe phong phanh, Sakura lại có thể kể tường tận đến vậy, còn biết được cả điều mà thiếu gia không biết nữa.

- Tôi từng nghe Sasori lảm nhảm linh tinh lúc say rượu năm năm trước. Vốn nghĩ chỉ là chuyện đùa thôi nên lúc nãy nói suy đoán của mình ra, không ngờ...... - Sakura ảo não thở dài, buồn bã ngước lên bầu trời xanh biếc không gợn mây. Đúng là thời buổi này chuyện hư cấu đến mấy cũng có thể xảy ra, bản thân nàng đã và đang trải nghiệm quá rõ ràng cái hư cấu này rồi.....

- Anh tôi có yêu chị ấy không?

- Có, rất yêu! - Anh ta không chút do dự khẳng định - Ngoài cô gái đó ra, tôi chưa từng thấy thiếu gia cười hạnh phúc, ấm áp, yêu chiều tuyệt đối như vậy với người phụ nữ nào khác cả!

- Anh ấy rất chiều tôi đấy còn gì! - Nàng nổi hứng chọc ngoáy anh chàng vệ sĩ, làm anh ta đỏ mặt lúng túng.

- Tất nhiên, vì tiểu thư như em gái ruột thiếu gia mà..... Còn đối xử như với người mình yêu thì vẫn chỉ có cô gái đó thôi! - Nhớ tới điều gì đó, ánh mắt anh vệ sĩ đầy buồn bã - Sau khi cô gái đó bỏ đi, thiếu gia như phát điên, lục tung khắp nơi lên tìm kiếm cô gái đó nhưng không hề tìm được, cho đến bây giờ hay sau này......có lẽ sẽ không bao giờ tìm được nữa.....

- Đừng nói cho anh ấy biết.....

- Nhưng.....

- Chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không được phép tiết lộ! - Sakura cắt lời, thấy sự bối rối, lúng túng của thuộc hạ, nàng nhẹ giọng khuyên - Có những việc biết cũng chẳng tốt lên được, thậm chí còn tệ hơn, thà đừng biết còn hơn.....Dù thấy rất không phải nhưng anh cũng không thể không phủ nhận lời tiểu thư. Thiếu gia đã quá khổ sở để tìm cô gái đó rồi, nếu biết người đã không còn thì sẽ thành thế nào nữa.....

- Thuộc hạ sẽ không nói nửa lời!

- Ừ..... Ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình.....

Người thuộc hạ cung kính cúi đầu rồi lui xuống, còn lại một mình Sakura trong khu vườn tĩnh lặng.....

- Chị thật may mắn.....

Đúng, người con gái đó thật may mắn, hơn nàng rất nhiều. Không phải nàng ghen vì người đó chiếm được tình yêu của anh, mà là vì dù đã mất, chị vẫn còn được người đàn ông chị yêu nhớ mãi không quên, một lòng chung thuỷ.

Còn nàng, nàng đã từng chết dưới tay người nàng yêu. Người nàng yêu không một phút giây nào không mong nàng sẽ chết thật nhanh, vĩnh viễn cút khỏi hắn để hắn có thể làm người hùng trong trái tim người hắn yêu.

So với chị ấy, kẻ còn sống như cô thê thảm hơn nhiều so với một người đã chết. Thật khiến nàng ghen tị mà.....

.....

- Tiểu thư, có người muốn gặp cô!

Vừa nằm yên tĩnh chua được bao lâu đã có người vào đánh thức, dạo này số nàng cũng đen quá đi.....

- Giống gì? - Sakura không buồn mở mắt, hỏi.

- Thưa tiểu thư, là giống đực!

- Không gặp! - Nói đùa, không phải Deidara đã tuyên bố không được phép để giống đực lại gần nàng cơ mà, còn có người hỏi làm gì? Dĩ nhiên trừ vệ sĩ ra, theo cách nói của Sasori thì anh chưa từng coi họ là đàn ông.

Người hầu lúng túng không biết nên làm thế nào, vừa sợ đắc tội với vị khách ngoài kia cũng sợ làm tiểu thư bảo bối của thiếu gia phật ý. Cuối cùng, chúa cũng phái người xuống cứu rỗi cô.....

- Cô "sân bay", cháu đến sao dám không chào?

Giọng nói trẻ con kiêu ngạo vang lên, vừa lọt vào tai đã chọc cho Sakura nổi đóa, bất chấp hình tượng, hung ác xông đến người vừa có những phát ngôn không thiện ý.

- Thằng cháu bất hiếu kia, vừa gọi cô là gì cơ! Mày giỏi thì nhắc lại cho cô xem!

Danny bị vẻ mặt muốn cắt tiết người của ai đó dọa cho cong đít chạy, không quên quẳng lại vài câu đâm thọt.

- Cô à, cháu biết cháu giỏi rồi, cô không cần khen đâu! Cơ mà cháu dù ham sống sợ chết cũng phải biết nghe lời cô mà nhắc lại chứ, cô "sân bay" nhỉ!!!

- Mày..... Mày đứng lại cho cô!!!

- Cô đùa cháu à! Cô đã thấy ai đang bị ma nữ với thân hình bức tường đuổi rồi bị gọi đứng lại thì đứng lại luôn chưa!!?

Nói thế này thì khác quái gì chê Sakura xấu như ma, thân hình không lồi không lõm, phẳng như bức tường. Phải biết nỗi đau của Sakura chính là bị người ta chê là lép như tường!

- Aaaa..... Lâu không gặp mà thích bật nhờn rồi nhờ! Cô không là phẳng mày thì đúng là quá có lỗi với trời cao mà!

Qua một hồi đuổi bắt, vẫn là sức người trưởng thành thắng một đứa bé. Dù chiến thắng không oai phong cho lắm nhưng kệ, ai ngắm mà lo.

Sakura mặt mũi đen xì xì túm cổ áo Danny, dễ dàng nhấc bổng khỏi mặt đất, đưa lên trước mặt, cười nguy hiểm một cái.

- Hề hề..... Cháu giỏi lắm mà, sao tự nhiên câm như hến thế kia!?

Danny biết mình yếu thế, đành giở chiêu nũng nịu, nịnh hót cũ.

- Cô à, thật ra cô cũng đừng buồn vì mình..... không mọc "đồi núi".....

- Hm..... Ý cháu là gì? - Sakura nheo mắt nguy hiểm

- Khoa học chứng minh những người "đồi núi" có chiều cao khiêm tốn thường rất thông minh, IQ cao vô đối..... Với lại, có một câu triết lý rất đúng đắn..... - Danny hơi ngập ngừng rón rén nhìn Sakura như hỏi xin ý kiến.

- Nói!

Danny do dự nhìn nàng một lát, rồi cũng lấy hết dũng khí mở miệng.

-..... Bưởi, táo, lê rồi sẽ thành mướp, chỉ có bức tường vẫn mãi trường tồn với thời gian.....

Sakura mặt lạnh te trong giày lát, quay sang nói với người hầu đang khiếp sợ sau lưng.

- Đem cho tôi cái bàn là đến đây!

Cô người hầu đi được 10m cách đó vẫn nghe rõ mồn một tiếng gào khóc bi thiết như gà bị cắt tiết của Danny bé nhỏ đáng thương.

Tiếng "gà bị cắt tiết" này đã làm kinh động đến một vị khách đang đến trước cổng vườn.

- Sakura, Danny vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, đừng quá nặng tay với nó.....