Sắp Thành Lại Bại

Chương 14






Tiêu Cù không đi ngay, mà ngồi trong xe cả đêm.
Vốn định trở về nhà, xe cũng đã khởi động rồi, chỉ là trái tim tựa như không muốn rời đi.

Hai tay hắn đặt ở vô-lăng, xuyên qua cửa kính nhìn về hướng phòng bệnh.

Phòng bệnh của Thành Khoảnh không có ánh sáng, đứa trẻ ấy rất nghe lời, không lén xuống giường bật đèn, hiện giờ chắc đã ngủ rồi.
Hắn thở dài, mệt mỏi dựa vào ghế lái.
Sự quan tâm dành cho Thành Khoảnh hiển nhiên đã vượt qua ranh giới, nhớ nhung quá mức làm hắn cảm thấy bất an.

Giống như bây giờ, hắn không muốn ở lại cạnh một người bạn giường, nhưng không sao động được vô-lăng.
Đã từng không hiểu sao ở cạnh Thành Khoảnh lại có lỗi giác là Thịnh Vũ vẫn ở bên cạnh mình, đến bây giờ ảo giác càng ngày càng thái quá.

Vừa rồi, lúc đối diện với Thành Khoảnh ở trong phòng bệnh, thế mà hắn lại cảm thấy là Thịnh Vũ đang nhìn mình.
Nhưng Thịnh Vũ ra đi quá mức oanh liệt, ngay cả một hũ tro cốt, một chút tưởng niệm cũng không để lại cho hắn.
Là do quá nhớ nhung nên mới coi Thành Khoảnh là Thịnh Vũ sao?
Không đúng, nếu thật sự là nhớ nhung, vậy tại sao phần tình cảm ấy lại chuyển lên người một thiếu niên hoàn toàn khác được?
Thành Khoảnh không phải Thịnh Vũ.
Tiêu Cù cúi thấp đầu, gục xuống vô-lăng.
Năm ấy, bác sĩ tâm lý đầu tiên chữa trị cho hắn từng nói: Đừng coi nhẹ thời gian, những đau xót bản thân cảm thấy tuyệt đối không chấp nhận được cũng sẽ được thời gian làm dịu đi; người mà cậu cho rằng bản thân không bao giờ buông xuống được cuối cùng cũng sẽ có một ngày thoải mái nói với cậu một câu tạm biệt.

Cậu sẽ có cuộc sống mới, gặp gỡ được người mà mình chung tình mới.


Chỉ là hiện tại cậu không thể nào ngờ tới, cũng không muốn thừa nhận mà thôi.
Vị bác sĩ đó Tiêu Cù chỉ gặp một lần.

Lúc ấy hắn còn kích động, phẫn nộ, xấu hổ, cho rằng từng câu từng chữ của đối phương đều là nói láo.
Đến bây giờ nhớ lại, xem ra bác sĩ ấy đã nói đúng một nửa.
Nửa câu trước sai rồi, ít nhất là không xảy ra trên người hắn.

Thịnh Vũ đã mất tám năm, đau thương tám năm trước cũng không theo thời gian mà biến mất.

Hắn giống như dã thú mắc chứng cuồng loạn, không lộ ra đau đớn trước mặt người khác, mà giấu kĩ nó vào lòng, lấy lạnh lùng để ngụy trang, đến khi chỉ có một mình mới xé bỏ lớp ngụy trang, bị đau khổ dằn vặt đục khoét trái tim.
Nhưng nửa câu sau lại ứng nghiệm.

Hắn thực sự đã có cuộc sống mới, sinh mệnh có nhiều thêm một người mà mình để ý.

Chỉ là người này vừa mới xuất hiện, chưa thể thay thế được Thịnh Vũ.

Nhưng một năm sau, năm năm sau, mười năm sau thì sao? Sợ là đến lúc ấy, hắn sẽ thản nhiên mà chấp nhận Thành Khoảnh.
Có lẽ đã đến lúc học cách buông tay rồi.
Nếu thật sự có luân hồi, chắc hiện giờ Thịnh Vũ cũng đã tám tuổi.
Thịnh Vũ năm tám tuổi...
Hồi tưởng lại, mùa hè cùng nhau nghịch sóng biển, mùa đông cùng nhau chơi ném tuyết, cảnh tượng nào cũng là khuôn mặt kiêu ngạo của Thịnh Vũ hồi còn nhỏ.
Chỉ trách vận mệnh vô tình, tạo hóa trêu ngươi.
Di động bên cạnh vang lên, Tiêu Cù cầm lên nhìn, là Thẩm Trạo.
Sáng ra, y tá vào phòng bệnh kiểm tra huyết áp và nhiệt độ cơ thể, vừa thấy sắc mặt của Thịnh Vũ đã bị dọa tới mức chạy đi gọi bác sĩ ngay lập tức.
"Cả đêm cậu không ngủ sao?" Bác sĩ lật báo cáo kiểm tra, vạch mí mắt của Thịnh Vũ ra nhìn nhìn.
Chuyện lo lắng nhất cuối cùng vẫn không xảy ra, trời sáng rồi mà cậu vẫn còn ở trong thân thể này.

Cậu mệt mỏi tới cùng cực, hơi động cũng cảm thấy khó chịu, hai tai ù ù không nghe rõ tiếng gì, các loại tiếng vang hỗn độn bên tai xao động tới mức chấn động, không bao lâu đầu đã phát đau từng trận.
Cũng may thị lực không chuyển biến xấu, hôm qua nhìn thấy thế giới thế nào thì hôm nay vẫn nhìn thấy như vậy.

Đời trước thị lực của cậu rất tốt, chưa từng biết cận thị là gì.

Hiện giờ đã biết rồi nhưng vẫn rất không quen, luôn không nhịn được mà lấy tay dụi mắt.
Giống như dụi mắt có thể làm tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn.
Đột nhiên tay bị nắm lấy, cậu ngẩng đầu lên, cơ thể run rẩy theo bản năng.
Thế mà Tiêu Cù lại tới lần nữa, hiện giờ đang nắm lấy cổ tay cậu, biểu tình trên mặt không tốt lắm.
Cậu chỉ có thể miễn cưỡng mà nhìn.

Người có thị lực kém thường thích dùng ánh mắt trống rỗng của mình nhìn người khác, nhưng cậu không dám nhìn Tiêu Cù như vậy, lo sẽ bị Tiêu Cù phát hiện ra khác thường, cũng sợ làm hắn tức giận, đuổi cậu về Hoa Thập.
Không thể trông cậy vào việc có thể sống thêm nửa năm một năm nữa, những ngày còn lại cậu muốn yên lặng mà ở cạnh Tiêu Cù.
"Sao lại không nghe lời?" Giọng nói Tiêu Cù trầm thấp, rõ ràng là đã tức giận: "Đêm qua làm cái gì? Vì sao lại không ngủ?"

"Tôi..." Cậu cụp mắt, không biết nên giải thích thế nào, muốn rút tay lại nhưng vẫn bị Tiêu Cù nắm chặt.
"Tôi hơi đau, không ngủ được." Cuối cùng, cậu chỉ vào vết thương trên trán, kiếm lý do cho việc mình không ngủ cả đêm.
Trên thực tế, đúng là cậu vô cùng đau, nhưng chút đau đớn ấy không liên quan đến va chạm bị ngã đụng trúng đầu, mà là đau đớn xuất phát từ gân cốt do bị cơ thể này bài xích.
Cậu không thể nói thật được.
Nghe vậy, mày Tiêu Cù nhíu càng chặt, đau lòng và phiền muộn không ngừng đấu đá nhau, một lát sau mới buông tay cậu ra: "Đừng luôn lấy tay dụi lên mắt."
Thịnh Vũ hơi gật đầu.
Tiêu Cù lại hỏi: "Mắt cậu không thoải mái?"
Cậu vội vàng lắc đầu.
Bác sĩ ở bên cạnh nói: "Thuốc có tác dụng phụ nhất định với cơ thể, mỗi người có một biểu hiện khác nhau, rơi lệ là phản ứng bình thường."
Tiêu Cù "Ừm" một tiếng, ngồi xuống cạnh mép giường, lạnh giọng nói: "Tới đây."
Lúc này cậu mới nhìn sang, Tiêu Cù mang một cái bánh ngọt tới.
Bánh ngọt được phủ một lớp bơ vàng óng ánh, hương vị rất thơm.

Tiêu Cù xúc một miếng, thử nhiệt độ rồi mới đưa đến trước mặt cậu.
Thịnh Vũ ngạc nhiên không thôi, nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại được.
"Há miệng." Tiêu Cù không có nhiều kiên nhẫn, thấy cậu si ngốc nhìn mình như vậy lại cảm thấy phiền.
Khóe môi Thịnh Vũ khẽ động, run run đi tới, lúc ngậm miếng bánh ngọt trong miệng hốc mắt đột nhiên ướt át.
Tiêu Cù đang đút cho cậu ăn.
Máu cả cơ thể như bị thiêu đốt, từng chút từng chút bao phủ lý trí của cậu.

Cậu dùng sức nắm chặt góc chăn, ngón tay trắng bệch hiện ra khớp xương rõ ràng.
Tiêu Cù đặt đĩa xuống, vỗ vai cậu: "Thả lỏng, cậu căng thẳng cái gì?"
Thịnh Vũ vội lau nước mắt sắp rơi xuống, mất tự nhiên nói: "Cảm, cảm ơn Tiêu tiên sinh."
Tiêu Cù đứng dậy, xoa đầu cậu giống như ngày thường: "Ngủ một giấc thật ngon, vết thương khó chịu cũng phải ngủ, nếu không sẽ không chống đỡ được nữa."
Hiện giờ là ban ngày, ánh sáng luôn cho con người ta cảm giác an toàn hơn, nhưng Thịnh Vũ vẫn không dễ đi vào giấc ngủ, đôi mắt chớp chớp nhìn Tiêu Cù.
Giống như đêm hôm qua, Tiêu Cù lại lấy tay che mắt cậu lại.
"Ngủ đi, nghe lời."
Thịnh Vũ há miệng, cầu xin: "Ngài đừng đi được không?"
Tiêu Cù hơi do dự nhíu mày, nhưng không nhìn cậu.
"Ngài đừng đi được không?" Thịnh Vũ lại nói: "Ở lại đây với tôi.

Tôi, tôi ở một mình không ngủ được."
Sáng nay vẫn còn công việc, Tiêu Cù chần chừ một lát hơi bỏ tay trên mắt cậu ra, dùng ngữ khí dịu dàng ngay cả bản thân mình cũng không ngờ được: "Được, cậu ngủ đi, tôi ở đây với cậu."
Cậu ngủ một giấc, an ổn không mộng.
Tiêu Cù ngồi cạnh giường hồi lâu, lại nhớ tới Thịnh Vũ lần nữa.
Năm ấy Thịnh Vũ ngay cả cơ hội nằm viện chữa trị cũng không có, chớp mắt đã rời xa nhân thế.

Thình thoảng hắn lại nghĩ, cho dù Thịnh Vũ có bị thương tích đầy mình, tứ chi không trọn vẹn, thậm chí là sống thực vật đi nữa cũng tốt hơn là trực tiếp ra đi.
Ít nhất người vẫn còn đó.
Mà người vẫn còn thì tưởng niệm và hy vọng cũng vẫn còn.
Nhưng mỗi lần nghĩ như vậy hắn lại cảm thấy bản thân rất ích kỷ.


Thịnh Vũ là người kiêu ngạo như vậy, làm sao chấp nhận bản thân sẽ biến thành dáng vẻ đó chứ? Hơn nữa vết bỏng do vụ nổ tạo thành vô cùng đau đớn, sao hắn có thể để Thịnh Vũ sống trong đau đớn như vậy?
Khi ấy ngay cả cơ hội chăm sóc Thịnh Vũ cũng không có, mà hiện giờ hắn lại ở cạnh một người có hơi thở giống với Thịnh Vũ.
Không biết nên nói là bổi thường hay là trừng phạt.
Vết thương không nghiêm trọng lắm, một tuần sau đã có thể xuất viện rồi.
Đứng trước cửa biệt thự, Thịnh Vũ cảm thấy may mắn vì mình còn có thể về đây.
Mấy ngày nay Tiêu Cù đối xử với cậu rất tốt, thậm chí sau khi cậu ngoan ngoãn ăn cháo còn cười với cậu.
Cậu hoảng hốt cho rằng bản thân đã quay lại thời gian trước năm mười tám tuổi.

Khi ấy Tiêu Cù thường xuyên cười với cậu, mà cậu lại luôn nổi cáu trừng hắn, tựa như dù xảy ra chuyện gì cũng có thể giận Tiêu Cù cả ngày.
Quả thực là vô cùng ấu trĩ.
Thịnh Vũ về phòng của mình, ngồi trên thảm phát ngốc.
Bởi vì ngũ giác đều đang thoái hóa, cậu không dám đi xung quanh, lo sẽ gặp rắc rối.

Không lâu sau, quản gia đẩy cửa bước vào, nói muốn thu dọn vật dụng hàng ngày giúp cậu.
Thịnh Vũ bị dọa sợ không nhẹ, nghĩ Tiêu Cù muốn đuổi mình đi.

Quản gia lại cười nói: "Tiêu tiên sinh bảo tôi chuyển đồ của cậu tới phòng ngủ của ngài ấy."
Thế mà Tiêu Cù lại cho phép cậu ở trong phòng ngủ của hắn sao!
Nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần, chua chát không thôi.
Cuối cùng thì vỏ ngoài xinh đẹp này cũng chiếm được trái tim của Tiêu Cù, đây là chuyện đời trước một tên thô kệch như cậu mãi mãi không tranh lại được.
Tiêu Cù vẫn thích thiếu niên xinh đẹp hơn, giống như Thẩm Trạo vậy.
Thịnh Vũ ôm chặt hai chân, chôn mặt vào đùi.
Phần tình cảm yêu thích này giống như là cậu trộm được.
Dù vậy, nó vẫn thuộc về cậu.
Nhưng tàn nhẫn chính là, thời gian của cậu chẳng còn lại bao nhiêu cả.
Cậu cầu nguyện khe khẽ, cầu xin sức mạnh vô hình nào đó đã đưa cậu vào thân thể này có thể giúp cậu chống đỡ lâu một chút.
Từ sau lúc xuất viện, Tiêu Cù không chạm vào cậu nữa, có lẽ là lo lắng thân thể cậu không chịu nổi.

Đêm nào cậu cũng được ngủ bên cạnh Tiêu Cù, an ổn không mộng tới tận sáng,
Một ngày nọ, trong nhà có khách tới.

Quản gia nói, đó là khách của Tiêu tiên sinh.
Thịnh Vũ đi từ tầng ba xuống, thấy một bóng người cao ngất ở phía xa xa.
Là Thẩm Trạo..