Sắp Thành Lại Bại

Chương 10






Lúc tỉnh lại áo ngủ đã ướt đẫm mồ hôi rồi.

Thịnh Vũ ngồi dậy, mệt nhọc đánh giá xung quanh.
Đây không phải là Hoa Thập, ở Hoa Thập không có phòng nào như thế này.
Cậu chống tay vào mép giường để bước xuống, hai chân trần dẫm lên thảm mềm mại, tay vịn vào tủ đầu giường nhưng vẫn cảm thấy đứng không vững.
Chân run rẩy, mắt cá chân và đầu gối đều không nghe sai bảo.
Cậu rất muốn biết đây là đâu, là phòng quản lý sắp xếp cho cậu sao?
Cửa sổ kéo ra hơn nửa, theo cảnh vật lộ ra bên ngoài có thể thấy được, ngoài trời đã đen như mực rồi.
Là trời chưa sáng hay mặt trời vừa ngả về tây?
Người bị sốt luôn cảm thấy miệng khô lưỡi khô, Thịnh Vũ nuốt nuốt nước miếng, yết hầu không dễ chịu lắm.

Có lẽ là do không ngừng sinh bệnh, có lẽ là do thân thể vừa bị Tiêu Cù sử dụng cách đó không lâu.
Cậu nâng tay, sờ cổ họng chính mình.
Lúc khẩu giao nuốt vào quá sâu, cổ họng cũng bị thương, trong khoang miệng phảng phất mùi máu tươi, nhưng rất nhanh đã bị cậu nuốt nước bọt áp chế, không để Tiêu Cù phát hiện ra.
Động tác nuốt vào có thể đem lại khoái cảm cho Tiêu Cù.
Thật ra cậu không biết bản thân có làm tốt hay không, đời trước hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, đời này chỉ từng dùng đạo cụ vài lần.

Thầy dạy dỗ vốn định xếp cho cậu một "partner", dù sao thì luyện tập với người thật cũng mang lại hiệu quả cao hơn dùng đạo cụ.

Nhưng cậu từ chối không chút do dự.
Ngậm dương v*t của một người đàn ông khác, mặc đối phương muốn làm gì thì làm trên cơ thể mình, ngay cả nghĩ cậu cũng không bao giờ nghĩ.
Sống lại trong thân thể này nhưng kĩ năng của cậu vẫn chưa quên, cậu sợ bản thân sơ sẩy sẽ phế bỏ tên đang đụng vào người cậu.
Trong phòng rất yên tĩnh, bên ngoài cũng không có tiếng động gì.

Thịnh Vũ không tìm thấy giày, cho rằng mình được người ta bế lên giường, đành phải đi chân trần ra ngoài cửa.
Rất muốn uống nước.
Đi được nửa ngày, tay vừa chạm vào tay vặn thì cửa đã được mở ra từ bên ngoài.
Nhìn thấy người đang đứng bên ngoài, cả người cậu chấn động.
Thế mà lại là Tiêu Cù!
Nghĩa là, đây là nhà của Tiêu Cù?
"Cậu tỉnh rồi?" Tay phải Tiêu Cù còn cầm một cốc nước, tay trái vừa buông tay nắm cửa ra, biểu tình trên mặt nhàn nhạt, nói là lãnh đạm cũng không sai.
Thịnh Vũ hơi hé miệng, gần như là nhìn chằm chằm vào Tiêu Cù theo bản năng, lại không nói ra được một lời.
Không biết là quá kinh ngạc hay là cậu càng ngày càng không khống chế được thân thể này.
Tiêu Cù hơi nhíu mày, tránh khỏi cậu bước vào phòng, đặt cốc nước lên tủ đầu giường, lấy thuốc đã được bác sĩ kê từ trong ngăn kéo ra, đang muốn gọi cậu uống thuốc thì thấy cậu vẫn đứng ngoài cửa như người mất hồn.
Tiêu Cù không có nhiều kiên nhẫn, giọng nói trầm xuống: "Vẫn còn đứng đó làm gì?"
Bả vai Thịnh Vũ run lên, nghe xong xoay người lại, ánh mắt hai người chạm phải nhau, thần kinh và xương cốt cậu như bị điện giật.
Hô hấp của Thịnh Vũ trở nên gấp gáp, nghĩ muốn chạy tới ngay lập tức, nhưng chân lại mềm nhũn vô cùng.
Luống cuống, mồ hôi lạnh lại chảy ra.
Đối với cậu mà nói, Tiêu Cù vừa thân thuộc vừa xa lạ.

Năm ấy làm sao cậu sợ Tiêu Cù được, thế mà bây giờ lại cẩn thận từng li từng tí.
Không phải cậu cố ý như vậy, mà là Tiêu Cù của bây giờ có khí thế và uy nghiêm cậu chưa từng thấy.
Người cậu yêu thích đã không còn là thiếu niên bằng tuổi cậu nữa rồi.

Cậu vẫn dừng lại ở tuổi hai mươi hai, nhưng Tiêu Cù đã ba mươi tuổi rồi, khí thế tích lũy qua từng năm như vậy là thứ cậu không có.
Thịnh Vũ không thể không cúi đầu.
Tiêu Cù nói một câu "Vẫn còn đứng đó làm gì?", hai chân cậu giống như bị dính trên mặt đất, hận không thể đi tới bên người Tiêu Cù ngay lập tức.
Nhưng vẫn quá gắng gượng.

Thịnh Vũ tốn không ít sức lực mới đi được từ giường ra đến cửa, bây giờ lại phải nhanh chóng quay trở lại giường.

Chân tay không nghe sai sử, gấp gáp cất bước kết quả làm cả người chật vật ngã xuống.
Cũng may thảm trên mặt đất rất dày, bị ngã cũng không đau.
Cậu hít vào một hơi, âm thầm trách bản thân kém cỏi, còn chưa ngẩng đầu lên đã thấy giày của Tiêu Cù trước mặt.
Thịnh Vũ không nhìn người phía trên, cắn răng muốn đứng dậy.
"Thành Khoảnh." Tiêu Cù bỗng nhiên gọi cái tên hiện giờ của cậu.
Thịnh Vũ run rẩy khó phát hiện, lúc này mới miễn cưỡng ngẩng đầu.

Tiêu Cù đang nhìn cậu, ánh mắt và giọng nói vẫn lạnh như băng không chút tình cảm, cũng không có chút thương tiếc nào.
Thương tiếc thì cậu không cần, nhưng thái độ hờ hững của Tiêu Cù làm trái tim cậu đau xót.
Tiêu Cù thực sự thay đổi rồi.
Thành thục hơn, đã là một người đàn ông nắm tất cả trong lòng bàn tay.
Nhưng hình như Tiêu Cù sống cũng không quá vui vẻ.
Tụ tập ngày ấy có rất nhiều người đến, đều là bạn bè từ hồi nhỏ.

Tần Lê cũng đến, uống rất nhiều rượu với Tiêu Cù.
Cho dù là vậy, thái độ của hắn từ đầu đến cuối vẫn là lạnh nhạt.
Điều này làm cậu đau lòng.
Trước đây Tiêu Cù không phải như vậy.
Tiêu Cù của trước đây ấy à, chính là người hay kể chuyện cười nhất trong viện.

Khuôn mặt cậu đã quen căng thẳng cũng bị Tiêu Cù kể chuyện chọc cười.
Cũng không biết trong tám năm này, Tiêu Cù đã trải qua như thế nào.
Cậu chỉ là một thiếu gia của Hoa Thập, thân phận thấp kém, không tiếp xúc được với nhiều người, tin tức hỏi thăm được về Tiêu Cù cũng có hạn.

Cậu chỉ biết là Tiêu Cù làm ăn buôn bán rất lớn, không cần dựa vào gia đình, tất cả mọi thứ bây giờ đều do một tay hắn gây dựng.

Còn về phần tình cảm, nghe quản lý nói, Tiêu tiên sinh không có bạn lữ cố định, vẫn luôn sống một mình.
Cậu cảm thấy rất ngoài ý muốn, bối cảnh Tiêu gia rất sâu, vì sao Tiêu Cù về nước không dựa vào trưởng bối?
Là bởi vì thích đàn ông sao?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có lý do này.
Có lẽ nhiều năm trước, Tiêu Cù vì Thẩm Trạo mà náo loạn với người trong nhà, từ đó bắt đầu sống độc lập.
Thậm chí là vì sao hiện giờ không ở bên cạnh Thẩm Trạo cậu cũng lười suy nghĩ, chuyện này cũng không liên quan đến cậu.

Cậu sống lại lần này chẳng qua chỉ là bù lại tiếc nuối đời trước, mơ mơ màng màng mà sống.
"Không đứng dậy được?" Tiêu Cù hỏi.
Thịnh Vũ hoàn hồn, cánh tay vội vàng dùng lực, lại chỉ cảm thấy khuỷu tay tê dại đến khó chịu.
Lát sau, trên đầu truyền đến một tiếng thở dài.
Sau đó cậu được một người bế ngang lưng đứng dậy.
Cậu kinh ngạc trợn tròn mắt, hai tay không biết nên đặt ở đâu.
Tiêu Cù đi vài bước đã đến cạnh giường rồi đặt cậu xuống.

Động tác không thể nói là dịu dàng, nhưng ít nhất cũng không thô bạo.
Không giống như lúc làm tình với cậu.
Cậu choáng váng ngồi trên giường, sau gáy bỗng nhiên tì vào một vật mềm mại.

Là Tiêu Cù đặt gối sau lưng cậu.
Còn chưa kịp load thì trán đã được phủ lên.
Lần này là lòng bàn tay của Tiêu Cù.
"Hạ sốt rồi." Ngữ khí của Tiêu Cù gần như ra lệnh: "Uống nước."
Cậu bưng cốc nước lên.

Nước khá ấm, ngay cả cốc thủy tinh cũng truyền tới độ ấm.
Trong phòng có phòng tắm riêng, Tiêu Cù không nhìn cậu nữa mà đi vào vặn nước.
Tiếng nước rất nhỏ truyền ra, không phải vòi hoa sen mà là vặn nước ra bồn tắm.
Lúc Tiêu Cù ra ngoài, tay áo đã xắn lên đến khuỷu, thấy cậu vẫn ngây ngốc lại nhíu mày: "Bị bệnh cần uống nhiều nước, cậu không biết?"
Thịnh Vũ hơi ngẩn ra, lập tức uống cạn cốc nước.
Trong lúc hoảng hốt lại nghe thấy tiếng thở dài.
Nhớ có một lần cậu đánh nhau giúp Tiêu Cù, trở về gặp trời mưa, không bao lâu đã bị sốt.

Sau khi tỉnh lại thấy Tiêu Cù bưng cốc nước tới, cậu ỷ vào quan hệ của hai người rất tốt, đùa giỡn nháo không uống.

Tiêu Cù xem cậu là bệnh nhân, còn thực sự dỗ dành uống nước.
Thật ghen tỵ với bản thân mình năm ấy.
Tiêu Cù của năm ấy...
Bỏ đi, còn sống thì ai cũng sẽ trưởng thành, tính cách dần dần thay đổi cũng là điều bình thường.
Đang nghĩ ngợi thì Tiêu Cù lại đi tới, hỏi: "Cậu không còn sức lực?"
Thịnh Vũ rầu rĩ gật đầu.
Vài giây sau, cả người lại được bế lên lần nữa.
Tiêu Cù đặt cậu xuống cạnh bồn tắm: "Tắm một lát, quần áo chút nữa sẽ đưa đến cho cậu."
Nói xong thì rời đi.
Rốt cuộc cậu cũng không nhịn được, nhẹ giọng gọi: "Tiêu tiên sinh."
Tiêu Cù nghe tiếng thì dừng bước ở cửa phòng tắm, nhưng không có xoay người.
Giọng cậu hơi ám ách: "Tôi..."
Muốn hỏi, vì sao tôi lại ở đây.
Tiêu Cù không kiên nhẫn nghe cậu nói xong, hoặc căn bản là không muốn biết cậu định hỏi cái gì: "Sau này cậu sẽ ở lại đây.".