Sáp Huyết

Quyển 3 - Chương 453: Vô gian (2)




Chỉ do dự một lát, Da Luật Hỉ Tôn quay đầu nhìn Thiện Vô Úy, hỏi:

- Không biết cao tăng cho rằng có thể không?

Thiện Vô Úy cau mày nói:

- Nếu Phi Ưng cầu bất tử, làm thế nào?

Da Luật Hỉ Tôn trong lòng rùng mình, thầm nghĩ nếu thật như vậy, vậy mình có thể giết Phi Ưng không? Nhưng nói bất tử , nghe hoang đường vô cùng, trên đời này thật có bất tử sao?

Phi Ưng cười ha hả nói:

- Thần tăng sợ ta cầu bất tử, chính là sợ mình không có cầu nguyện? Trên đời này thật có bất tử sao? Hay là thần tăng cũng nhìn không thấy sinh tử, nhiều lần trải qua khổ hạnh muốn cầu sinh tử sao?

Gã lời nói sắc bén, nói tới mức làm Thiện Vô Úy biến sắc.

Da Luật Hỉ Tôn thấy rồi, trong lòng thầm nghĩ:

“Người đến đây, nhất định đều có nguyện vọng, chẳng lẽ Phi Ưng thật sự nói toạc tâm ý của Thiện Vô Úy sao? Chỉ có điều kỳ lạ, tại sao lần này Cốc Tư La không đích thân đến, chỉ bảo Thiện Vô Úy mang Thiên Huyền Không đến chứ?”

Cân nhắc lợi hại, cảm thấy cái nguyện vọng thứ hai này ai hứa cũng không sao, tóm lại mình có lợi vô hại, sắc mặt Da Luật Hỉ Tôn hơi thay đổi, lạnh lùng nói:

- Phi Ưng, ta tin ngươi một lần, để ngươi nói mấy câu với thần Hương Ba Lạp. Ngươi chớ muốn gạt bọn ta, bằng không ngươi sẽ chết vô cùng thê thảm.

Y nói hai từ bọn ta, chúng là tỏ ý cùng với Thiện Vô Úy đứng cùng một phía.

Trong khuôn mặt sầu khổ tang thương của Thiện Vô Úy tựa hồ có phần bất mãn, nhưng tựa như có chút sợ hãi Da Luật Hỉ Tôn, không dám phản kháng.

Phi Ưng gắng gượng đứng lên, chạm vết thương đau đớn ở ngực, trên trán đổ mồ hôi, gã thất tha thất thiểu đi vào quầng ánh sáng đó, đột nhiên dưới chân mềm nhũn, ngã quỵ té xuống đất.

Phi Ưng đang đi qua ngay bên cạnh Da Luật Hỉ Tôn...

Da Luật Hỉ Tôn giống như theo phản ứng bản năng giơ tay ra đỡ...

Giữa động tác vô ý của hai người, kinh biến đột nhiên tăng lên!

Phi Ưng vừa ngã nhào xuống, đã cách Da Luật Hỉ Tôn chỉ một cánh tay. Nhưng lúc gã ngã xuống, cánh tay hơi chấn động, chỉ nghe thấy tiếng “ầm” vang lên, một cái mỏ chim ưng lộ ra đã mổ lên ngực của Da Luật Hỉ Tôn.

Một đòn đó như sấm sét, như tia chớp, nhanh không thể nói.

Phi Ưng thân thủ tuyệt đối không tệ, bằng không cũng sẽ không dễ dàng thu phục Thạch Đà đại mạc, cũng không thể vừa xuất thủ thì giết được năm người Hạ Tùy. Gã liên tiếp phản loạn, vẫn có thể tránh được truy giết của triều đình, võ công cao minh, không cần nói cũng biết.

Địch Thanh thấy Phi Ưng bỗng dưng xuất thủ, trong lòng cũng cả kinh. Bình tĩnh mà suy xét, nếu hắn vội vàng không kịp phòng bị, có thể tránh được một đòn này của Phi Ưng không cũng là tỉ lệ 50-50.

Phi Ưng lại dám ra tay với Da Luật Hỉ Tôn? Chẳng lẽ, gã thật sự cho rằng chắc chắn giết được Da Luật Hỉ Tôn?

Ai cũng không ngờ Phi Ưng trong lúc trọng thương còn có dũng khí tấn công Da Luật Hỉ Tôn, nhưng Da Luật Hỉ Tôn nhất định nghĩ tới.

Lúc cái mỏ chim ưng sắc bén như dao đó khó khăn lắm mới đánh tới ngực của Da Luật Hỉ Tôn, đột ngột không thấy Da Luật Hỉ Tôn đâu.

Da Luật Hỉ Tôn chỉ khẽ lắc mìnhđã tới phía sau Phi Ưng.

Rất có ít người thấy Da Luật Hỉ Tôn xuất thủ, cho dù lúc ở điện Thiên Hòa, không đợi Da Luật Hỉ Tôn xuất thủ thì đại cuộc đã định, nhiều khi dũng sĩ thật sự có thể làm gương cho binh sĩ, mưu sĩ thật sự không cần ra tay.

Da Luật Hỉ Tôn vẫn luôn là mưu đồ, tới lúc dùng võ lực giải quyết vấn đề thì đã là lúc phơi bày chân tướng.

Nhưng điều này không có nghĩa là võ công Da Luật Hỉ Tôn không giỏi.

Y có thể thống lĩnh dũng sĩ Khiết Đan, thân làm Đô điểm kiểm Khiết Đan, nếu võ nghệ không cao thâm, làm sao có thể phục chúng?

Nhưng ai cũng không ngờ rằng y có thể nhanh như vậy. Thân thủ cứng rắn như vậy, y mới xoay tới sau lưng của Phi Ưng thì một ngón tay đâm lên vai của Phi Ưng.

Một tiếng “phập” vang lên, vai Phi Ưng hiện ra lỗ máu.

Một cái đâm đó, quả thật như móng vuốt chim ưng gắp xuyên qua máu thịt của linh dương

Trong tiếng kêu điên cuồng của Phi Ưng không lùi mà tiến, lúc té lên đất mỏ chim ưng đột nhiên tăng vọt, đã đánh ra năm chiêu mạnh mẽ vào bụng của Da Luật Hỉ Tôn.

Trong tiếng cười dài của Da Luật Hỉ Tôn, thân hình như chim ưng vútlên, tránh được một đòn Phi Ưng, kêu:

- Phi Ưng, ngươi không biết chết sống...

Từ “sống” còn chưa rơi ra, chợt nghe thấy âm thanh trên trời có Phạn ngữ truyền đến.

Bát_Nhã_Ba_La_Mật_Đa!

Âm thanh đó hơi rung, trong đó như ẩn chứa bí mật huyền bí và ma chú vô tận, tựa như chậm rãi nhưng thật ra nhanh truyền tới bên tai của Da Luật Hỉ Tôn, đánh tới giữa ngực của y.

Chú ngữ đó có lẽ đối với người khác không có tác dụng, nhưng Da Luật Hỉ Tôn nghe thấy, chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, thân hình giống như chim ưng đột nhiên trong chốc lát thần sắc tràn đầy là đau khổ không chịu nổi.

Chú ngữ của Thiện Vô Úy vừa đọc lên, đang đánh vào chổ yếu của y. Y vốn có bệnh không tiện nói ra, nghe thấy chú ngữ này thì đột nhiên muốn bạo phát ra. Bệnh không tiện nói ra vừa phát, y sống không bằng chết, mặc người chém giết.

Không ngờ Thiện Vô Úy cũng muốn đối phó y.

Da Luật Hỉ Tôn dưới phẫn nộ điên cuồng càng là kinh hoảng, cắn chặt đầu lưỡi, trong không trung đã phun ra máu tươi. Y bỏ tâm huyết, đã phá ma chú của Thiện Vô Úy.

Phi Ưng hung hăn xông đến, mỏ chim ưng nhanh như chớp đâm tới cổ họng Da Luật Hỉ Tôn.

Da Luật Hỉ Tôn thổ khí nhanh chóng rơi xuống, rõ ràng còn có thể tránh được một đòn của Phi Ưng. Mỏ chim ưng qua búi tóc, đánh đứt dây buộc tóc của y, rơi xuống đất, Da Luật Hỉ Tôn đã tóc tai bù xù, không có chút thanh nhàn của thường ngày nữa.

Chỉ cần lấy một hơi, giết Phi Ưng trước, sau lại giết Thiện Vô Úy, có thể làm chủ đại cuộc.

Da Luật Hỉ Tôn mới vừa rơi xuống đất, đã hét to:

- Vô gian!

Tiếng rống đó mang phẫn nộ và tuyệt vọng, giống như tiếng kêu của dã thú cuồng dã bị thương.

Vô gian!

Vô gian rốt cuộc là cái gì?

Tại sao Da Luật Hỉ Tôn và Nguyên Hạo trong lúc nguy cấp đều muốn hét ra hai từ này? Chẳng lẽ hai từ này giống như tâm kinh ma chú, đều ẩn chứa huyền bí khôn xiết?

Không có người biết được.

Một tiếng “ầm” vang lên, trong Hương Ba Lạp dường như quầng sáng đó đều ngừng lóe sáng.

Trên mặt Da Luật Hỉ Tôn hiện ra vẻ cổ quái, sau đó y bay ra ngoài, bị người một quyền đánh bay.

Một quyền đó như búa lớn mở núi, chùy to rộng không chút tiếng động đập lên lưng Da Luật Hỉ Tôn, đánh làm ngũ tạng đều bị thương, xương sống muốn gãy.

Da Luật Hỉ Tôn lại phun ra một ngụm máu tươi, chưa rơi xuống đất, thì nghe thấy chú ngữ Bát Nhã Ba La Mật Đa lại lần nữa vang lên. Lần này âm thanh như trên trời truyền lại, mang theo ý thương cảm vô cùng vô tận.

Chỉ là sáu từ đơn giản này lại mang ma lực thiên địa vô tận, biến hóa vô tận trong vạn vật.

Âm thanh đánh xuyên qua toàn bộ phòng ngự của Da Luật Hỉ Tôn, làm y ngoại thương thêm nặng, ẩn bệnh cuối cùng bộc phát.

Lúc rơi lên đất, Da Luật Hỉ Tôn đã giật co lại, thần sắc đau đớn dị thường. Y cắn răng chống cự lại ngoại thương ẩn bệnh, ánh mắt nhìn chằm chằm người đánh bị thương y.

Người xuất quyền vẫn là đần độn si mê, tựa hồ quyền đó lúc này không phải y đánh ra. Cuộc đời này của y chỉ là người vâng lệnh, chỉ vâng lệnh Thiện Vô Úy, y hình như là cái bóng của Thiện Vô Úy.

Ra tay đánh Da Luật Hỉ Tôn bị thương là Chiên Hổ.

Đệ nhất cao thủ Tây Tạng!

Ba người Phi Ưng, Thiện Vô Úy, Chiên Hổ liên thủ, đánh bại Da Luật Hỉ Tôn.

Kinh biến giây lát, trong Hương Ba Lạp đã lâm vào cảnh chết tĩnh mịch.

Ngực Phi Ưng máu tươi tuôn ra, đầu vai chảy máu, nhưng hoàn toàn không quan tâm, ha ha cười lớn:

- Da Luật Hỉ Tôn, ngươi thật cho rằng nắm trong tay đại cuộc sao? Chỉ sợ ngươi nằm mơ cũng không ngờ rằng từ lâu trước khi ngươi liên hệ với người Thổ Phiên, ta đã liên hệ với bọn họ rồi. Bọn họ biết ngươi không đáng tin, mà chọn tin ta.

Da Luật Hỉ Tôn mờ mịt , dù là Địch Thanh cũng không hiểu chút nào.

Phải biết năm đó Phi Ưng chính là vì đàm phán với Cốc Tư La không thành, lúc này mới muốn bạo phát dàn tế Thừa Thiên, trộm lấy Thiên Huyền Thông, vòng ân oán này hoàn toàn không thể buông bỏ.

Cốc Tư La và Thiện Vô Úy liên thủ, thoạt nghe tuyệt không thể.

Ánh mắt Da Luật Hỉ Tôn khó khăn quét qua từ người Phi Ưng, nhìn Thiện Vô Úy

.

Thiện Vô Úy vẫn là biểu tình sầu khổ, hai tay kết ấn không ngừng, hơi khép hai mắt, tất cả cái này tựa hồ không có liên quan với lão.