Sáp Huyết

Quyển 2 - Chương 309: Đấu tướng (2)




Lộ Nhi bên cạnh hé miệng cười khẽ nói:

- Lão tử đại Phạm không bằng lão tử tiểu Phạm đâu. Lúc đó Phạm Ung, làm Tam Xuyên Khẩu thảm bại, biên cương sa sút. Nhưng từ khi Phạm công... cũng chính là sau khi lão tử tiểu Phạm đến, chỉnh đốn biên thùy, trước xây thành Đại Thuận, phá thành Kim Thang, vây Hựu Châu, lấy trại Thừa Bình. Tới bây giờ, lại lấy lại trại Kim Minh, đất mất của lão tử đại Phạm, toàn được Phạm công thu lại. Không chỉ thế, còn đào mấy khối biên giới của người Hạ.

Mọi người nghe đến lòng đầy sôi sục, người đàn ông mặt dài vỗ bàn nói:

- Nói rất hay, bằng không quân Hạ biên thùy khuyên bảo nhau, nói cái gì lão tử tiểu Phạm trong bụng có mấy chục ngàn binh giáp, không dễ bát nạt như lão tử Đại Phạm.

Người mù thở dài nói:

- Đáng tiếc tây bắc chỉ có một Phạm công. Mọi người trầm lặng, có người cũng thở dài theo. Người mù lại nói:

- Ông lão ta lúc nãy hát ca từ đó, vốn là ngày Phạm công mới tới biên thùy, cảm thấy tây bắc tiêu điều. Ta theo lời gió, phần lớn là nhu mì không xương, duy chỉ có Phạm công quét qua tinh thần suy sụp. Lão đây trước kia cũng hát ca từ của Liễu Thất, nhưng bây giờ càng thích của Phạm công. Đáng tiếc, Phạm công chỉ có một, ông ta tài hoa hơn người, ca từ làm lại không nhiều.

Lộ Nhi bên cạnh nói theo:

- Có lẽ, Phạm công có tài, lại là đại tài, tâm tư phần lớn đặt ở biên thùy, do đó không có lòng dạ nào làm thơ nữa.

Thì ra hai ông cháu sống nương tựa lẫn nhau đó, hát rong kể chuyện cũng là như vậy. Người mù đó chủ yếu phụ trách kể và hát, còn cô gái Lộ Nhi bên cạnh hát đệm theo, quân trại sớm đã quen.

Hồng nhan đầu bạc trong trẻo lại tang thương, ngược lại đã trở thành phong cảnh độc đáo của trại An Viễn.

Người mù nói:

- Lộ Nhi, con nói cũng đúng. Nhưng hôm nay chúng ta nói không phải là Phạm công, mà là một người đáng nói trong cuộc chiến Hảo Thủy Xuyên.

Lộ Nhi nháy mắt nói:

- Đó là ai chứ?

Đột nhiên vỗ tay nói:

- Ông nội nói chính là Hàn Kỳ sao?

Mọi người trầm lặng xuống, trên mặt có vẻ khác thường.

Người mù lắc đầu nói:

- Ưu khuyết điểm của Hàn công, làm sao lão đây có thể nói, ông lão ta không dám nói đâu.

Trong giọng ông lão tràn đầy thổn thức, mọi người cũng nghe ra trong giọng người mù còn có chút bất mãn.

Lộ Nhi suy tư hồi lâu, đột nhiên nói:

- Ông nội, cháu biết ông muốn nói người nào. Cháu nghe ông nói rồi, trận chiến Hảo Thủy Xuyên, quân Tống tuy bại, nhưng có quá nhiều bi khí huyết lệ. Ví dụ như Nhâm Phúc đại nhân quyết chiến Hảo Thủy Xuyên với quân Hạ, trước lúc sắp chết người bên cạnh khuyên ông ta chạy trốn. Ông ta nói cái gì “ta là đại tướng, binh bại, lấy cái chết đền nợ nước!” kết quả chiến tử tại Hảo Thủy Xuyên. Ông chính là muốn nói Nhâm Phúc đại nhân phải không?

Giọng cô rất mềm giòn, nhưng lúc nói lấy cái chết đền nợ nước, leng keng có lực, mọi người nghe thấy, đều là nhiệt huyết kích động.

Người mù thở dài, nói giọng khàn khàn:

- Trận Hảo Thủy Xuyên, đều nói là Nhâm Phúc khinh binh liều lĩnh, xông vào mai phục của quân Hạ, dẫn đến thảm bại. Nhưng trước khi ông ta chết, cuối cùng dốc sức chiến đấu hi sinh cho tổ quốc, lão cũng không nói nhiều.

Lộ Nhi hất bím tóc dài, lại nghi ngờ nói:

- Vậy ông nói hơn phân nữa là Vương Khuê Vương tướng quân rồi... Cháu nghe nói ông ta vốn không cần chết, ông ấy trú quân thành Dương Mục Long, chỉ vì nghe Nhâm Phúc tướng quân bị vây, dẫn quân tới giải vây. Trận doanh của quân Hạ dày đặc, ông ấy xông vào bốn lần, lại không xông qua được trận địa quân địch. Ai cũng mệt mỏi, mệt, sợ, thậm chí có một số binh sĩ, đều không muốn xông lên nữa. Chỉ có ông ta khấu đầu về phía Đông, nói “thần không phụ nước, kỳ thực lực không thể... thần không dám cầu người bên cạnh chịu chết, chỉ có thể một mình chết đền nợ nước!” Sau khi ông ấy nói xong, thì một mình giết vào doanh Hạ, lại giết hơn mười người, lúc này bị loạn tên bắn chết, loại anh liệt này, tại sao không nói chứ?

Mọi người nghe giọng điệu du dương của Lộ Nhi nói, trong mắt lộ ra ý hồi tưởng. Người đàn ông mặt dài lại cúi đầu, tràn đầy vẻ xấu hổ.

Người mù nói:

- Hôm qua không phải nói rồi? Hôm nay nói lại, sợ mọi người chán ghét.

Đôi mắt Lộ Nhi trong veo như nước, thở dài:

- Đúng vậy, nhưng chuyện của ông ấy, cháu nói thêm hàng trăm lần cũng không mệt.

Đột nhiên lại nói:

- Nhưng Vương Khuê thật sự... không cần chết. Nếu ông ấy rút lui, quân Hạ cũng vô lực bao vây ông ta. Tại sao ông ta... tại sao như vậy chứ?

Trên mặt người mù tràn đầy bi thương, chậm rãi nói:

- Có người không làm, có người phải làm. Có những người, biết rõ phải chết, cũng sẽ chịu chết. Người Tống suy nhược lâu, biên thùy ăn nhiều đánh bại, thiếu không phải là người, mà là nguồn huyết khí phải đấu. Nếu ai nấy tự bảo vệ mình, gặp nguy không cứu, vậy người biên thùy khó bảo toàn. Người có lòng đều biết rõ điều này, do vậy Nhâm Phúc có nạn, Lý Giản đi viện, Vương Khuê chịu chết. Có lẽ không vì người bên cạnh, mà chỉ muốn nói cho quân Hạ, trong người Tống, cũng có rất nhiều đàn ông liều mạng như ông ta. Ông ta tuy chết rồi, nhưng thành Dương Mục Long lại bảo vệ được. Quân Hạ tuy nhiều lần phá trại Bảo của Kính Nguyên Lộ, nhưng mãi tới bây giờ, vẫn không xông vào thành Dương Mục Long nhỏ nhoi mấy ngàn người canh giữ! Tại sao? Vì Vương tướng quân không phụ thiên hạ, người thiên hạ không phụ Vương tướng quân.

Mấy câu cuối cùng của người mù nói âm vang có lực. Ông mắt tuy mù, nhưng lòng không mù, trên mặt đã có hào quang, như ánh mặt trời chiều ngày thu.

Mặt trời chiều đã lặn, mây tàn như máu, nhưng có phần rạng rỡ như vậy cũng vui.

Mọi người máu đã nóng, trong lòng kích động

Lộ Nhi tâm tư buông thả, khẽ gẩy tỳ bà, hồi lâu mới nói:

- Vậy được, thì không nói Nhâm đại nhân và Vương tướng quân. Vậy ông nội rốt cuộc muốn nói gì, cháu thật sự đoán không ra?

Người mù nhẹ nhàng gõ lê hoa bản, ho tiếng khô khan mới nói:

- Ta hôm nay muốn nói lại là một Hành doanh Tham quân ở Hảo Thủy Xuyên, tên Cảnh Phó.

Lộ Nhi lắc đầu nói:

- Không có nghe nói tên của người này, nghĩ là các vị khán quan đối với người này cũng lạ lẫm đấy?

Người đàn ông mặc áo tang nói:

- Cô nương nói sai rồi, rất nhiều người biết Cảnh Tham quân Cảnh Phó. Ông ta là thuộc hạ của Nhâm đại nhân, cùng chiến tử với Võ Anh đại nhân ở Lung Lạc Xuyên. Ông ta tuy là văn nhân, nhưng nếu nói lòng mãnh liệt, không thua người bên cạnh.

Tiếng “leng keng” của người mù vang lên, bên cạnh nói tiếp:

- Đúng vậy, mãnh liệt của người này, không xem dũng mãnh, không xem sự tích, không xem quan chức, chỉ xem một trái tim lựa chọn phải trái rõ ràng. Cho dù là thư sinh tay trói gà không chặt, có thể khăng khăng chịu chết, cũng đáng được ông lão nói, để càng nhiều người biết.

Mọi người im lặng nghe, mọi người lại nhìn người đàn ông đang cúi đầu ngủ, trong mắt lại lộ ra ý tò mò.

Người mù ho nhẹ tiếng, tiếp tục nói:

- Trận chiến Hảo Thủy Xuyên, Nguyên Hạo dùng hàng chục ngàn kỵ binh tinh nhuệ, toàn bộ ba ngàn Thiết Diều Tử bao vây hàng chục ngàn binh mã quân Tống. Nhâm Phúc bị bao vây, Võ Anh, Chu Quan hai bộ mấy lần bị binh mã thiết kỵ quân Hạ bao vây ở Lung Lạc Xuyên. Quân Tống người ít ngựa cũng ít, bình nguyên trống trải không chỗ trốn tránh, chỉ có thể bày trận ngăn cản thiết kỵ đối phương tấn công. Nhưng cung tên sớm đã hết, lúc này Võ Anh đã trúng một mũi tên, biết không được rồi, liền bảo Chu Quan suất bộ đột vây, ông ta đến cản phía sau. Lúc đó Cảnh Tham quân Cảnh Phó ở bên cạnh Võ Anh, Võ Anh bảo Cảnh Phó đi trước.

Lộ Nhi nói tiếp:

- Ông nội, Võ Anh này cũng là một hảo nam nhi.

Người mù thở dài:

- Ông ta là hảo nam nhi, nhưng cũng không chặn nổi quân Hạ như sói. Ông ta tuy anh hùng chiến đấu hăng say, nhưng nghe nói... sau đó ông ta chết dưới đao của La Hầu Vương quân Hạ.

Người đàn ông cúi đầu ngủ toàn thân hơi rung, đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn người mù. Lộ Nhi thoáng nhìn thấy, trong lòng hơi sợ. Thầm nghĩ đôi mắt của người này sắc bén, thấy gò má người đó có hình xăm, thì ra cũng là một quân nhân.

Mọi người đều bị người mù nói cho hấp dẫn, không có để ý người đàn ông đó.

Tầm nhìn Lộ Nhi vẫn không rời khỏi mặt người đàn ông đó, thầm nghĩ: “Người đàn ông rất anh tuấn, cố tình quá tang thương như vậy. Cô và ông nội kể chuyện hát rong, vào nam ra bắc, quả thật thấy qua không ít nhân vật. Nhưng ít anh tuấn mà tang thương, ít tang thương mà anh tuấn. Văn nhân nhu nhược nhiều, võ nhân thô lỗ nhiều. Duy có người đàn ông đó, thái dương tóc đã bạc, trên mặt đầy phong sương, vầng trán có sẹo, hai má hình xăm, hẳn là người luyện võ nghèo túng. Cố tình nhìn kỹ mới phát hiện y thật sự tuấn lãng vô cùng.

Người đàn ông nghèo túng tang thương đó, vốn là một người đàn ông cực kỳ anh tuấn.

Nhưng lúc nhìn người đàn ông đó, lại làm không ít người chú ý sự anh tuấn của y, chỉ để ý đôi mắt bất khuất của y. Y một khuôn mặt phiền muộn tẻ lạnh.

Y tuy đang nghe kể chuyện, tuy trong đám người, nhưng vẫn cô đơn. Đôi mắt của y, vẫn sáng như tinh tú trên trời, nhưng trong đôi mắt này, lại như mông lung, che dấu không biết bao nhiêu đời này kiếp trước.