Sáp Huyết

Quyển 2 - Chương 298: Bố cục (1)




Địch Thanh thẳng đến lều trung quân, Phạm Trọng Yêm nghe nói Địch Thanh trở về, khoác áo bước nhanh ra ghênh đón:

- Địch Thanh, mặt người kia như thế nào?

Địch Thanh bụi sương đầy mặt, Phạm Trọng Yêm hai tròng mắt đầy tia máu, không biết mấy đêm chưa ngủ.

Địch Thanh áy náy nói:

- Phạm đại nhân, tại hạ phụ lòng kỳ vọng của đại nhân. Ngược lại, tại hạ và Hàn Kỳ đã làm một trận ầm ĩ.

Phạm Trọng Yêm trong lòng trầm xuống, Triệu Minh đã lớn tiếng nói:

- Phạm đại nhân, ngài chớ oán giận Địch Đô Giám, nguyên nhân đều là do tiểu nhân.

Địch Thanh cướp lời nói:

- Ta làm ta chịu, có liên quan gì tới ngươi?

Phạm Trọng Yêm nhìn Triệu Minh, lại nhìn Địch Thanh, hiểu được việc này không như ý, nên không có trách cứ gì, chỉ có điều nói:

- Đi vào rồi nói sau. Triệu Minh, ngươi khổ cực rồi, đi về nghỉ ngơi trước đi.

Địch Thanh sau khi vào trướng, không đợi Phạm Trọng Yêm hỏi, hắn liền kể tất cả mọi chuyện xảy ra ở trại Cao Bình. Hắn không thẹn với lương tâm, chỉ nói ra sự thật.

Phạm Trọng Yêm sau khi nghe xong, khẽ thở dài. Địch Thanh có chút bất an nói:

- Phạm đại nhân, tại hạ... Thật sự là có chút kích động.

Phạm Trọng Yêm chăm chú nhìn Địch Thanh, cười khổ nói:

- Ôi... Ta chỉ là khen ngợi ngươi làm sao có thể nhịn được thế? Nếu là ta, nói không chừng còn làm ầm ĩ hơn.

Ông ta chỉ đùa một chút, khó nén được sự lo lắng trong mắt, thầm nghĩ Hàn Kỳ tính khí như vậy, nếu mà dùng binh như thế, chỉ e là không ổn.

Địch Thanh thấy Phạm Trọng Yêm không có bất kỳ trách cứ, nói:

- Chuyện cãi vã không thành vấn đề, vấn đề là làm sao để bảo vệ biên thuỳ mới là quan trọng. Tại hạ cảm giác, Hàn đại nhân cao ngạo như thế, không biết người biết ta, trận chiến này thật nguy hiểm.

Phạm Trọng Yêm gật đầu nói:

- Ngươi nói không sai. Bạch Mẫu Đơn chẳng qua là một thủ đoạn để Nguyên Hạo dò hỏi việc quân cơ. Phú Nghĩa chẳng qua cũng là bị Nguyên Hạo mua chuộc... Con đường Kính Nguyên hôm nay, chỉ sợ nguy cơ tứ phía.

Lời còn chưa dứt, có binh sĩ đã vội vã chạy tới, bẩm báo:

- Phạm đại nhân, Nguyên Hạo lại xuất binh Hoành Sơn, xâm nhập vào đường Kính Nguyên!

Quân Hạ tập trung quân ở Hạ Lan Nguyên! Quân Hạ dấy binh đánh Khấu Cảnh rồi ra lại Hoành Sơn! Nguyên Hạo qua trại Tam Xuyên, muốn tấn công thành Hoài Viễn.

Kính Nguyên lộ khói lửa nổi lên bốn phía...

Mấy ngày hôm nay, tình hình quân sự nóng như lửa, lan đến cả thành Đại Thuận.

Phạm Trọng Yêm không thể thảnh thơi trong phút chốc, liền gọi Địch Thanh tới bàn bạc. Địch Thanh bước vào trong trướng thấy bên trong quân trướng ngoài Phạm Trọng Yêm ra còn có hai người nữa.

Một trong số đó nét mặt buồn khổ, nếp nhăn trên trán giống như đao khắc, trông giống bộ dạng của một người bị thiếu nợ không trả vậy. Nhưng người này khi nhìn thấy Địch Thanh ánh mắt có nét tười cười.

Địch Thanh nhìn thấy vui mừng tiến lên phía trước nói:

- Bàng đại nhân, Địch Thanh bái kiến.

Địch Thanh muốn thi lễ thì bị người này ngăn lại. Người này hỏi thăm Địch Thanh, vẻ mặt buồn khổ trước đó nay đã chuyển thành nụ cười vui mừng:

- Địch Thanh, ta đã nghe nói những việc ngươi làm mấy năm nay, được lắm.

Người này là Bàng Tịch.

Năm đó Địch Thanh bị hàm oan, nếu như không phải Bàng Tịch dốc sức biện minh giúp thì nói không chừng Địch Thanh đã bị khắc chữ lên mặt. Lúc đó Bàng Tịch chỉ là Thôi Quan của phủ Khai Phong mà thôi nhưng cũng chính chức Thôi Quan này đã giống như Phạm Trọng Yêm đứng vững trước những áp lực của triều đình, còn minh oan cho Địch Thanh.

Mấy năm gần đây, Bàng Tịch đã sớm được thăng chức Điện trung Thị Ngự sử là do con người chính trực, nhiều lần không khiếp sợ trước quyền quý, khuyên nhủ Triệu Trinh, được vua và dân chúng gọi là “Thiên tử Ngự Sử”.

Sau một trận chiến ở Tam Xuyên Khẩu, triều đình Tống thất kinh. Triệu Trinh mặc dù đã thay đổi cơ cấu ở biên thùy nhưng ngoài Phạm Trọng Yêm, Hàn Kỳ ra thì rất ít người chịu chủ động đi đến nơi biên cương. Hạ Tủng cũng không phải chủ động đến đây, mà là bị Triệu Trinh buộc đến biên thùy.

Bàng Tịch là một trong số ít quan văn ngoại trừ Phạm Trọng Yêm và Hàn Kỳ ra tự xin được đi trấn thủ biên cương. Bàng Tịch lúc này thân là Chuyển vận sử Thiểm Tây, biên cương có chiến tranh, y làm nhiệm vụ chuẩn bị vũ khí quân trang. Thậm chí Bàng Tịch còn kiến nghị Triệu Trinh thắt lưng buộc bụng, giảm bớt chi tiêu hoang phí trong triều đình, lấy số tiền đó để khao quân. Lẽ tất nhiên là Triệu Trinh cho phép.

Biên cương có những người như Bàng Tịch, Phạm Trọng Yêm, Hàn Kỳ thì mới có thể thuận lợi dấy binh chuẩn bị chiến tranh. Địch Thanh sớm đã biết Bàng Tịch đến đây nhưng vì cả hai người đều rất bận rộn nên hôm nay mới gặp mặt.

Nghĩ lại chuyện cũ ánh mắt Địch Thanh và Bàng Tịch hai người không khỏi có chút thổn thức. Mọi người đều ngồi xuống, lúc này Địch Thanh để ý đến vị tướng lĩnh đứng bên cạnh Phạm Trọng Yêm. Người này mặc trang phụccủa Đô Chỉ Huy Sứ, vóc người cường tráng, khuôn mặt đầy những dấu tích xương gió, râu mép giống như cương châm, trông rất nhanh nhẹn.

Địch Thanh trong lòng có chút xao động nói:

- Vị này có phải là Chu Mỹ Chu đại nhân?

Địch Thanh biết ở Phu Diên lộ có một Đô Chỉ Huy Sứ Chu Mỹ, tác chiến linh hoạt, đa dạng. Sau khi trại Kim Minh bị phá, toàn bộ Diên Châu đều do hai người Chu My và Chủng Thế Hành chống đỡ.

Nghe Địch Thanh hỏi thăm, người này cười ha ha nói:

- Ta chính là Chu Mỹ, Địch Thanh, sớm nghe đại danh của ngươi. Người ta thường nói ngươi có dáng dấp của một hung thần ác sát, giống như ma quỷ vậy, hôm nay gặp mặt mới biết tất cả đều là nói bậy.

Câu nói của Chu Mỹ rất thô kệch, ý của y muốn nói Địch Thanh trông rất khôi ngô. Phạm Trọng Yêm, Bàng Tịch nhìn nhau cười, không cho đó là ngang ngược.

Địch Thanh cười nói:

- Lời đồn đại sao có thể tin được? Tại hạ từng nghe Cao đại ca nói, Chu Mỹ Chu đại nhân phong nhã vững chãi, đâu ngờ rằng...

Địch Thanh muốn nói nhưng lại thôi. Chu Mỹ quả nhiên truy đến cùng hỏi:

- Kết quả thế nào?

Địch Thanh cười nói:

- Kết quả tương đương với phong nhã vững chãi.

Phạm Trọng Yêm lại cười, Chu Mỹ vờ giận nói:

- Cao đại ca mà người nói có phải là Cao Kế Long không?

Thấy Địch Thanh gật đầu, Chu Mỹ cố tình coi như không có gì nói:

- Y chỉ có râu rậm hơn ta một chút thôi, ngoài ra không có ưu điểm nào hết, chẳng đáng mà...

Chu Mỹ vừa chuyển đề tài vừa vuốt râu nói:

- Ta ngoài bộ râu cứng hơn người ra thì không có điểm gì đáng để khoe khoang hết.

Dứt lời, y liên tục lắc đầu, khuôn mặt lộ vẻ uể oải nói:

- Sau này nơi biên thùy này là thiên hạ của các người rồi, bớt lời sàm ngôn đi. Phàm đại nhân, đánh như thế nào, cứ phân phó đi.

Phạm Trọng Yêm lẳng lặng chờ Chu Mỹ nói hết, mới nói:

- Chu tướng quân, ưu điểm duy nhất của ta chính là ta không nhiều lời trong lúc mọi người đánh trận. Ở đây xem ra sở trường của Bàng đại nhân là nhiều nhất, hay là mời Bàng đại nhân nói quan điểm của mình.

Nói dứt lời không nhịn nổi cười, trong khi Bàng Tịch thì nghiêm mặt nói:

- Sở trường lớn nhất của ta là có thể đòi tiền. Phạm đại nhân người đừng nghĩ rằng người lấy lòng ta mà ta sẽ cho thêm chút quân trang. Việc đánh trận, hay là hỏi Địch Thanh đi.

Địch Thanh phì cười, có chút vui vẻ.

Quân tình nguy cấp, nhưng mấy người này đều biết điểm tốt của việc điềm tĩnh, thả lỏng, vì thế nên họ thường hay nói chuyện chơi với nhau. Cuối cùng Phạm Trọng Yêm nghiêm mặt lại nói:

- Được rồi, không nói chuyện phiếm nữa. Trước mắt quân tình nguy cấp, Nguyên Hạo tấn công Kính Nguyên lộ, chúng ta ở Hoàn Khánh, nghĩ việc đáng làm thì phải làm, muốn gánh vác cho Hàn đại nhân một phần áp lực. Địch Thanh ngươi nói xem, nên làm thế nào?

Nhưng trong lòng lại nghĩ:

“Ta vốn muốn xuất binh viện trợ cho Hàn Kỳ nhưng Hàn Kỳ lại cho rằng, binh tướng thuộc hạ của y tấn công dù không đủ nhưng để đối phó với sự xâm phạm của Nguyên Hạo thì quá đủ rồi nên từ chối đề nghị của ta. Dù sao ta cũng không quản được Hàn Kỳ nên chỉ mong Hàn Kỳ có thể cầu thắng, ta sẽ tận lực giúp y giảm bớt sức ép.”

Địch Thanh nghe Phạm Trọng Yêm hỏi thì cũng không từ chối, thẳng thắn nói:

- Kính Nguyện lộ gặp địch, ta kiến nghị Phạm đại nhân chia quân làm năm đường!

Một lời Địch Thanh nói ra làm kinh động lòng người.

Bàng Tịch nghe vậy thì có chút thất vọng:

- Chia quân làm năm đường? Vậy thì cần phải có bao nhiêu quân trang và lương thảo đây?.

Y nghe Phạm Trọng Yêm nói Địch Thanh là người có tài thiên phú thống lĩnh quân đội, con người trầm tĩnh, vốn rất kỳ vọng nhưng sau khi nghe Địch Thanh nói chia quân làm năm đường giống với Hàn Kỳ nên không khỏi thất vọng.

Chu Mỹ thì nháy nháy mắt, có chút suy nghĩ nói:

- Phải chia binh làm năm đường ư? Ngươi nói ra nghe xem!