Sáp Huyết

Quyển 2 - Chương 297: Nguy cơ (6)




Địch Thanh lại hỏi,

- Người mà ngươi mới vừa giết là ai?

Bạch Mẫu Đơn cười đã có chút miễn cưỡng, còn không chịu nhận thua nói:

- Ngươi đoán xem?

Tiếng Địch Thanh nói chậm lại:

- Mới vừa nghe tiếng các ngươi, đã biết người kia đương nhiên chính là Phú Nghĩa. Thì ra chính là y đã hãm hại người của Triệu Minh. Y bị các ngươi mua chuộc. Có cơ hội, đương nhiên phải đẩy mối quan hệ quân Tống. Các ngươi không cần dùng tới y nữa, đơn giản giết cho xong việc, để phòng y tiết lộ bí mật của các ngươi.

Bạch Mẫu Đơn cười lớn nói:

- Ngươi cái gì cũng biết, vậy sao vừa rồi không ngăn cản ta ra tay?

Địch Thanh nói:

- Phú Nghĩa chết rồi, cũng giống như ngươi.

Bạch Mẫu Đơn che miệng cười nói:

- Ngươi nói với ta nhiều như vậy, chỉ là muốn bắt ta. Sau đó, đưa đến trướng Hàn Kỳ. Nhưng người như ngươi thông minh như vậy, thì thử đoán xem Hàn Kỳ sẽ tin ngươi, hay là tin ta?

Trong ánh mắt Địch Thanh có phần bi ai, lập tức nói:

- Ông ta sẽ tin ngươi.

Bạch Mẫu Đơn cười khanh khách, giống như một lần nữa lại nắm giữ được thế chủ động,

- Nếu ông ta không tin ngươi, vậy đêm nay ngươi làm mọi thứ, không phải vô ích sao?

Ả ta chẳng hiểu vô tình hay hữu ý, lắc lắc eo nhỏ, đôi môi đỏ mọng nửa khép nửa mở, đôi mắt quyến rũ như tơ nhìn Địch Thanh nói:

- Ta và ngươi đều vì chủ của mình thôi. Mặc dù ta tính kế với ngươi, nhưng đương nhiên ngươi biết, ta còn sống, thì càng thêm hữu dụng, có đúng không?

Địch Thanh lạnh lùng nói:

- Ngươi thật ra cũng không thông minh như ngươi nghĩ.

Bạch Mẫu Đơn cười duyên đã có chút cứng ngắc, vẫn có thể hỏi:

- Ngươi nói cái gì?

Địch Thanh thản nhiên nói:

- Ta tới nơi này, là muốn nói cho ngươi vài sự việc. Việc thứ nhất chính là, ta sớm đã đáp ứng một người, từ nay về sau, không ai có thể xem thường Địch Thanh ta! Ngươi dám khinh thường ta, ngươi nhất định sẽ phải trả giá rất nhiều!

- Còn việc thứ hai thì sao?

Bạch Mẫu Đơn cười còn khó coi hơn so với khóc, trong mắt càng lộ ra ý kích động.

- Ta tới nơi này, không phải muốn bắt ngươi, mà là muốn giết ngươi!

Giọng Địch Thanh đầy mỉa mai.

Bạch Mẫu Đơn lại cười khanh khách, nhưng trong tiếng cười có sự sợ hãi, giọng khàn nói:

- Ngươi nói láo! Nếu như ngươi muốn giết ta, làm sao lại nói nhiều điều vô nghĩa như vậy?

Địch Thanh giễu cợt nói:

- Ta muốn nói cho ngươi chuyện thứ ba. Những lời này của ta, vốn không phải là nói cho ngươi nghe.

Hắn quay đầu nhìn sang một bên nói:

- Tào quốc cữu, Doãn đại nhân, các vị đều nghe rõ chứ?

Tào Dật đứng dậy, Doãn Thù vẫn theo sau, sắc mặt hai người đều thận trọng, gật đầu nói:

-Nghe được rất rõ.

Doãn Thù lại âm thầm kinh hãi, thầm nghĩ Bạch Mẫu Đơn ở trại Cao Bình nhiều ngày, Hàn Kỳ xưa nay sủng ái ả ta. Việc quân tiết lộ cho Bạch Mẫu Đơn không ít. Sau khi trở về, y nhất định phải nêu rõ chuyện này cho Hàn Kỳ.

Sắc mặt Bạch Mẫu Đơn và màu trắng hoa mẫu đơn giống hệt nhau. Ả chưa bao giờ ngờ tới, Địch Thanh muốn nhiều hơn thế. Địch Thanh vừa bị đòn thì lập tức nghĩ đến phương pháp xử lí.

Tào quốc cữu, Doãn Thù đã nói rõ chân tướng, chẳng cần phải để Bạch Mẫu Đơn trở về mới có lợi.

Địch Thanh nhìn như không nhìn Bạch Mẫu Đơn, nói với Tào quốc cữu và Doãn Thù:

- Quốc cữu, Doãn đại nhân, Địch Thanh đã nói rõ mọi việc, chuyện còn lại, phải nhờ vào hai vị đại nhân rồi.

Tào quốc cữu thở dài nói:

- Ngươi yên tâm đi, ta và Hàn Kỳ nhất định sẽ xem xét rõ ngọn nguồn.

Hoá ra, lúc ban ngày, Địch Thanh đã mời Tào Dật, Doãn Thù để dự thính.

Địch Thanh rốt cục cũng không phụ lời dặn dò của Phạm Trọng Yêm, lấy đại cục làm trọng. Hắn vạch trần bẫy này, hy vọng Hàn Kỳ có thể tạm bỏ qua ân oán cá nhân.

Doãn Thù, Tào quốc cữu vừa rời khỏi. Bạch Mẫu Đơn đã khàn giọng nói:

- Địch Thanh, nếu như ngươi là anh hùng, thì không nên giết ta. Ngươi nổi tiếng là anh hùng trong thiên hạ, ta chẳng qua chỉ là một cô gái yếu ớt.

Địch Thanh không hề mảy may thương hại, cười lạnh lùng:

- Bất cứ kẻ nào làm việc, đều phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Ta và ngươi đều là vì chủ của mình. Con đường là do ngươi chọn lấy, nên ngươi phải gánh vác hậu quả!

Hắn quay người đi, biến mất trong bóng đêm. Bạch Mẫu Đơn vừa giật mình, thì đã thấy bốn người xuất hiện xung quanh bãi tha ma. Kiếm trong tay như trong đêm mùa xuân mang theo sự hiu quạnh của mùa thu...

Địch Thanh và Triệu Minh đã lên ngựa, đi ngang nhau, đi về hướng thành Đại Thuận. Sự việc vừa rồi mặc dù nói là đã trải qua được một giai đoạn, nhưng Địch Thanh hiểu được, trận chiến ác liệt vừa mới bắt đầu.

Binh lính theo sau đuổi tới, bảo vệ cho Địch Thanh, sau đó, khuất vào trong bóng tối.

Triệu Minh vẫn theo sau Địch Thanh, thấy thế không kìm nổi hỏi:

- Địch đại nhân... Bạch Mẫu Đơn đã chết rồi sao?

Mới vừa rồi y đi theo Địch Thanh, tận mắt nhìn thây Phú Nghĩa chết, chẳng biết tại sao, cũng chẳng lấy gì làm thoải mái.

Địch Thanh buồn bã nói:

- Đã là người thì ai mà không phải chết?

Mới vừa rồi, mặc dù hắn không xuống tay giết Bạch Mẫu Đơn, nhưng thuộc hạ của hắn chắc chắn sẽ không buông tha.

Triệu Minh nhìn khuôn mặt buồn bã kia, đột nhiên nói:

- Địch đại nhân... Ty chức... Người bên ngoài hỏi ty chức chuyện về Hương Ba Lạp, ty chức cũng không nói. Đại nhân có biết, vì sao ty chức nói với đại nhân chuyện này không?

Địch Thanh suy nghĩ rất lâu, lắc lắc đầu nói:

- Ta không biết, nhưng ta muốn cảm ơn ngươi, giúp cho ta biết càng nhiều chuyện hơn.

Trong mắt Triệu Minh tràn đầy lòng kính ngưỡng, cảm kích:

- Ngài là Binh Mã Đô Giám, ngài xưng hùng tây bắc, chỉ cần ngài truyền lệnh xuống, thì ty chức không thể không nói. Nhưng ngài... vốn không ép ty chức, ty chức biết, ngài là người tốt bụng. Ngài tôn trọng người khác! Kỳ thật, lúc trước ty chức không biết Hàn Tiếu ngài hỏi chuyện Hương Ba Lạp vì ngài. Ty chức cho là y châm chọc ty chức, thế mới gây ra tranh cãi... Sau này, ty chức mới biết được là ngài hỏi. Chỉ dựa vào việc ngài ra sinh vào tử tác chiến, bảo vệ sự yên bình cho trăm họ ở tây bắc, thì ty chức sẽ nói chuyện này cho ngài.

- Đều là những chuyện đã qua rồi, không cần phải suy nghĩ nhiều.

Địch Thanh an ủi:

- Ta biết, ngươi không muốn nhớ lại chuyện cũ, ta để ngươi nói ra, quả là có chút không yên tâm.

Mi mắt Triệu Minh ươn ướt:

- Nhưng ty chức vốn từng muốn nói, cho dù... ty chức vốn không muốn lại đi tới cái nơi quỉ quái kia.

Y nói nơi quỷ quái, đương nhiên chính là chỉ Hương Ba Lạp. Lúc y nói chuyện, toàn thân lại run rẩy, nhưng trong mắt không thấy sự sợ hãi nữa.

- Nhưng ty chức biết, ngài khẳng định muốn đi Hương Ba Lạp, là ngài có chuyện khó nói. Nhưng ngài thà rằng bản thân khó xử, cũng không ép ty chức đi trước.

Triệu Minh càng nói càng kích động, từ trong lòng rút ra cái vòng tay nói:

- Cái vòng tay này... Trước kia là do một người con gái để lại cho ty chức...

Địch Thanh không hiểu dụng ý Triệu Minh, nhất thời im lặng.

Triệu Minh lại nói:

- Khi xưa, lúc nàng ấy trao cho ty chức cái vòng tay, khuyên ty chức, nói rằng chúng ta không cần nhiều tiền như vậy, không cần đại phú đại quý, chỉ cần ở bên cạnh nhau, bình an vô sự là được rồi. Nhưng ty chức không nghe! Ty chức muốn phát tài, muốn rất nhiều, rất nhiều thứ! Nhưng hiện tại, ty chức... Cho dù của cải toàn bộ thế giới để đống ở trước mặt mình, ty chức cũng sẽ không rời khỏi nàng. Nhưng... không còn đường quay về nữa rồi.

Địch Thanh nhìn khuôn mặt bi thương của Triệu Minh, trong lòng chỉ muốn nói là “đúng thế, không có đường quay về nữa rồi. Nhưng ta sống như thế này, vốn chỉ muốn ở cùng với Vũ Thường, thì hạnh phúc nhất thế gian rồi. Nhưng ông trời keo kiệt vô cùng... lại không chịu ban cho.”

Triệu Minh cầm vòng tay kia, lệ rơi đầy mặt, khàn giọng nói:

- Nhưng thật ra là ty chức rất xin lỗi nàng. Nàng chết rồi, Phú Nghĩa chết rồi. Ty chức chưa chết, cũng chẳng khác nào như đã chết. Bởi vì cả đời này, nhiều khi, cũng không biết mình muốn cái gì, nhất định phải mất đi sau đó mới hiểu được! Nhưng bây giờ ty chức biết muốn làm cái gì. Ty chức muốn trả lại ân tình của người này. Chỉ cần ty chức còn chưa chết, chỉ cần Địch tướng quân cần, bất cứ lúc nào ngài sai ty chức đi Hương Ba Lạp, ty chức cũng sẽ đi.

Địch Thanh ngắm nhìn Triệu Minh, trong đêm tối, thấy nước mắt loang loáng. Thật lâu sau mới gật đầu nói:

- Cảm ơn.

Hắn chỉ nói hai chữ, nhưng trong lòng thể hiện sự cảm kích lớn nhất.

Triệu Minh cắn răng gật gật đầu, không nói nên lời. Nhưng y biết, cho dù không nói ra dự tính, Địch Thanh cũng hiểu được quyết tâm của y.

Có một số chuyện, vốn không cần nhiều lời, thậm chí không cần phải nói!

Khi mặt trời mới hé, những giọt sương tinh khôi còn đọng, Địch Thanh giật cương ngựa chạy về thành Đại Thuận.

Địch Thanh đi một mạch trên đường mệt mỏi, lúc người còn chưa xuống ngựa, ngựa còn chưa tháo yên đã có binh sĩ bẩm báo,

- Phạm đại nhân muốn Địch tướng quân vừa về đến, lập tức tiến vào lều trung quân.