Sáp Huyết

Quyển 2 - Chương 288: Hiệp huyết(1)




Địch Thanh càng nghĩ càng thấy khó hiểu, lòng càng lúc càng kinh sợ. Con người chẳng phải luôn vì những thứ bản thân không biết mà sợ hãi hay sao?

Hương Ba Lạp - thế ngoại đào nguyên, sao lại biến thành địa ngục thê lương đến thế này?

Triệu Minh không ngừng la hét, như muốn trút hết toàn bộ sức lực ra vậy.

Địch Thanhthấy trán gã ướt đẫm mồ hôi, đồng tử trợn tròn, thì hoảng hốt, vội tang cho Triệu Minh một bạt tai.

Một tiếng “bốp” vang lên. Triệu Minh giật mình, quên cả la hét, cả thân người giống như vừa được lôi lêntừ dưới nước, mặt mày ngơ ngẩn.

Địch Thanhquát:

- Triệu Minh, người chớ có nói nữa, ta không nghe đâu.

Tuy hắn vốn muốn biết bí mật của Hương Ba Lạp, nhưng thấy Triệu Minh như thế này, hắn đâu nỡ lòng nào mà truy hỏi nữa?

Triệu Minh run rẩy, mồ hôi trán tuôn đầm đìa. Gã đột nhiên nắm lấy Địch Thanh:

- Địch tướng quân, ta xin ngài hãy để ta nói tiếp đi. Ngài không biết những năm này, đã bao đêm ta đều nằm mơ thấy ác mộng đâu. Nếu ta không nói ra, chỉ sợ rằng ta sẽ điên lên mất.

Địch Thanh thấy gã vẫn còn nhận ra hắn, mới trầm giọng mà nói:

- Nếu ngươi muốn nói, ta sẽ nghe.

Hắn vỗ vỗ vào vai của Triệu Minh, ý bảo gã thả lỏng người ra chút ít.

Đôi mắt Triệu Minh ánh lên cảm kích, rồi gã nói tiếp:

- Lúc đó, trong lòng ta rất sợ hãi, ta nghe thấy đồng bạn la hét ầm ĩ, giống như bị một con quái vật đáng sợ nào đó bắt lấy vậy, nhưng bọn họ không thể chống đỡ được. Trong thông đạo, tiếng gào thét rất thê lương, giống như mấy ngàn cái còi cùng lúc thổi bên tai vậy. Giọng của các huynh đệ trong tộc bị tiếng rít gào này át mất, không còn nghe rõ nữa.

Triệu Minh toàn thân run rẩy vẫn cố gắng nói tiếp:

- Lúc đó, ta như không thể cử động nổi, nhưng ý thức vẫn còn rất tỉnh táo. Cái cảm giác ấy giống như một cơn ác mộng vậy.

Triệu Minh thở dốc một chút mới nói:

- Rốt cuộc tiếng rít ấy cũng yếu dần đi. Ta đột nhiên nghe thấy thương buôn họ Lịch nói “Thời cơ đã đến rồi.” rồi chỉ thấy trước mắt có hai bóng người xẹt qua, chắc chắn là thương buôn họ Lịch và người bịt mặt.

Địch Thanh nhíu mày khó hiểu, nói:

- Thời cơ đã đến, điều này có ý gì?

Triệu Minh ngẩn người lắc đầu:

- Ta không biết, hai người đó nghe thấy âm thanh đáng sợ như vậy mà còn dám đi qua, lúc đó ta thật khâm phục lòng can đảm của họ. Ta chỉ thấy hai người kia đi qua chỗ rẽ, tiếng rít lại vang lên. Ta nghe thấy tiếng la kinh hãi của người bịt mặt “Có chuyện gì vậy?”. Sau đó hắn la lên thảm thiết “Đừng bắt ta!”

Tim Địch Thanh đập thình thịch, hắn hận là không thể tận mắt xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

- Người bịt mặt la lên rồi im bặt, ta chỉ nghe thấy có tiếng cười lạnh, phía trước bỗng nhiễn chói sáng lên. Ở đầu kia của thông đạo như có lửa đang cháy hừng hực vậy. Ta nghe thấy tiếng cười cuồng ngạo của thương buôn họ Lịch kia: “Trời xanh không phụ lòng ta.”

Địch Thanh vừa kinh hãi vừa thầm hy vọng. Hắn kinh hãi bởi sự điên cuồng của thương buôn họ Lịch, và hy vọng chính là thật sự có người đã vào được Hương Ba Lạp!

- Nhưng tiếng cười của thương nhân họ Lịch kia còn chưa dứt thì tiếng rít lại vang lên, lần này tiếng rít còn lớn hơn nữa, thương nhân họ Lịch kia sợ hãi kêu “Đừng bắt ta!” nhưng hắn vừa kêu xong, thì chẳng có động tĩnh gì nữa. Lát sau ta nghe thấy một âm thanh long trời lở đất, cả lòng núi đều rung chuyển.

Địch Thanh nhíu mày, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, câu “Đừng bắt ta” rốt cuộc là có ý gì?

Triệu Minh hoảng sợ nói:

- Ta thấy cả ngọn núi sắp sập, thì chẳng biết sức lực từ đâu ra, chỉ biết cố men theo khe đá xông ra, liều mạng chạy về phía lúc đi vào. Lúc đó, đá trên núi không ngừng rớt xuống. Trong lòng ta chỉ có một suy nghĩ, đó là phải chạy ngay, mới mong còn được nhìn thấy lão bà nhà ta. Chẳng ngờ đột nhiên có tảng đá lớn rơi xuống, trúng lưng ta. Ta lập tức hôn mê bất tỉnh. Đến lúc tỉnh lại, mất bao công sức mới ra khỏi lòng núi. Thác nước kia không ngờ cũng đã khô cạn. Một chân của ta cũng bị đập gãy.

Địch Thanh nhìn chân của Triệu Minh, giờ mới biết được nguyên nhân vì sao gã què.

Triệu Minh kể hết đầu đuôi câu chuyện xong, cảm thấy dễ chịu đi nhiều. Gã lẩm bẩm:

- Địch đại nhân, ta thật không hiểu, nơi đó rốt cuộc có phải là Hương Ba Lạp không? Truyền thuyết về Hương Ba Lạp vốn không giống như vậy.

Địch Thanh vốn nghi hoặc vấn đề này, đã đang định nói, lại thấy vẻ mặt mệt mỏi của Triệu Minh nên chỉ nói:

- Chuyện đã qua là tốt rồi.

Triệu Minh vốn có thể biết được nơi duy nhất chọn người của Hương Ba Lạp, nhưng Địch Thanh lại không tiếp tục truy hỏi khiến gã vô cùng cảm kích nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Địch Thanh chỉ nhìn bóng mây trên trời xanh, dường như đang nhìn Hương Ba Lạp thần bí.

Hương Ba Lạp rốt cuộc là nơi như thế nào, hắn càng tìm hiểu, lại càng cảm thấy mơ hồ. Trong truyền thuyết, Hương Ba Lạp là tiên cảnh chốn nhân gian, sao nghe Triệu Minh nói lại giống như địa ngục thế?

Tiếng vó ngựa vang lên. Một người cưỡi ngựa từ đằng xa chạy đến, chính là Qua Binh.

Qua Binh mang đến một tin vô cùng chuẩn xác, bây giờ Hàn Kỳ đang ở trong trại Cao Bình ở trấn Nhung Quân.

Nếu như nói trại Nhu Viễn là đội tiền tuyến chống lại Hạ quân trên đường Hoàn Khánh thì trại Cao Bình chắc chắn là đội tiên phong chống lại Hạ quân trên đường Kính Nguyên.

Hàn Kỳ ở trong trại Cao Bình, chẳng phải có nghĩa là đại đao của y đã sắp xuất ra hay sao?

Lúc Địch Thanh nghĩ đến vấn đề này, thì đã đến trại Cao Bình rồi.

Trại Cao Bình phòng bị rất nghiêm ngặt, thành cao, hào sâu. Nhìn từ xa tinh kì tựa như khói lửa, đến gần xem lại cảm giác lạnh lẽo kinh người. Tuy đang là tiết xuân ấm áp, nhưng trại Cao Bình lại tràn đầy sát khí của cuối thu.

Hàn Tiếu đã đợi Địch Thanh ở ngoài trại từ sớm.

Địch Thanh báo cáo tên họ, binh sĩ nhanh chóng đi bẩm báo. Không bao lâu sau, một người đã ra nghênh tiếp bọn họ. Người này thần thanh khí sảng, nước da trắng nõn, chính là Kinh Lược Phán Quan Doãn Thù.

Gió quét sắc như đao, mưa nhọn như tiễn, cát bụi đẩy lui cả tuổi tác, người cũng dần suy mòn.

Nhưng cho dù thế nào, dung nhan và khí phách của Doãn Thù dường như cũng không thay đổi.

Doãn Thù nhìn thấy Địch Thanh, cười ha hả, nói:

- Địch Thanh, nghe nói gần đây ngươi đại náo Diệp Thành, uy phong lắm cơ mà, sao lại đột nhiên đến nơi đây?

Y liếc nhìn Triệu Minh, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Địch Thanh biết Doãn Thù tính tình thẳng thắn, tuy rằng có tranh cãi với Phạm Trọng Yêm, chẳng qua cũng là do bất đồng tư tưởng, chứ không phải xấu xa gì. Hắn liền chắp tay nói:

- Gần đây, Phạm Công nhận được quân văn, biết quân Hạ sợ Kính Nguyên xuất binh, nên phái ty chức sớm đến thông báo cho Hàn Công biết.

Doãn Thù mặt biến sắc, lát sau mới hừ lạnh nói :

- Bọn chúng muốn xuất binh à? Chuyện này không phải rất tốt hay sao? Hàn Công đã đợi lâu lắm rồi.

Trong lúc nói chuyện, Doãn Thù đã dẫn Địch Thanh đến trước trướng trung quân. Địch Thanh không có bảo Triệu Minh đi theo, nên gã biết điều đợi bên ngoài trướng. Địch Thanh cũng bảo Hàn Tiếu ở lại ngoài trướng.

Chưa kịp vào trướng trung quân, Địch Thanh đã chợt nghe thấy tiếng đàn nhạc vang ra. Doãn Thù cười:

- Địch Thanh, Hàn đại nhân đang đãi tiệc các tướng, ngươi đến rất đúng lúc. Nhóm ca múa Bạch Mẫu Đơn này nghe nói là xuất sắc nhất trong chu vi một trăm dặm quanh đây, ngươi thật có diễm phúc mới được xem đấy.

Địch Thanh nhíu mày lại, thầm nghĩ Hàn Kỳ này đúng là thư sinh, vẫn mang bản tính phong nhã của chốn kinh thành. Trên thực tế, Địch Thanh đã quá quen thuộc với chuyện này rồi, năm đó là Phạm Ung, sau là Hạ Tùng, bây giờ là Hàn Kỳ

Quan văn chốn biên ải, ngoại trừ Phạm Trọng Yêm ra, hầu hết đều coi ca múa, thơ từ như một bộ phận cơ thể, không thể tách rời.

Màn trướng được vén lên, cái mà Địch Thanh nhìn thấy đầu tiên không phải là ca múa nhộn nhịp như mẫu đơn trong vườn, mà là Hàn Kỳ đang ngồi trên cao kia.

Địch Thanh chưa bao giờ gặp Hàn Kỳ, nhưng lần đầu tiên thấy người ngồi trên cao kia, hắn đã biết người này chắc chắn là Hàn Kỳ. Chỉ có Hàn Kỳ mới có thể ngạo mạn như thế, chỉ có Hàn Kỳ mới có thể khiến cho chúng tướng lĩnh vốn bướng bỉnh, không chịu thuần phục như Nhậm Phúc phải cung kính như thế.

Địch Thanh đã nghe nói tới Hàn Kỳ từ lâu. Khi còn ở kinh thành, hắn đã nghe về người này qua lời kể của Nguyên Hạo, Trương Viễn, rồi cả Doãn Thù, Phạm Trọng Yêm.

Người này là nhân vật được coi trọng, cũng bởi bản thân y vốn đáng để tự hào.

Năm Hàn Kỳ hai mươi tuổi thi đậu tiến sĩ, sau đó vào phủ Khai Phong, trở thành phán quan của Thiên Độ, giữ chức Ti Gián. Quan lộ rộng thênh thang, không giống với Phạm Trọng Yêm.