Sáp Huyết

Quyển 2 - Chương 286: Vùng đất quỷ (2)




Phạm Trọng Yêm khẽ thở dài một cái, chậm rãi nói:

- Địch Thanh, ta vốn biết ngươi không phải là người làm việc theo tình cảm. Ngươi am hiểu về chiến sự, nên những chuyện này ngươi nói là tốt nhất. Đương nhiên rồi, ta cũng có một bức thư. Ngươi đem bức thư này, lập tức khởi hành đi gặp Hàn Kỳ, giao cho gã, đem chuyện hôm nay nói khó với gã, thể hiện rõ chúng ta đã cố hết sức

Trong lòng y lại nghĩ

“Địch Thanh là người điềm tĩnh, Hàn Kì với hắn lại chưa quen biết nhau, chỉ cần Địch Thanh nói chuyện này cho Hàn Kì thì Hàn Kỳ có lẽ phải đề phòng với Nguyên Hạo. Còn về bức thư không biết Hàn Kì có xem hay không?”

Địch Thanh nhận lệnh sau khi suy nghĩ một chút liền nói:

- Phạm công! Lần này ta đi, ngoài việc đem theo một vài thập sĩ đi, còn muốn đem theo một người.

Phạm Trọng Yêm nói:

- Là ai?

Địch Thanh nói:

- Ta muốn đem theo Triệu Minh

Phạm Trọng Yêm có chút kinh ngạc, không hiểu vì sao Địch Thanh lại muốn đem Triệu Minh đi cùng, nhưng gã cũng không hỏi nhiều, chỉ nói:

- Được! Thành Đại Thuận xây cũng sắp xong rồi, Triệu Minh có thể nghỉ ngơi mấy ngày. Ngươi mang theo y đi. Đi sớm về sớm.

Địch Thanh ra khỏi doanh trại, lệnh cho Hàn Tiếu, Qua Binh dẫn một số binh sĩ đi theo đường Kính Nguyên.

Giống như Bát bộ của Nguyên Hạo, binh sĩ của Địch Thanh cũng là những người có khả năng. Tử Phẫn đa phần dùng trong tử chiến, Dũng Lực cho những trận ác chiến, Khấu Binh dùng để chiến đấu khéo léo, Hãm Trận dùng trong xung chiến.

Đãi Mệnh cũng có liên quan tới Hòa Chiến, đều dùng trong bổ chiến. Bộ phận Đãi Mệnh của Hàn Tiếu đa phần đều là người nhanh nhẹn linh hoạt, chuyên khai thác tin tức của người khác.

Hai người Hàn, Qua nhận được lệnh của Địch Thanh, liền nhanh chóng thu xếp. Khi Triệu Minh khập khiễng đi tới, trong mắt khó giấu được sự kinh ngạc như không hiểu tại sao Địch Thanh lại đưa gã đi cùng, gã và Địch Thanh vốn chẳng có mối kết giao gì với nhau.

Địch Thanh chắp tay:

- Triệu huynh, vất vả rồi

Triệu Minh đáp lễ lại, giọng khàn khàn nói:

- Không dám. Nếu Địch Tướng quân muốn thì cứ gọi ta là lão Triệu.

Hàn Tiếu đứng bên cảm giác khẩu khí của Triệu Minh mặc dù lãnh đạm nhưng đối với Địch Thanh cũng có vẻ khách khí. Nếu biết lúc đầu Hàn Tiếu còn cười cợt hỏi Triệu Minh về chuyện Hương Ba Lạp, nhưng suýt chút nữa bị ăn một đấm của Triệu Minh, thì đủ biết tính tình của Triệu Minh cũng không dễ chịu cho lắm.

Địch Thanh gật đầu nói:

- Vậy cũng được, xuất phát thôi.

Hàn Tiếu rời đi trước, Qua Binh xuất phát theo sau, bọn họ đều biết, cái Địch Thanh yêu cầu không phải là bảo vệ, mà là yêu cầu tin tức các loại, để có thể ra những quyết định chính xác.

Hàn Tiếu, Qua Binh phụ trách tin tức, phụ trách tình hình quân sự nhằm đảm bảo cho Địch Thanh không đi nhầm đường, nhanh chóng gặp được Hàn Kì.

Tin tức có được từ Phạm Trọng Yêm là Hàn Kì đang ở Vị Châu. Nhưng đó là tin tức từ mười ngày trước rồi.

Phạm Trọng Yêm đang xây dựng và mở rộng thành Đại Thuận, tích cực phòng bị địch từ hai con đường Hoàn Khánh và Phu Diên, Hàn Kì chỉ có một mục tiêu.

Đó chính là tiến công!

Hàn Kì tuy là một văn nhân, nhưng còn giỏi hơn cả võ tướng. Những ngày vừa qua, Hàn Kì không ngừng chiêu binh mãi mã. Cho dù là Địch Thanh cũng biết được Hàn Kì không bao giờ từ bỏ suy nghĩ sẽ tiến công vào Tây Hạ

Người như Hàn Kì, sao có thể ngồi yên ở Vị Châu này?

Địch Thanh xuất phát từ thành Đại Thuận, nhằm theo hướng Tây Nam của Vị Châu, quả nhiên mới đến nửa đường, Qua Binh đã nhận được tin tức từ Hàn Tiếu rằng Hàn Kì không ở Vị Châu nữa, cụ thể đã đi đâu thì còn đang thăm dò.

Địch Thanh cười khổ, thầm nghĩ công việc truyền tin cũng không dễ làm chút nào. Trên đường Địch Thanh và Triệu Minh cùng đồng hành với nhau, Triệu Minh dường như đang có nhiều tâm sự, luôn cúi đầu, trầm mặc không nói gì.

Lúc này xuân về, trăm hoa đua nở, khắp biên thùy đã sống dậy trở lại. trên đường, trông xa thấy núi trùng điệp, sông chảy dài một dải, trong lòng Địch Thanh chỉ nghĩ, “Phong cảnh đẹp thế này, chỉ sợ chả mấy chốc sẽ lại bị binh đao khói lửa tàn phá. Ta phải hỏi thế nào mới không khiến Triệu Minh phản cảm đây?”

Tuy Địch Thanh dũng mãnh, nhưng suy nghĩ lại sâu sắc. Hắn biết chân của Triệu Minh là do từ sau khi đi Hương Ba Lạp trở về mới bị thương, hơn nữa tất cả những điều không may sau này của Triệu Minh đều liên quan đến cái chân bị thương kia. Hôm qua thấy Triệu Minh đầy vẻ cô đơn, Địch Thanh không đành lòng nhắc lại chuyện cũ, tránh đụng vào vết thương lòng của Triệu Minh.

Không ngờ Triệu Minh bỗng dưng nói:

- Địch tướng quân, ngươi tìm ta có chuyện gì sao? -

Đây là câu nói đầu tiên của Triệu Minh trên đường đi.

Địch Thanh có chút kinh ngạc, không ngờ Triệu Minh lại có thể nhìn ra dụng ý của mình. Hắn liền xoay người xuống ngựa nói:

- Bôn ba lâu như thế, nghỉ ngơi chút đi.

Triệu Minh chần chừ một lúc, rồi mới xuống ngựa, chân khập khiễng bước đi. Thấy Địch Thanh nhìn chân của gã, Triệu Minh cúi đầu nói:

- Ta đi đường không được nhanh nhẹn, làm chậm trễ hành trình của đại nhân.

Địch Thanh thở dài nói:

- Nhìn thấy ngươi, ta lại nhớ tới đại ca của ta. Đại ca của ta cũng bị khập khiếng một chân, nhưng cả đời này, chỉ có huynh ấy chăm sóc ta, chứ chưa bao giờ liên lụy đến ta

Trong mắt Triệu Minh ánh lên sự lo lắng, rồi giây lát vẻ mặt lại trở nên âm thầm. Gã quay đầu đi nhìn về phía xa, khẽ nói:

- Địch tướng quân, ngươi tìm ta, có phải muốn hỏi chuyện Hương Ba Lạp?

Địch Thanh hơi ngạc nhiên, không ngờ Triệu Minh lại nhạy bén đến như thế, nên hồi lâu mới nói:

- Ta vẫn luôn đi tìm Hương Ba Lạp. Nếu ngươi biết chuyện gì, không biết…có thể nói cho ta nghe không?

Địch Thanh lo lắng, cũng không ôm nhiều hi vọng. hắn thầm nghĩ Chủng Thế Hành nói Triệu Minh không muốn nhắc tới những chuyện trong quá khứ, để Triệu Minh mở miệng rất khó, không ngờ Triệu Minh lại nói:

- Được.

Địch Thanh nửa mừng nửa lo, thấy Triệu Minh thần sắc mơ hồ, chỉ có thể nói:

- Vậy đa tạ ngươi

Triệu Minh cười nói:

- Nhưng ta nói cũng chưa chắc đã giúp được cho ngài.

Địch Thanh cảm thấy lòng nặng trĩu. Chỉ thấy ánh mắt Triệu Minh sáng lên chút rồi chậm rãi nói:

- Địch tướng quân chắc cũng không biết, ta sinh ra ở khu giáp Tây Tạng, nên cũng có thể tính là một nửa dòng máu người Tạng. Mẹ ta là người Tạng, cha ta là người Trung Nguyên.

Khuôn mặt xấu xí của Triệu Minh, lộ ra chút hoài niệm.

Địch Thanh tuy rất muốn biết chuyện về Hương Ba Lạp, nhưng thấy Triệu Minh như thế, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

- Thực ra khu Tây Tạng lưu truyền rất nhiều chuyện thần thoại, Hương Ba Lạp cũng là một trong nhưng chuyện thần thoại đó, nhưng chưa có ai tìm được nó. Hay có thể nói là….người đi tìm nó không bao giờ trở về nữa! – Cuối cùng thì Triệu Minh cũng vào đề. Nhưng không biết vì sao, khi nhắc tới Hương Ba Lạp, cơ thể hắn cứ run lên, trong mắt lại có chút kinh hãi.

Địch Thanh nghe đến đây, thấy vẻ mặt của Triệu Minh, trong lòng mơ hồ có chút bất an.

- Năm đó, ta thành thân. Người con gái ta cưới xinh đẹp lung linh. Ai nhìn thấy ta, cũng đều tán dương một câu, nói là ta thật may mắn. Ta cũng thấy như vậy. Ta sống vô ưu vô lo qua ngày, vốn cũng không tham vọng điều gì, nhưng có một ngày…một thương nhân trong tộc tới, nói mình họ Lịch, họ này….khá kì quái…người đó đúng là kì quái, nói là thương nhân, nhưng ta luôn có cảm giác gã khỏe mạnh thật sự, cứ như một cây thiết chùy vậy.

Địch Thanh nghe Triệu Minh tự nhiên nói đến mấy chuyện phiếm, biết rằng chắc hẳn phải liên quan tới Hương Ba Lạp nên nhẫn nại ngồi nghe. Hắn cũng chưa từng biết tới người họ Lịch này, nhưng nghe qua sự miêu tả của Triệu Minh, cũng cảm thấy có chút kì quái.

Một người, sao lại giống cái chùy được nhỉ?

Triệu Minh tiếp tục nói:

- người đó khá hào phóng, đưa cho Vạn Sự Thông trong tộc một thỏi vàng, bảo gã đi tìm mười tên tiểu tử đi làm, mỗi người mỗi ngày được hai lạng bạc. Hai lạng bạc cũng đủ để người như ta sống thoải mái trong một tháng nên huynh đệ trong tộc, đều hăng hái tham gia. Ta cũng “may mắn” được lựa chọn.

Địch Thanh thấy Triệu Minh nói đến “ may mắn”, trong mắt tràn ngập sự hối hận, thì biết rằng hai lạng bạc không dễ kiếm như thế.

- Bọn ta xuất phát từ Tây Tạng, thẳng tới Sa châu.

Lúc nói đến đây Triệu Minh thấy sắc mặt của Địch Thanh thay đổi, không nhịn được nói:

- Địch tướng quân! Ngài làm sao thế?

Địch Thanh lắc lắc đầu, trong lòng có chút phấn chấn. Sa Châu! Hương Ba Lạp chính là ở Sa Châu! Nhưng vì sao khi Triệu Minh nói tới chuyện này, trong mắt gã ngoài sự sợ hãi còn mang một nỗi buồn sâu xa.