Sáp Huyết

Quyển 2 - Chương 237: Nguyên hạo (4)




- Vì ta bảo y làm.

Một giọng nói từ trong kiệu truyền ra, đầy vẻ uy nghiêm.

Địch Thanh vừa nghe người đó nói, thì biết chắc là chưa gặp qua người đó. Mà người trong kiệu, chắc là người nắm giữ quyền cao. Vì chỉ có người đó, khẩu khí nói chuyện mới ra vẻ bề trên như vậy.

Địch Thanh không nói, chờ câu trả lời của đối phương. Rất lâu, người trong kiệu cuối cùng nói:

- Ngươi ta đều có mục tiêu chung, chính là giết Nguyên Hạo. Ta vốn hy vọng Phi Ưng đích thân ra tay, nhưng y kiến nghị để ngươi đến, ta không yên tâm.

Địch Thanh hỏi lại:

- Phi Ưng tại sao không đích thân ra tay?

Người trong kiệu nói:

- Vì y vẫn còn nhiều chuyện cần phải đi làm.

Địch Thanh giễu cợt nói:

- Ngươi không yên tâm, cho nên đi thử ta. Ngươi có nghĩ qua không, nếu ta vạch trần âm mưu của ngươi?

Người trong kiệu cười lạnh:

- Nếu ngươi vạch trần âm mưu của ta, chẳng khác nào lập tức đi chết. Trên thế giới này có hai loại người, hữu dụng, vô dụng. Vô dụng tốt nhất chết sớm một chút, tránh liên lụy người bên cạnh.

Địch Thanh trầm mặc, biết ý của người trong kiệu. Ám sát lần này, đã vạch ra tỉ mỉ, tình thế bắt buộc nếu không thành công không biết có bao nhiêu người phải chết. Cũng nói Nguyên Hạo tàn nhẫn hiếu sát, nếu y không chết, kẻ chết nhất định không chỉ một mình Địch Thanh.

Đối phương tuy tính toán cho hắn, nhưng Địch Thanh ngược lại không có chút yên lòng. Ngầm nghĩ những người này nếu không phải khổ tâm chuẩn bị kỹ đối phó Nguyên Hạo, thật sự không cần phải trắc trở như vậy. Nếu kẻ thù của kẻ thù, không nhất thiết là bạn của hắn, nhưng Địch Thanh hắn bây giờ chỉ có thể bắt tay với những người này.

Người trong kiệu giọng nói chậm rãi:

- Nhưng... ngươi quả nhiên không phụ kỳ vọng của ta. Nếu ngươi có thể thành công, sau này ngươi muốn gì, thì sẽ được cái đó.

Không đợi Địch Thanh nói thêm gì, kiệu đã được nâng lên, ra khỏi con hẻm. Trăng chiếu trên con đường dài, giống như lớp sương phủ.

Địch Thanh không có đuổi theo, chỉ là đang nghĩ... Người này tự phụ như vậy, có thể người nào? Cuối cùng hắn hiểu một điều, sắp xếp hắn vào cung không phải là Phi Ưng, mà là người trong kiệu đó. Nói như vậy, người này trong cung có quyền lực rất lớn.

Địch Thanh không nghĩ ngợi nữa, cũng không có đuổi theo, ra con hẻm, chọn một con đường khác. Về phần thi thể xử trí như vậy, hắn hoàn toàn không cần suy nghĩ. Hắn bây giờ duy nhất cần suy nghĩ là, hắn làm sao mới có thể giết Nguyên Hạo?

Cái kiệu đó lại qua mấy con đường, cuối cùng dừng lại. Lãng Mai bên cạnh nói:

- Vương gia, tại sao không đi?

Màn kiệu mở ra, trăng mùa thu cao lạnh, rắc xuống ánh sáng màu xanh nhạt, rơi vào mặt người trong kiệu đó.

Người đó vầng trán rất cao, sống mũi rất kiệt xuất, nhưng thái dương đã nhiễm sương trắng. Nếu lão trẻ lại hai mươi tuổi, chắc chắn là mỹ nam tử làm nữ nhân động lòng. Nhưng anh hùng mạt lộ, mỹ nữ xế chiều, đều là chuyện làm người ta không biết làm sao.

Ngước nhìn trăng sáng vằng vặc trên bầu trời, người trong kiệu đột nhiên nói:

- Rất lâu không thấy màu trăng sáng như vậy.

Lãng Mai nói:

- Vương gia... ngài chính là lo lắng không thể thành sự sao?

Người trong kiệu thở dài:

- Đây là lần ra tay không có nắm chắc nhất trong cuộc đời của ta. Nhưng ta phải ra tay...

Lãng Mai thăm dò:

- Ngài cảm thấy Địch Thanh võ công không đủ mạnh?

Người trong kiệu lắc đầu:

- Hắn là người võ công cao cường nhất chúng ta có thể thấy được. Cho dù Phi Ưng đích thân ra tay, chỉ sợ cũng không thể mạnh hơn hắn.

- Vậy Vương gia sợ cái gì?

Lãng Mai chau mày cũng lo lắng.

Người trong kiệu liếc nhìn Lãng Mai, trong mắt lóe lên phần cảm thán:

- Vì ngươi ta đều biết, người Địch Thanh muốn giết, chỉ có mạnh hơn!

Lão đột nhiên cười mỉa mai:

- Nhớ năm đó, Triệu Doãn Thăng không phải cũng liên hệ chúng ta đi giết vua Tống sao? Ngày nay phong thủy đổi rồi, trở thành chúng ta liên lạc Địch Thanh đi giết Nguyên Hạo, cũng nực cười.

Người trong kiệu tuy tức cười, nhưng trong mắt một chút ý cười cũng không có. Vì lão biết chuyện này một chút cũng không tức cười. Nguyên Hạo không phải là Triệu Trinh, chuyện này nếu không thành, hậu quả không thể tưởng.

Lãng Mai do dự nói:

- Thật ra, có câu không biết nên nói không?

Người trong kiệu nói:

- Ngươi nói đi, lúc này, ngươi ta còn phân bên này bên kia sao?

Lãng Mai đề nghị:

- Nếu Vương gia buông tay quy ẩn, nói không chừng có thể tránh được kiếp nạn này. Có khi... lui một bước mới là quân cờ tốt.

Người trong kiệu ánh mắt mãnh liệt, quát khẽ:

- Ngươi có ý lui sao?

Lãng Mai không tránh ánh mắt người trong kiệu, trầm giọng nói:

- Lãng Mai không sợ, nhưng chỉ vì cho lắng cho Vương gia. Chúng ta tuy bố trí, lại sắp xếp Địch Thanh. Nhưng muốn lấy mạng của Nguyên Hạo, vẫn không có nắm chắc lắm. Lãng Mai chết không tiếc, nhưng sợ Vương gia có chuyện. Lãng Mai cả gan, vẫn xin Vương gia suy xét.

Người trong kiệu dời ánh mắt đi, than thở:

- Cho dù ta buông tay, Ngột Tốt có buông tay không? Ngột Tốt không còn là Ngột Tốt của năm nào. Ta theo y đánh hạ giang sơn của Nặc Đại, không ngờ chỉ là một Chủng Thế Hành hèn mọn, đã khiến y có điều nghi kỵ với ta. Lần này bảo ta từ Minh Đường trở về phủ Hưng Khánh, rõ ràng là y sắp xưng đế, bảo ta đến chúc mừng. Nhưng... Y muốn là gì, ta không hề biết. Đương nhiên ta có thể bỏ tất cả, nhưng bỏ, và chết có gì khác biệt chứ?

Lãng Mai không khuyên bảo nữa. Vì y cũng biết, có khi con người đang sống, chính là vì bỏ không được.

Quyền lợi có thể làm người ta điên cuồng, quyền lợi đương nhiên cũng có thể làm người ta diệt vong.

Trong nháy mắt Địch Thanh đã làm thị vệ ba ngày, nhưng hắn ngược lại không vội, vì hắn biết có người còn vội hơn hắn.

Hôm nay vào cung, Địch Thanh thay phiên trực ban cả ngày, đi tới trước Dưỡng Tâm Đường canh gác. Ở đó bình thường không có ai đi, không tính là yếu địa. Địch Thanh không đợi xuất phát, thì gặp Lãng Mai.

Hai người tuy sớm quen biết, nhưng gặp nhau như vậy, không nói nhiều hơn một câu. Chỉ là lúc gặp thoáng qua rồi đi. Lãng Mai đột nhiên nói với Địch Thanh:

- Tiền ngươi nợ ta, có định trả không?

Mọi người đều ngẩng ra, Địch Thanh cười lạnh nói:

- Ta thiếu tiền ngươi khi nào?

Lúc trả lời hắn đã biết, thời điểm ra ta tới rồi.

Lãng Mai một quyền đánh tới, lại bị Địch Thanh xảo quyệt nắm cổ tay. Hai người đấu sức một hồi, Thượng Khất đã tới khuyên nói:

- Có chuyện ra ngoài nói!

Lãng Mai thu nắm tay, phẫn nộ nói:

- Ngươi đừng để ta thấy ngươi nữa.

Y đột nhiên xoay người bỏ đi. Thượng Khất tức giận nói:

- Sao ngươi chọc y chứ? Lúc ra ngoài, cẩn thận một chút... ai cũng không quản được những chuyện rắc rối này.

Đây vốn là tranh chấp thường thấy của cấm vệ trong cung. Nếu không có xảy ra chuyện, mọi người tự sẽ quên ngay.

Trên mặt Địch Thanh tràn đầy giận dữ nắm chặt tay theo sau Thượng Khất, lúc tới Dưỡng Tâm Đường, còn có chút tức giận. Lúc này Địch Thanh mở lòng bàn tay, nhìn thấy bên trong có viên thuốc lạp hoàn. Nhẹ nhàng bóp nát viên lạp hoàn đó, bên trong lộ ra một tờ giấy mỏng như cánh ve.

Địch Thanh nhìn qua, đã rõ hết tất cả, chà tờ giấy thành mảnh vụn, cẩn thận giấu đi.

Ngày sắp hoàng hôn, ánh tà dương chiếu tới, tường đỏ như máu. Địch Thanh nhìn ngọc lưu ly lấp lóe trên đỉnh đường, ánh mắt cũng có chút lênh đênh.

Trên giấy chỉ viết một câu “Ngày mai ra tay ở điện Thiên Hòa.”

Mệnh lệnh đơn giản rõ ràng. Nhưng vì một trận này, quả thật lãng phí công sức quá nhiều người.

Ngày mai ra tay, tối nay hắn nhất định phải trốn tới điện Thiên Hòa.

Địch Thanh có chút nhăn mày. Lục trực ban trong Ngự Vi chia làm ba tổ. Mỗi tổ hai mươi bốn đội. Thẻ bài của mỗi người trong đội đều ghi chép tỉ mỉ trong cung. Biện pháp này đề phòng thích khách không thể vào trong, cho dù đối với Vệ Thú quân cũng phòng bị như vậy.

Địch Thanh vẫn nghĩ không thông. Nếu hắn đột nhiên biến mất không thấy, đám người Lãng Mai làm sao lấp chỗ trống này.

Lúc Địch Thanh đang nghi ngờ, có một cung nhân đi vào, nhìn thấy Thượng Khất cười nói:

- Thượng Khất, Vương gia nói có chuyện căn dặn ngươi, bảo ta đến tìm ngươi, không biết là chuyện gì?

Trong cung bao nhiêu có thể tùy ý đi lại, cũng chính là cung nhân cung nữ. Đây là Dưỡng Tâm Đường, thấy phục sức của cung nhân đó, giống như là người của ngự thiện phòng.