Sáp Huyết

Quyển 2 - Chương 218: Ác chiến (6)




Hóa ra quân Đảng Hạng này xuống ngựa chỉ vì vô cùng tôn kính một người đứng ra khỏi hàng.

Người nọ mặc y phục màu vàng mũ vàng, khuôn mặt trầm như nước, nhỏ bé và yếu ớt khác xa so với Vạn Địch Nhân. Y ở trên ngựa giữ một thanh khảm đao răng cưa, lẳng lặng giục ngựa đi tới giữa mặt sông băng, cao giọng nói:

-Long Thiên Hạo mời Đô Tuần Kiểm Quách Tuân đại Tống độc chiến!

Lời y nói ra như tuyết trắng bay lên đẩy ra xa, ba quân đều nghe thấy.

- Long Thiên Hạo mời Đô Tuần Kiểm Đại Tống Quách Tuân độc chiến!

Quân Tống nghe vậy trong lòng nghi hoặc, thầm nghĩ: “Mọi người đều thấy rõ vừa rồi Quách Tuân đã càn quét thiên quân, dũng lực không ai ngăn được, làm quân đich khiếp sợ, quân Tống thì mặc cảm tự ti, nhưng quân Đảng Hạng lại vẫn còn người ra khiêu chiến ư?

Người nọ điên rồi sao?

Quách Tuân nhìn người nọ ở đằng xa, sắc mặt như thường, nhưng hai đồng tử lại co rút, lẩm bẩm:

-Hóa ra là hắn?

Lưu Bình đứng bên kinh ngạc nói:

-Bọn họ muốn làm gì?

Rõ ràng ông cũng không tin trong quân Đảng Hạng lại có người không sợ chết này.

Lưu Tôn Nghi đứng bên nói:

-Người Đảng Hạng thượng võ, hơn phân nửa là thấy Tuần Kiểm uy mãnh, sĩ khí quân ta dâng cao nên trước tiên muốn loại trừ Tuần Kiểm trước, rồi mới tiếp tục quyết chiến với chúng ta.

Lưu Bình quay lại nhìn đứa con, thấy gã tràn ngập ẻ vẻ tôn sùng với Quách Tuân, thầm nghĩ: “Con mình đã trưởng thành, nếu tôi luyện vài năm nữa có thể trở thành tướng quân.”

Nhưng không biết tại sao trong lòng ông không vui mà chỉ có sự chua xót, ông hối hận cảm thấy không nên đưa con trai đi xuất chinh.

Anh hùng luôn cô đơn, chiến trường luôn thờ ở với sinh tử, vì sao năm xưa ông không cho con đi theo nghiệp văn? Nếu con trai theo nghiệp văn, cho dù không thể trúng Trạng Nguyên nhưng dựa vào xuất thân gia thế, chẳng phải ở kinh thành tự do tự tại sao?

Gió bắc lách tuyết, ngân hoa múa rơi....trong thiên địa tràn đầy vẻ tiêu điều.

Quách Tuân nhìn Long Hạo Thiên, không nói nhiều cầm chày giục ngựa tiến lên, khi còn cách Long Thiên Hạo chừng ba trượng thì ghìm ngựa, hắn không nói lời nào, cũng không cần nhiều lời.

Lúc này đây hắn không thể lùi bước! Bởi vì hắn là Quách Tuân! Dưới tình huống như này Quách Tuân chỉ có thể chết chứ không lui bước!

Gió tuyết điêu điều, lạnh băng, hai quân tịch mịch như chết. Bất kể là quân Đảng Hạng hay là quân Tống đều quên hết tình cảnh bản thân mà hồi hộp lặng yên nhìn hai người trên mặt băng.

Trận thắng bại này quan hệ đến khí thế của hai quân, sinh tử của hai người còn thể hiện ngạo khí thật sự ở bên trong con người họ. Quách Tuân mà chết, quân Tống lập tức sụp đổ, Quách Tuân không chết, sẽ tiếp tục nghênh đón sự khiêu chiến nào nữa?

Quách Tuân không nghĩ đến sinh tử, cũng không nghĩ sau đó sẽ như nào, hiện giờ trong đầu chỉ hiện lên tư liệu mà Diệp Tri Thu cấp cho hắn.

Tám bộ của Nguyên Hạo đều có chức trách, Long Bộ Cửu Vương cũng có vô cùng...Trong Cửu Vương quỷ dị nhất chính là La Hầu Vương, thần bí nhất chính là A Nan Vương, mưu mô nhất chính là Bồ Đề Vương, quyền thế lớn nhất là Dã Lợi Vương cùng Thiên Đô Vương...

Những người này đều có thần thông, nhưng trong đó cao ngạo nhất, võ công mạnh nhất chỉ có một người, chính là Long Dã Vương.

Long Bộ Cửu Vương, bát bộ chí cường. Long Chiến Vu Dã, Kỳ huyết Huyền Hoàng!

Long Hạo Thiên chính là Long Dã Vương!

Màn trời dày đặc, sông rộng dài.

Long Dã Vương nhìn về phía trước đợi Quách Tuân tới gần mới thu lại ánh mắt.

Quách Tuân lẳng lặng nhìn Long Dã Vương, để ý nhất cử nhất động của y, hắn là người tập võ, đương nhiên nhận ra mặc dù Long Dã Vương không cường tráng nhưng còn nguy hiểm gấp bội so với Vạn Địch Nhân.

Long Dã Vương ở trên ngựa chắp tay nói:

-Ngưỡng mộ đại danh Đô Tuần Kiểm đã lâu vẫn vô duyên gặp mặt, hôm nay được gặp, thật sự là may mắn.

Quách Tuân không ngờ Long Dã vương lại hào hoa phong nhã như thế, đáp lễ nói:

-Nhưng hôm nay vừa gặp đã phải phân rõ sinh tử, sao có thể gọi là may mắn?

Long Dã Vương nói:

-Sống có thể tận niềm vui, chết cũng không tiếc. Người tập võ có thể chết dưới tay cao thủ, xem như là chuyện may mắn.

Khóe miệng cười đơn độc:

-Cái chết này còn sung sướng hơn cái chết dưới quyền mưu.

Quách Tuân hỏi ngược lại:

-Vậy ngươi đã từng tận niềm vui chưa?

Trong mắt Long Dã Vương hiện lên tia buồn bã, một lúc lâu sau mới nói:

-Quách Tuân, tuy ngươi chỉ là một Đô Tuần Kiểm nhưng ở trong chúng ta lại vang dội sánh ngang hoàng đế Đại Tống, bởi vì ngươi giết Dạ Nguyệt Phi Thiên, Thác Bạt Hành Nhạc, Già Thiên Mãng...Những người này...ta đều biết. Hôm nay ta đến đây chính là đợi ngươi.

-Ngươi muốn báo thù cho bọn họ?

Quách Tuân bình tĩnh hỏi.

Long Dã Vương từ tốn trả lời:

-Mặc dù một năm ta cũng không nói chuyện với bọn họ đến ba câu, nhưng ta vẫn muốn ra tay vì bọn họ.

Y dùng hai chữ “ra tay” mà không dùng hai chữ “báo thù”, trong lời nói hàm nghĩa hiu quanh. Y là Long Dã Vương, là một trong Long Bộ Cửu Vương, là người có địa vị tối cao trong lòng người Đảng Hạng.

Quyết định của y chính là phải chiến.

Người Đảng Hạng vốn dũng mãnh, sùng võ khinh văn, lấy đánh nhau để đạt được sự tôn sùng trong thiên hạ, Vạn Địch Nhân đã chết, bọn họ cần một người ra khiêu chiến với Quách Tuân.

Giết Quách Tuân, quân Tống tự sụp đổ.

Sống có thể tận niềm vui, chết cũng không tiếc. Nhưng hôm nay hai người quyết chiến, thiên hạ vốn là trời nam đất bắc, không hề giống nhau. Hôm nay bọn họ vì đủ loại nguyên do mà quyết sinh tử, có đáng hay không?

Quách Tuân cười châm chọc, trong tiếng cười mang theo sự bất đắc dĩ lạnh lẽo:

-Nhưng cho dù ta không giết bọn chúng, hôm nay ngươi có ra tay không?

Trong mắt Long Dã Vương hiện lên sự buồn bã trống trải, gật đầu nói:

-Ngươi nói đúng, trong mệnh đã định, ta và ngươi nhất định phải giao thủ.

Khi nói đến chữ “Trong mệnh đã định”, trong ánh mắt bất đắc dĩ của Long Dã Vương hiện lên cuồng nhiệt, tôn kính nói:

-Một khi đã vậy, mời!

Quách Tuân không nói lời nào, một tay xách chày, nghiêm nghị nói:

-Mời!

Hai người đứng đối diện, trong thần sắc nghiêm nghị mang theo sự tôn kính lẫn nahu. Cao thủ chân chính, tôn kính đối thủ chân chính, giữa bọn họ chẳng phải đều là kỳ phùng địch thủ sao?

Gió lạnh cuồn cuộn cuốn qua, rít gào như cuồng ca, như tuyết ca!

Hai quân không nghĩ Quách Tuân và Long Dã Vương không vội giao thủ mà lại nói chuyện như đã từng quen biết nhau, mà hai quân cũng không ngờ khi hai người cùng ra tay, thì lập tức quyết định ra sinh tử.

Gần như cùng lúc Quách Tuân và Long Dã Vương cùng thúc ngựa, song phương cách nhau mấy trượng, nhưng tiếng chân chưa vang lên thì Long Dã Vương đã một đao bổ về phía không trung.

Tất cả mọi người sửng sốt, không biết Long Dã Vương có dụng ý ở đâu, chỗ nào, chém đao răng cưa lên không trung, bất kể thế nào cũng không làm tổn thương người. Một đao kia của Long Dã Vương chẳng phải gây nên hao thời hao lực đó sao?

Nhưng giây lát mọi người đã hiểu dụng ý của Long Dã Vương, một đao kia chém ra, ở giữa không trung đột nhiên xuất hiện một lưỡi đao răng cưa bắn ra về phía ngựa Quách Tuân!

Khảm đao kia vốn biến hóa vô cùng, tác dụng kỳ diệu. Nếu Long Dã Vương đã biết đám người Dạ Nguyệt Phi Thiên, Thác Bạt Hành Nhạc, thì binh khí của y cũng quỷ dị y như đám người đó sử dụng.

Lưỡi đao sắc bén như băng một nửa đánh vào Quách Tuân, một nửa đánh vào trên người con ngựa, con ngựa đau đớn hí lên lảo đảo, trường đao của Long Dã Vương lại giơ lên, phóng ra sát khí lạnh băng đông cứng.

Long Dã Vương không phải là Vạn Nhân Địch, y chỉ đợi khi Quách Tuân bay lên. Quách Tuân có thể không giết Long Dã Vương như giết Vạn Nhân Địch. Nhưng Long Dã Vương lại áp dụng đúng cách của Quách Tuân, đợi thừa dịp Quách Tuân bay lên thì một đao giết địch.

Long Chiến Vũ Dã, Kỳ Huyết Huyền Hoàng!

Long Dã Vương y cùng Quách Tuân quyết chiến Ngũ Long Xuyên, hiện tại sẽ dùng máu của Quách Tuân tế các huynh đệ đã chết, châm lên nhiệt huyết của tộc nhân.

Ngựa chết, ngã sụp xuống đất. Quách Tuân lại bay lên không trung, rồi đột nhiên lộn một vòng rơi xuống.

Lưỡi đao dù sắc bén nhưng dù gì cũng mạnh mẽ bằng chiêu đã đánh gục con ngựa. Quách Tuân cầm chày sắt trong tay, mượn con ngựa là tấm chắn đã tránh được một kích trí mạng của Long Dã Vương.

Quách Tuân đáp xuống đất, kéo theo chày sắt gậy sắt lùi xuống.

Long Dã Vương hơi kinh ngạc, cũng đã tính việc Quách Tuân né tránh. Y phóng ngựa không ngựa không ngừng, tốc độ đã đạt tới cảnh giới tối cao. Quách Tuân dù có nhanh nhưng cũng không nhanh bằng ngựa. Quách Tuân muốn trốn cũng không tránh khỏi được một đao toàn lực của y.

Long Dã Vương tính toán thận trọng và giành cơ hội tuyệt vời này. Khoảng cách hai người càng gần hơn, Long Dã Vương đã dự tính, gần ba thước thì xuất đao.

Một đao xuất ra lập tức quyết định sinh tử!

Không đợi Long Dã Vương xuất đao, Quách Tuân đột nhiên ra tay, gậy sắt chày sắt đập về phía mặt băng.

Long Dã Vương ngơ ngẩn, không hiểu dụng ý của Quách Tuân. Bất kể Quách Tuân phản kích thế nào cũng đã nằm trong kế hoạch của y, nhưng không ngờ Quách Tuân lại ra tay với mặt băng?

Long Dã Vương lập tức không hiểu, nhưng đao đã chém ra ngoài.

Nhưng mặt băng đã trầm xuống, con ngựa đột nhiên bị rùn xuống. Long Dã Vương ngàn tính vạn tính nhưng lại không đoán ra con ngựa kia đạp phải băng cứng đột nhiên vỡ tan, xuất hiện lỗ thủng lớn đủ để mười mấy người chết đuối.

Long Dã Vương bỗng nhiên bừng tỉnh, lần đầu tiên Quách Tuân quay lại, đã dùng chày sắt gậy sắt thử thăm dò mặt băng, chẳng lẽ hắn đã đoán được phải giao thủ với Long Dã Vương, nêu đã xem trước mặt băng vững chắc hay không?

Long Dã Vương không tin Quách Tuân có dự tính này, nhưng giờ phút này không còn thời gian cho y nghĩ nhiều. Con ngựa đột nhiên chìm xuống, một đao của y mất đi độ chính xác, y định đẩy Quách Tuân vào hiểm địa, nào ngờ bản thân mình lại rơi vào tuyệt cảnh.

Long Dã Vương muốn phi thân lên như Huyền Long Phi Thiên, tiếp tục chiến đấu nơi miền quê hoang dã, nhưng trong không trung đột nhiên tối sầm, một cây gậy sắt chày sắt mang theo uy lực thiên địa nhanh như sấm sét ập xuống...

Quách Tuân ra tay toàn lực, một chiêu đánh ra, gió tuyết ngừng, thiên địa lạnh!

“Phập”một tiếng vang lớn, bọt nước bắn khắp nơi, Long Dã Vương cả người lẫn ngựa đều rơi vào trong làn nước sông lạnh băng đến tận xương!

Hai bờ sông đang hô to chợt ngừng.

Thắng bại đã quyết định, Long Dã vương đã bại, bại chính là chết!

Chỉ thấy trên mặt sông băng trong nháy mắt bị máu tươi nhuộm đỏ thẫm, từng làn khói trắng bốc hơi, gió thổi qua, mặt nước lại kết thành băng, mỏng manh, bao lấy bao nhiêu người chí khí hào hùng.

Quách Tuân xách chày đứng đó, quần áo bay phần phật nghe như tiếng sáo, cuối cùng ngẩng lên nhìn, thấy người Đảng Hạng đã xuất binh.

Lần này người Đảng Hạng không phát động tấn công nhanh, cũng không có ai khiêu chiến, mọi người cầm thuẫn, chậm rãi như núi kéo tới.

Tuy quân Tống đã vào tròng, nhưng quân Đảng Hạng không dám khinh thường quân Tống suy nhược mệt mỏi nữa, bởi vì quân Tống còn có Quách Tuân.

Quách Tuân còn đó, ý chí chiến đấu của quân Tống sẽ còn....

Gió lạnh hơn thổi qua trường thương thiết thuẫn lạnh băng, ai oán. Nó dường như đã đoán được trận chiến nay không có người thắng, chỉ có thi cốt thành núi, sông như máu, còn có thiếu phụ khuê xuân trong mộng kia, nhớ nhung vô tận!