Lý Tuân Úc hừ lạnh một tiếng, biết Quách Tuân không nói nhiều là sợ việc này tiết lộ ra ngoài, Quách Tuân không tin Lý Tuân Úc hắn! Nhưng có chuyện gì mà Quách Tuân lại giữ kín như bưng với Lý Tuân Úc hắn như vậy? Lý Tuân Úc nghĩ đến đây thì cảm thấy thấp thỏm.
Lưu Thái hậu mở ra tấu chương, chỉ mới nhìn, đã thất thanh nói:
- Điều này sao có thể?
Thái hậu ở phía sau rèm, người khác chỉ có thể nghe được thanh âm của bà, chỉ thấp thoáng nhìn thấy thân hình chứ không thấy được nét mặt của bà ta. Nhưng cho dù là vậy, Lý Tuân Úc cũng nghe được, trong lời nói của Lưu Thái hậu có chứa tức giận, không tin tưởng, còn kèm theo ý thất vọng không yên.
Lý Tuân Úc giật mình kinh hãi, thầm nghĩ tấu chương của Quách Tuân viết cái gì mà lại khiến cho Thái hậu thất thố như thế?
Bát vương gia cầu kiến.
Nghe nói như thế, bọn thị vệ yên tĩnh trở lại. Triệu Trinh chớp mắt, lập tức nói:
- Mời tiến đến.
Bát vương gia cũng vẫn sạch sẽ, triều phục chỉnh tề, tóc chải ngược cẩn thận tỉ mỉ. Lúc nhìn thấy Triệu Trinh, Bát vương gia đang định thi lễ thì được Triệu Trinh đi tới nâng dậy nói:
- Hoàng thúc không cần đa lễ, ngồi bên này.
Triệu Trinh lệnh cho Diêm Văn Ứng mang ngự tọa (ghế của vua) đặt cạnh bàn, cho Bát vương gia ngồi xuống bên cạnh.
Địch Thanh nhớ tới ân tình của Bát vương gia, không kìm nổi nhìn về phía ngài. Bát vương gia mắt nhìn thẳng, dường như cũng nhìn thấy Địch Thanh nhưng lại như không nhớ.
Triệu Trinh lên tiếng hỏi:
- Đêm khuya, hoàng thúc đến đây, không biết có chuyện gì hay không?
Trên bàn, rượu đã được bày ra, Bát vương gia cầm lấy chén rượu, cũng vẫn nho nhã lễ độ. Tuy nhiên ngón tay cái của lão thì đã ngâm vào trong chén rượu. Bọn thị vệ nhìn thấy, thầm nghĩ, Bát vương gia dù sao vẫn còn có chút tật xấu.
Bát vương gia cầm chén rượu sau một lúc lâu, lại để xuống, hạ giọng nói:
- Nghe nói Thánh Thượng bị sợ hãi, lại lo lắng. Nhưng thân thể thần nhiều ngày vẫn không tốt nên không tới được. Hôm nay tốt hơn một chút, nene thaanf mới tới gặp Thánh Thượng. Kính xin Thánh Thượng đừng trách.
Triệu Trinh cười nói:
- Hoàng thúc khách khí rồi! Trẫm chỉ có gặp chút việc nhỏ, hoàng thúc không cần lo lắng. Nhưng mà bệnh của hoàng thúc đã tốt hơn chưa?
Bát vương gia nói:
- Đã tốt hơn nhiều. Mấy cái vị thuốc này không thể dùng lâu.
Địch Thanh nghe vậy, cảm thấy trong lời nói của Bát vương gia có điều khác thường. Hết bệnh rồi, vì sao lại không muốn uống kéo dài thêm vài vị thuốc nữa? Lời nói của Bát vương gia như hơi ngược.
trong ánh mắt của Triệu Trinh lóe lên một tia sáng, sau một lúc lâu mới nói:
- Hoàng thúc đã uống những vị thuốc nào?
Ngón tay của Bát vương gia vẽ ngoằn ngoèo ở trên mặt bàn giống như vẽ bùa, trả lời:
- Đơn giản là Khương Hoạt, Thăng Đẳng.
Triệu Trinh nhìn chằm chằm vào cái tay kia của Bát vương gia, trong mắt đột nhiên xuất hiện sự hoảng sợ. Tay lão ta cầm chén rượu, hơi có chút run rẩy, mà ngay cả rượu tràn ra ngoài, cũng không phát hiện.
Địch Thanh lặng yên để ý, trong lòng thấy rất kỳ quái, rốt cục cảm thấy Bát vương gia hình như cũng không đơn giản. Suy cho cùng Bát vương gia này là điên thực, hay là giả điên? Đêm khuya lão tới nơi này chỉ là để thăm hỏi Triệu Trinh thôi sao?
Một tiếng sấm nổ vang lên,Địch Thanh cảm thấy căng thẳng. Chẳng biết tại sao, một nỗi sợ hãi dấy lên trong tâm hồn, khiến cho hắn run rẩy. Trong lòng của hắn bỗng dưng có điềm không may, nhưng là cái gì thì chính hắn cũng không rõ!
Thái hậu đang mất bình tĩnh thì có cung nhân đi vào nói:
- Khởi bẩm Thái hậu, Diệp Tri Thu, Khâu Minh Hào cầu kiến.
Lưu Thái hậu ngơ ngẩn, không hiểu vì sao hai người này quay lại nhanh như vậy? Cảm giác tấu chương ở trong tay trở nên nặng nề vô cùng, Lưu Thái hậu cất giọng khàn khàn:
- Để cho bọn họ tiến vào.
Khi Diệp Tri Thu vào cung, trên mặt mang theo vẻ khẩn trương. Không kịp thi lễ, y đã nói:
- Thái hậu! Giang Đức Minh đã chết rồi.
Mọi người nghe thấy vậy thì kinh hãi, Lưu Thái hậu cũng giật mình nói:
- Vì sao Đức Minh lại chết?
Thái giám ở trong cung không ít, nhưng thống lĩnh nội cung có ba nhân vật chủ yếu, Cung Phụng La Sùng Huân, Đô tri Dương Hoài Mẫn và Phó Đô tri Giang Đức Minh. Ba người này đều là tâm phúc của Thái hậu.
Trong mấy ngày nay, mặc dù súc vật, tạp dịch và cung nhân chết, nhưng đều là những người không quan trọng. Tuy nhiên thân phận của Giang Đức Minh không hề tầm thường, không ngờ y cũng đã chết?
Lưu Thái hậu đột nhiên nổi giận nói:
- Vậy ngươi còn không đi điều tra hung thủ, tới đây làm cái gì?
Diệp Tri Thu vội nói:
- Thái hậu, trong cung bị cháy rồi.
Lưu Thái hậu không vui nói:
- Bị cháy thì phải đi chữa cháy, cớ sao lại kích động?
Diệp Tri Thu nói một cách nghiêm trọng:
- Thế lửa thật lớn, Bốn điện Hội Khánh, Thiên Hòa, Thừa Minh, Diên Khánh đều đã bị cháy, thế lửa sắp lan tới đây, xem ra sắp cháy tới Đế cung và Trường Xuân cung rồi. Nếu thần không đi ra ngoài thì cũng không biết có lửa lớn đến như thế này.
Quách Tuân cũng biến sắc, kêu lên thất thanh:
- Lửa cháy lớn như thế, tại sao bây giờ mới đến bẩm báo?
Lưu Thái hậu quát lớn:
- Nói bậy! Vậy không phải là toàn bộ trong cung đều bị cháy hết? La Sùng Huân ở đâu? Nếu thật sự có lửa cháy lớn như thế, vì sao La Sùng Huân không đến bẩm báo?
Phải biết rằng tuy bốn cung không phải là cung cấm, nhưng phân bố thưa thớt, cũng là trung tâm của các điện ở trong cung, nếu như bị cháy hết, chẳng phải là tai họa thật lớn sao.
Lưu Thái hậu và Quách Tuân nghi ngờ giống nhau, nhưng khi bà quát lớn, trong lòng cũng cảm thấy hoảng sợ, bà ta biết Diệp Tri Thu tính tình trầm ổn, làm sao có thể lấy chuyện như thế này ra để đùa?
Diệp Tri Thu nói:
- Thần đã hỏi sơ qua, biết được Quách Hoàng hậu ở trong hậu cung nổi giận, đốt màn che của tẩm cung. La Cung Phụng cho là việc nhỏ, cho người đi cứu hoả, còn dặn chớ có quấy nhiễu Thái hậu. Nhưng La Cung Phụng vừa đi không quay lại, lửa ở trong cung của Hoàng hậu chưa dập tắt, không ngờ các cung khác cũng lần lượt bị cháy. Trong lúc nhất thời cung nhân không dám tới báo, cho nên mới dẫn đến tình hình như hiện giờ.
Khâu Minh Hào bổ sung thêm một câu:
- Mới vừa rồi thần cùng với Diệp Bộ đầu phân công nhau điều tra tình hình hoả hoạn, có cung nhân nói, thấy có tia chớp bổ trúng cung điện, làm cho cung điện bị cháy.
Tấm màn vải bỗng nhiên bị vén lên, rốt cục Lưu Thái hậu cũng vọt ra, quát:
- Ngươi nói cái gì, trời giáng tia chớp? Trời giáng... Trời giáng...
Lưu Thái hậu giật mình hoảng hốt, như bị tin tức này làm cho kinh hãi.
Mọi người ngơ ngẩn, trong mắt đều xuất hiện sự kinh hãi.
Trời giáng tia chớp, phá huỷ cung điện, hoặc là đốt cung điện, cũng không phải là chuyện lạ gì. Mọi người kinh hãi không phải việc này, mà là khuôn mặt hoảng sợ của Lưu Thái hậu. Dù là Quách Tuân cũng phải giật mình.
Gương mặt đó, thật sự quá mức già nua. Già nua giống như cổ thụ ngàn năm, nếp nhăn như khắc, làm cho người ta gần như khó mà tin được đây là một phụ nữ đã từng được Chân Tông yêu thích nhất.
Nhưng Quách Tuân biết, người này thực sự là Lưu Thái hậu, chỉ có điều sao Lưu Thái hậu lại già đến mức này. Bà ta vốn không tới mức già nua như thế, bà ta sống ở trong cung đã lâu, chăm sóc vô cùng tốt. Nghe người ta nói, Thái hậu vẫn luôn dùng sữa dê để rửa mặt, ăn bột phấn trân châu. Mặc dù Lưu Thái hậu đã sáu mươi, nhưng chắc chắn vẫn còn thướt tha, thế mà vì sao bà ta lại như thế?
Mọi người cúi đầu, không dám nhiều lời.
Lưu Thái hậu đã quên che dung nhan, ánh mắt hoàn toàn hoảng sợ, chỉ có điều miệng vẫn lầm rầm:
- Trời giáng... Trời giáng... Không có khả năng, tuyệt đối không thể nào. Ta không tin!
Người bên ngoài không thể hiểu Lưu Thái hậu nói cái gì, càng không rõ là vì sao bà ta lại hoảng sợ như thế.
Diệp Tri Thu vì chức trách, không thể không nói:
- Thái hậu, thế lửa tới cực nhanh, cung nhân không khống chế nổi nữa rồi. Thái hậu ở lại trong cung, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm, xin Thái hậu nhanh chóng quyết định.
Quách Tuân mặc dù kinh sợ nhưng vẫn không loạn, đồng ý nói:
- Diệp Bộ đầu nói rất có lý. Thiết nghĩ vì sự an nguy của Thái hậu, kính xin Thái hậu di giá (rời đi). Thần dù bất tài, cũng nguyện đi theo bảo hộ Thái hậu.
Lưu Thái hậu rốt cục phục hồi tinh thần lại, nói:
- Trước tiên xuất cung xem thế lửa.
Đến khi đã ra khỏi cung, Lưu Thái hậu lại giật mình kinh hãi, chỉ thấy trong cung bốn phía đều đã bốc lửa. Ánh lửa đỏ rực cả bầu trời, khói xông lên ngùn ngụt. Bốn phía vọng đến những tiếng nổ tanh tách. Diệp Tri Thu nói đúng, thế lửa đã khó có thể kiểm soát.
Mặc dù Lưu Thái hậu có chút bối rối, nhưng rốt cục cũng trấn tĩnh lại, phân phó nói:
- Quách Tuân hộ giá! Những người còn lại trong cung đi theo, không được hoảng loạn,. Người vi phạm nhất định sẽ bị chém!
Thái hậu ra lệnh một tiếng, những cung nhân nghiêm chỉnh tuân theo. Thái hậu hơi trầm ngâm, lại nói:
- Diệp Tri Thu, ngươi lấy thủ dụ (chỉ thị viết bằng tay) của ta, ra ngoài cung điều động hai đội cấm quân Hạ Tùy, Cát Tông Thịnh vào cung. Đồng thời ra lệnh cho hai người Hạ Thủ Uân, Cát Hoài Mẫn mau chóng chờ ở đại nội.
Cát Hoài Mẫn là Đô Chỉ Huy Sứ cấm quân . Hạ Thủ Uân là cha của Hạ Tùy, là Đô Chỉ Huy Sứ mã quân trong tam nha. Hai người này đều nắm binh quyền trong tay. Lưu Thái hậu ra lệnh bảo bọn họ tiến đến, hiển nhiên đã cực kỳ xem trọng đối với sự việc ở trong cung.
Thấy Diệp Tri Thu hơi chần chừ, Lý Tuân Úc đã vội la lên:
- Thái hậu! Quy định của tổ tiên, cấm quân không thể vào trong cung, chỉ sợ có biến.
Thái hậu phẫn nộ quát:
- Trong cung bị cháy, cũng không phải là do trời gây ra, chỉ sợ là có kẻ gian phóng hỏa. Hiện giờ trong cung nguy cơ trùng trùng, lẽ nào không thể để cho cấm quân vào hộ giá? Nhanh đi, nhanh đi.
Diệp Tri Thu cũng cảm thấy có điều kỳ quái, nhìn về phía Quách Tuân, thấy lão gật đầu liền cắn răng một cái, lĩnh lệnh chạy như bay.
Thái hậu nhìn về phía Quách Tuân nói:
- Quách Chỉ huy! Ngươi cho rằng quyết định của ta có đúng không?