Lưu Thái hậu nói:
- Nói như vậy là… Ngũ long đã rơi vào tay Nguyên Hạo? Vì sao Nguyên Hạo phải nhất định có được Ngũ long?
Bà ta vốn chẳng có hứng thú gì với Ngũ long, nhưng Bất Không Minh của phải Cố Tư La lại cầu xin Ngũ long, Nguyên Hạo phái người lấy trộm, điều này cho thấy, trong Ngũ long ắt phải ẩn chứa huyền cơ gì đây.
Trong lúc Lưu Thái hậu đang tự lẩm bẩm, Diệp Tri Thu lẳng lặng đợi. Một lúc lâu sau, Lưu Thái hậu mới nói tiếp:
- Diệp Tri Thu, hôm nay ta triệu kiến ngươi, là còn có việc khác nữa.
Diệp Tri Thu cung kính nói:
- Xin Thái hậu cứ dặn dò.
Quách Tuân thoáng khẽ cau mày. Anh ta đến đây vốn cũng vì một việc hết sức cấp bách, nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội trình lên. Anh ta chỉ lo lỡ Triệu Trinh không đợi nổi nữa mà đánh liều đến, thì e sẽ khiến Lưu Thái hậu phản cảm. Đột nhiên thấy Diệp Tri Thu thân hình bất động, nhưng ngón tay cái lại chỉ về phía mình, Quách Tuân thở hắt ra một hơi, đã hiểu ra dụng ý của Diệp Tri Thu.
Đương nhiên là Diệp Tri Thu biết Quách Tuân muốn nói chuyện gì, y khuyên Quách Tuân chớ nóng vội, y cũng sẽ nghĩ cách xử lý.
Phía sau rèm, Lưu Thái hậu nói:
- Gần đây trong cung xảy ra vài chuyện cổ quái…
Lời nói chưa dứt, thì có cung nhân bẩm báo:
- Thái hậu, có Bổ đầu của phủ Khai Phong là Khâu Minh Hào cầu kiến.
Quách Tuân, Diệp Tri Thu ngẩn người, không hiểu vì sao mà Khâu Minh Hào lại đến vào lúc đêm khuya thế này?
Lưu Thái hậu nói:
- Triệu hắn vào.
Không hiểu vì sao mà trong giọng nói của bà ta mơ hồ có chút run rẩy.
Khi Khâu Minh Hào bước vào, gương mặt lạnh như thép của ông ta thoáng pha nét hoảng sợ. Quách Tuân thấy vậy rất lấy làm lạ. Phải biết rằng, trong kinh thành, hai nhân vật “nhất Diệp Tri Thu, nhị Khâu Minh Hào” đều là những người từng trải qua nhiều đận sóng tó gió lớn. Có thể tiếng tăm của Khâu Minh Hào không bằng Diệp Tri Thu, nhưng mấy năm nay cũng phá được không ít vụ án lớn, còn có việc gì có thể khiến ông ta sợ hãi?
Khâu Minh Hào vốn là người của Thái hậu, Thái hậu cho gọi Khâu Minh Hào vào là có tính toán gì?
Không đợi Khâu Minh Hào thi lễ, Thái hậu đã nói:
- Miễn lễ, Khâu Minh Hào, ngươi từ trước đến giờ đều làm việc trong cung, có điều tra ra điều gì chưa?
Khâu Minh Hào dường như có chút phát run, ai cũng nhìn ra nét kinh hãi trong mắt ông ta:
- Thái hậu, thần không điều tra ra điều gì cả, chỉ có điều…
- Chỉ có cái gì?
- Trong thời gian thần điều tra án, trong cung lại có hai cung nữ nữa chết.
Khâu Minh Hào run rẩy nói.
Phía sau bức rèm, Thái hậu đột nhiên đứng bật dậy, thất thanh nói:
- Lại chết hai người, sao lại thế được?
Trong giọng nói của bà ta có pha lẫn chút sợ hãi.
Gương mặt Diệp Tri Thu cũng biến sắc. Y mới trở lại Biện Kinh được vài ngày, không hiểu rõ lắm tình hình trong cung. Nhưng thông qua vài câu nói vừa rồi, y cũng có thể hiểu ra, trong cung đang có người chết, cho nên Thái hậu gọi Khâu Minh Hào đến điều tra vụ án. Trong quá trình Khâu Minh Hào điều tra vụ án, thì trong cung lại chết thêm hai người nữa.
Kẻ nào có gan dám ra tay với người trong cung trong khi Khâu Minh Hào đang điều tra? Tại sao lại có người muốn giết cung nữ? Nguyên do là vì đâu?
Người chết chắc chắn không phải là chuyện hay ho, nhưng Khâu Minh Hào tuyệt đối không có chuyện sợ hãi vì có người chết, vậy ông ta sợ hãi điều gì? Thái hậu cũng là một người trầm tĩnh, cho dù là có cung nữ bị chết đi nữa, bà ta cũng đâu đến mức lo lắng như vậy.
Diệp Tri Thu và Quách Tuân đưa mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy nét kinh hãi nghi ngờ trong mắt nhau.
Tiếng sấm đã ngừng, nhưng mây đen vẫn che lấp đầy trời, hoàng cung vốn sơn son thiếp vàng là vậy, thế mà dưới bầu trời tối đen như mực này, lại trở nên mờ mịt ảm đạm. Mưa vẫn chưa rơi…
Cuối cùng, Lưu Thái hậu lại ngồi xuống, sau một lúc lâu mới nói:
- Khâu Minh Hào! Ta cho ngươi tra án đã mấy ngày nay rồi, nhưng ngươi lại nói với ta là không tra được gì sao?
Cái trán của Khâu Minh Hào ướt đẫm, hóa ra là đã đổ mồ hôi:
- Thái hậu, thần đã dốc hết tâm sức. Xin thái hậu…cho thần thêm chút thời gian.
Lưu Thái hậu chậm rãi nói:
- Ta đã cho ngươi không ít thời gian, bây giờ ngươi có thể nói rõ sự việc với Diệp Bộ đầu được rồi.
Ai cũng hiểu được ý tứ của Lưu Thái hậu. Rõ ràng Lưu Thái hậu đã không còn tin tưởng đối với Khâu Minh Hào, xem ra bà muốn giao vụ án này cho Diệp Tri Thu xử lý.
Khâu Minh Hào nhìn về phía Diệp Trì Thu, trong mắt dường như có chút ghen tị, nhưng phần nhiều vẫn là băn khoăn. Gã do dự một chút, rốt cục mở miệng nói:
- Diệp Bộ đầu! Từ lúc ngươi rời khỏi kinh thành, trong hoàng cung đột nhiên xảy ra việc dị thường. Đầu tiên là súc vật ở trong cung không hiểu sao lại chết rất nhiều, Thái hậu lệnh cho ta vào cung để điều tra chuyện này.
Quách Tuân hơi nhíu mày, thầm nghĩ súc vật chết đâu thể coi là chuyện đại sự, vì sao Thái hậu lại muốn cho Khâu Minh Hào tự mình điều tra chuyện này?
Diệp Tri Thu cảm thấy hơi lạnh, lập tức nói:
- Vậy ngươi có điều tra nơi cung cấp súc vật hay không?
Khâu Minh Hào nói:
- Đã điều tra. Số súc vật này vốn được mười sáu cửa hiệu lâu đời trong kinh thành cung cấp. Những cửa hiệu này mấy chục năm nay ngày nào cũng cung ứng những vật dụng cần thiết trong cung, chắc là không có vấn đề.
Diệp Tri Thu nhíu mày, nghĩ thầm nếu như dựa vào khả năng của Khâu Minh Hào, nói không có vấn đề thì có nghĩa là không có. Trầm ngâm một lát, Diệp Tri Thu nói:
- Vậy thì nên điều tra những người cho súc vật này ăn.
Khâu Minh Hào lắc đầu nói:
- Ta không có điều tra.
Diệp Tri Thu cảm thấy khó hiểu hỏi:
- Tại sao?
Y không hiểu vì sao Khâu Minh Hào lại bỏ qua một manh mối quan trọng như vậy để lần theo dấu vết.
Khâu Minh Hào nhanh chóng xóa tan nghi hoặc của Diệp Tri Thu:
- Bởi vì ta chưa kịp điều tra thì bọn họ đều đã chết hết.
Trong lòng của Diệp Tri Thu phát lạnh, sau một lúc lâu mới nói:
- Bao nhiêu người đã chết? Chết như thế nào?
Khâu Minh Hào nói:
- Đều chết hết, tổng cộng mười bảy người, đều là…
Gã tạm ngừng một chút nhưng ánh mắt không giấu được sự kinh hoàng:
- Đều là cười chết.
Quách Tuân vốn trầm mặc, nghe vậy cũng kinh hãi nói:
- Cười chết? Người khám nghiệm tử thi có phát hiện gì không?
Một lúc lâu Khâu Minh Hào mới nói:
- Ta đã cho ba người khám nghiệm tử thi giỏi nhất ở phủ Khai Phong đến khám nghiệm tử thi, trong đó bao gồm cả việc kiểm tra xương. Bọn họ đưa cho ta một đáp án Rằng mười bảy người này có thể là bị trúng độc chết.
- Là vậy sao?
Đồng tử của Diệp Tri Thu co rút lại, trong lòng cũng bất an. Y biết người nghiệm thi của phủ Khai Phong tuy là làm công việc khám nghiệm tử thi, nhưng mặt khác về y thuật cũng không kém hơn Vương Duy Nhất. Nhất là việc kiểm tra xương, thậm chí chỉ từ một đoạn xương đã được chôn ba năm, bọn họ có thể phán đoán được người ấy bị trúng độc gì mà chết. Nhưng việc kiểm tra xương cũng không thể xác định chắc chắn là một người bị chết như thế nào!
Quách Tuân lại hỏi:
- Theo Khâu Bộ đầu đoán, những người này làm sao mà chết?
Sắc mặt của Khâu Minh Hào thay đổi, giọng nói trở nên khàn khàn:
- Ta... Ta không biết. Nhưng...
Gã muốn nói lại thôi. Quách Tuân vội hỏi:
- Nhưng mà cái gì?
Khâu Minh Hào nhìn về phía Thái hậu nói:
- Thần không dám nói.
Lưu Thái hậu ở phía sau rèm vẫn yên lặng lắng nghe, nhưng Quách Tuân có thể nghe được hơi thở của nàng có chút dồn dập, nửa như khẩn trương, nửa như kinh hãi.
Rất lâu sau, Lưu Thái hậu mới nói:
- Ngươi nói đi.
Khâu Minh Hào thở phào một cái:
- Ở quê hương của thần, cũng đã từng có người chết giống như vậy. Những người già ở quê hương của thần nói, chỉ có những người đã chết đi đầu thai bị u linh phong tỏa hồn phách mới có cái cười như vậy.
Còn chưa nói xong, Lưu Thái hậu đã phẫn nộ quát:
- Chớ nói bậy nói bạ! Ngươi đường đường là một Bộ đầu của phủ Khai Phong, vậy mà lại nói ra những lời nói vô căn cứ như thế?