Dạ Nguyệt Phi Thiên nói:
- Tại bản thân ngươi ngu ngốc, không trách người khác được.
Diệp Tri Thu thản nhiên nói:
- Không sai, đúng là ta khá ngu ngốc. Phật Di Lặc quả nhiên giảo hoạt, ở vào tình huống như thế, mà vẫn quyết không bộc lộ thân phận. Nhưng cũng may, trong thời gian lui tới Thổ Phiên, ta may mắn gặp được người quen với Bộ chủ bộ lạc Ma Hô La Già là Già Thiên Mãng. Cũng từ thân phận là Ma Hô La Già mà đoán ra được thân phận và âm mưu của các ngươi. Việc này có lẽ là “trong sự tối tăm, ẩn chứa ý trời”. Còn về việc vì sao Tiền Duy Tế tạo phản, thì cũng dễ giải thích. Bởi vì y chất chứa oán hận từ lâu, nên mượn việc này để đầu quân cho Nguyên Hạo.
Sắc mặt của Tiền Duy Tế trở nên hết sức âm trầm khó coi. Y đang ở vào thế hết sức khó xử. Tình thế thay đổi bất thình lình, Tiền Duy Tế đột nhiên phát hiện ra, cán cân thắng thua đã bị nghiêng lệch.
Dạ Nguyệt Phi Thiên thở dài một hơi, nói:
- Diệp Tri Thu à Diệp Tri Thu, lúc trước ở thung lũng Phi Long không giết ngươi quả là thất sách.
Diệp Tri Thu mỉm cười, nói:
- Bây giờ ngươi vẫn có thể thử, nhưng phần thắng của ngươi quả thực không nhiều.
Dạ Nguyệt Phi Thiên nhìn Quách Tuân, gật đầu nói:
- Không sai, cơ hội của bọn ta không nhiều…
- Tuy nhiên, ngươi và Thác Bạt Hành Nhạc không cần phải chết.
Diệp Tri Thu nói rành rọt từng chữ một.
Mọi người kinh hãi, không hiểu ẩn ý của y. Quách Tuân cũng không nói gì thêm, chỉ đưa mắt liếc nhìn Lý Thuận Dung một cái, trên mặt lộ vẻ kỳ quái. Phải đối đầu với kẻ địch mạnh, thần sắc của Quách Tuân có chút hoảng hốt.
Sự chú ý của mọi người đều tập trung cả vào Diệp Tri Thu, không hiểu vì sao đúng vào lúc nắm chắc phần thắng Diệp Tri Thu lại đột nhiên muốn buông tha cho Dạ Nguyệt Phi Thiên.
Dạ Nguyệt Phi Thiên trầm ngâm nói:
- Ngươi muốn buông tha cho bọn ta, đương nhiên là phải có điều kiện.
Diệp Tri Thu mỉm cười, nói:
- Ngươi quả thực rất thông minh. Làm bất cứ việc gì cũng đều có cái giá của nó.
- Không biết hai cái mạng của ta và Thác Bạt Hành Nhạc cần phải trả cái giá như thế nào?
Giọng nói của Dạ Nguyệt Phi Thiên tràn đầy vẻ mỉa mai.
Trong lòng Diệp Tri Thu hơi chùng xuống, biết là Dạ Nguyệt Phi Thiên không phải loại dễ chơi, chậm rãi nói:
- Lần này Thánh thượng đi tuần, vốn là việc bí mật, ít có người biết.
- Vậy ngươi và Quách Tuân chẳng phải đều biết rồi đó sao?
Dạ Nguyệt Phi Thiên giễu cợt nói.
Diệp Tri Thu lắc đầu nói:
- Việc này thì khác. Ta và Quách đại nhân là biết sau, rồi mới đuổi đến, nhưng các ngươi thì rõ ràng là đã biết được tin này từ trước. Theo như ta đoán, kể từ khi Thánh thượng khởi giá rời kinh, thì các ngươi đã biết tin này rồi, cho nên mới bày mưu trước ở đây.
Dạ Nguyệt Phi Thiên buồn bã nói:
- Cho nên ngươi muốn biết người đó là ai? Ta nói ra họ tên của người đó, là có thể đi sao?
Ánh sáng lạnh chớp qua trong mắt Diệp Tri Thu:
- Thực ra ta đã biết người đó là ai rồi.
Dạ Nguyệt Phi Thiên giật mình, thất thanh nói:
- Ngươi biết?
Diệp Tri Thu truy vấn:
- Người đó đương nhiên chính là Phật Di Lặc!
Sắc mặt của Dạ Nguyệt Phi Thiên biến đổi thấy rõ, khan cả giọng nói:
- Sao ngươi lại…
Mới nói tới đó, y đột nhiên im miệng, thở dài một hơi, nói:
- Ta hiểu rồi. Ngươi không ngu ngốc mà rất thông minh.
Một tia thất vọng xẹt qua trong mắt Diệp Tri Thu, nhưng gã vẫn cười, nói:
- Ta cũng hiểu rồi, ngươi cũng không ngu ngốc.
Mọi người nghe mà chẳng hiểu ra sao, căn bản không hiểu hai người bọn họ đang nói chuyện gì.
Dạ Nguyệt Phi Thiên lãnh đạm nói:
- Thực ra, ngươi căn bản không biết người báo tin là ai, ngươi cũng biết là ta sẽ không nói, cho nên ngươi hỏi như vậy, chỉ là muốn moi lấy chút tin tức từ trong miệng ta mà thôi.
Diệp Tri Thu nói:
- Không sai, vì ngươi phát hiện ra nên im miệng. Nhưng, ta cũng biết được không ít rồi.
Dạ Nguyệt Phi Thiên nói:
- Nhưng ngươi chẳng thể khẳng định được điều gì.
Diệp Tri Thu thản nhiên nói:
- Ta có thể khẳng định là ở kinh thành có người của bọn ngươi, như vậy là đủ rồi.
Hai người yên lặng nhìn nhau, ánh mắt sáng rực như thiêu đốt. Một hồi lâu sau, Diệp Tri Thu tiếc hận nói:
- Xem ra không thể hòa giải được nữa rồi. Ngươi thật sự không hối hận sao?
Đột nhiên Dạ Nguyệt Phi Thiên bật cười như điên, chấn động thạch thất, ngọn đuốc dường như cũng bị tiếng cười của y làm cho rúng động, thoắt sáng thoắt tối.
Diệp Tri Thu không hề nhúc nhích, nhíu mày nói:
- Ngươi cười cái gì?
Dạ Nguyệt Phi Thiên đột nhiên chỉ vào Địch Thanh, nói:
- Cái tên Địch Thanh này, vốn là một tiểu tử vô danh, vừa rồi biết rõ là phải chết, nhưng vẫn không nỡ bỏ Triệu Trinh mà đi. Dạ Nguyệt Phi Thiên bất tài, chỉ mong được đấu với Diệp Tri Thu ngươi một trận!