Sáp Huyết

Quyển 1 - Chương 110: Vào tròng (6)




Dạ Nguyệt Phi Thiên cũng không trả lời, nhưng thần sắc đã là thừa nhận.

Tinh thần Vương Khuê rung lên, nhìn Trì Quốc Thiên Vương nói:

- Nhưng thật sự người ép chúng ta rời đi, là một người giỏi dùng tiếng nhạc đuổi thú. Trong bát bộ mà Nguyên Hạo tạo, người của bộ Can Đạt Bà và bộ Khẩn Na La đều tinh thông nhạc lý. Nhưng nghe nói bộ Can Đạt Bà vốn là diệu nữ, người người có thể ca hay múa giỏi, ông đương nhiên không phải nữ nhân, do đó ông có thể chính là cao thủ của bộ Khẩn Na La_Thác Bạt Hành Nhạc!

Trì Quốc Thiên Vương mỉm cười nói:

- Nhưng ngươi quên rồi, trong bát bộ thật sự am hiểu đuổi thú là bộ Ma Hô La Già.

Vương Khuê lắc đầu nói:

- Bộ Ma Hô La Già quả thật tinh thông xua đuổi thú. bộ chủ Già Thiên Mãng của bộ Ma Hô La Già cũng là cao thủ xua đuổi thú hiếm thấy. Nhưng y đã chết ở thung lũng Phi Long!

Địch Thanh chấn động, nhớ tới trận chiến thung lũng Phi Long năm đó, không khỏi bừng bừng.

Vương Khuê kết luận:

- Gia Thiên Mãng vốn cải trang thành Quảng Mục Thiên Vương, nhưng bị Quách Tuân Quách đại ca công giết. Người chết không thể sống lại, ngươi tuyệt không phải Già Thiên Mãng.

Trì Quốc Thiên Vương chấn động, nhìn chằm chằm Vương Khuê, ánh mắt oán độc.

Vương Khuê hoàn toàn không thèm để ý, lại nói:

- Trận chiến thung lũng Phi Long năm đó, ba người Quách Tuân, Diệp Tri Thu, Địch Thanh công giết chính là Ma Hô La Già, Khẩn Na La, và Già Lâu La. Ba người này vốn là hạng người hô mưa hội gió, không ngờ đều thất bại ở thung lũng Phi Long. Nguyên Hạo quá kinh hãi, lại vì Diệp Tri Thu đuổi đến gấp, lúc này mới tạm hoãn mưu đồ Trung Nguyên. Nhưng cách nhiều năm, Nguyên Hạo đã tu chỉnh lại nhân thủ, phái các ngươi đi trà trộn nghe ngóng. Người của bộ Khẩn Na La vốn tinh thông nhạc lý, chỉ cần biết được thú tính, xua đuổi thú cũng không phải không thể. Nếu ngươi là Thác Bạt Hành Nhạc, vậy binh đao của ngươi phải là trường côn. Nhưng các ngươi làm ra vẻ huyền bí nói rằng Tứ đại thiên vương hồi sinh, do đó mới đổi dùng đao. Chuyện có lợi có hại, võ nghệ không thể hoàn toàn phát huy, bằng không sớm có thể giết ta rồi.

Trị Quốc Thiên Vương cúi đầu nhìn đao, năm ngón tay như sắt, hồi lâu mới nói:

- Đúng vậy, ta chính là Thác Bạt Hành Nhạc. Năm đó Trì Quốc Thiên Vương bị Diệp Tri Thu giết chết ở thung lũng Phi Long chính là đại ca của ta, cũng chính là bộ chủ bộ Khẩn Na La_Thác Bạt Hành Lễ.

Vương Khuê cười lạnh nói:

- Do đó pháp thuật mấy năm nay ngươi học là thuần thú, chính làm muốn báo thù cho đại ca ngươi?

Thác Bạt Hành Nhạc từng chữ nói:

- Không sai.

Gã nói như đinh đóng cột, trong mắt tràn đây là ý hận. Cho dù Vương Khuê thấy, cũng không khỏi trong lòng phát lạnh.

Thác Bạt Hành Nhạc đột nhiên thở phào một cái, nhìn Vương Khuê nói:

- Vương Khuê, ta tuy có thù với Diệp Tri Thu, nhưng ngươi và ta hoàn toàn không có thù hận. Ngươi thông minh như vậy, nếu đầu phục Đế Thích Thiên, rất có triển vọng. Đế Thích Thiên thích võ, không giống hôn quân Đại Tống, chỉ biết tôn sùng văn mà ép chế võ. Những thư sinh yếu ớt đó làm được gì chứ? Lại trước giờ luôn cưỡi trên đầu các ngươi. Chẳng lẽ nói chinh chiến thiên hạ, thống nhất giang sơn, phải dựa vào thi từ ca phủ của những nhân văn đó? Giang sơn nghiệp lớn, suy cho cùng cần anh hùng vó ngựa bước ra! Võ nghệ ngươi cao hơn có thể thế nào? Vẫn không phải bị hôn quân ghen ghét, không được tốt lành gì. Đại Tống từ sau khi Triệu Khuông Dận dùng rượu tước binh quyền, người học võ, đã không còn ngày tháng nổi danh! Nếu ngươi đầu nhập Đế Thích Thiên, ngươi và ta liên thủ, há chẳng phải tốt hơn?

Đột nhiên gã khuyên bảo Vương Khuê đầu nhập Nguyên Hạo, mọi người đều kinh ngạc. Lại không kìm được nghĩ tới, Thác Bạt Hành Nhạc chỉ là một bộ chủ thuộc hạ của Nguyên Hạo, lại cũng có tâm cơ như vậy. Vậy Nguyên Hạo người này, không biết lại là nhân vật thế nào?

Triệu Trinh vội hỏi:

- Một đám ăn nói xawfg bậy! Trẫm bỏ tục xấu, trọng dụng võ tướng. Vương Khuê, ngươi chớ nghe theo mê hoặc của bọn chúng. Chỉ cần quay về kinh thành, trẫm sẽ thăng quan chức cho ngươi.

Vương Khuê lặng lẽ cười:

- Dù Đại Tống không tốt, cũng là quê hương của Vương Khuê ta. Vương mỗ được Thánh Thượng coi trọng, dựa vào võ nghệ của bản thân bảo vệ nước, an định thiên hạ. Ngươi và ta đạo không đồng, mưu đồ không giống, ngươi chính là thấy âm mưu bại lộ, lúc này mới buông lời dụ dỗ phải không?

Thác Bạt Hành Nhạc bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như điện, ngưng giọng nói:

- Chẳng biết hưu chết về tay ai, sói còn chưa biết! Ngươi thật cho rằng biết nhiều, thì có thể nắm chắc phần thắng? Vương Khuê, thắng bại chính là phải dùng động thủ, không phải dựa vào cái miệng.

Vương Khuê chậm rãi nói:

- Ngươi giả thần nhập quỷ, suy cho cùng không phải người có năng lực.

Dạ Nguyệt Phi Thiên mỉm cười nói:

- Ta mưu đồ nghiệp lớn, sao một thằng nhãi ngươi có thể hiểu được?

Vương Khuê cười ha hả nói:

- Cái đại nghiệp mà ngươi nói, chỉ là đảo loạn Trung Nguyên, mê hoặc lòng người, thừa dịp Đại Tống đang nội loạn, làm Nguyên Hạo thuận thế tiến về phía Đông. Các ngươi sợ Thiên tử Đại Tống tự mình chấp chính, chăm lo việc nước, thay đổi thế suy tàn của Đại Tống, làm ngươi xâm lấn Trung Nguyên bất lợi. Lúc này mua chuộc Tiền Duy Tế ám sát Thiên tử, Thái hậu tuổi đã cao, không đủ gây sợ trong lòng các ngươi.

Địch Thanh nhíu mày, thầm nghĩ nếu Thác Bạt Hành Nhạc thật sự là Nguyên Hạo phái tới, tại sao ở trong Tào phủ, nhìn như cùng bọn với Hạ Tùy? Trong chuyện này, nhất định có chỗ mấu chốt!

Dạ Nguyệt Phi Thiên gật đầu nói:

- Ngươi nói có mấy phần có lý.

Ánh mắt Vương Khuê chớp động, hỏi ngược lại:

- Chỉ có mấy phần có lý? Nói như vậy, còn có nguyên nhân khác?