Địch Thanh từ hai câu này, đã đoán được hai chuyện, Đa Văn Thiên Vương quả thật chính là Đa Văn Thiên Vương của thung lũng Phi Long, còn Trị Quốc Thiên Vương, cũng chính là người ở Tào phủ.
Thấy Địch Thanh đảo mắt, Đa Văn Thiên Vương nói nhỏ:
- Địch Thanh, ngươi đã không còn lựa chọn rồi. Cũng đừng trông mong người ở bên ngoài, Điện tiềnthị vệ có Vương Khuê, võ công tuy không tệ, nhưng là tên ngốc, chắc chắn sẽ không tìm được tới đây.
Địch Thanh bị Đa Văn Thiên Vương nhìn thấu tâm tư, trong lòng càng run. Không ngờ vào lúc này, có một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Ta thật sự ngốc như vậy sao?
Mọi người đều kinh hãi, không biết ai đang nói. Đa Văn Thiên Vương bỗng xoay người, nhìn về phía xa. Chỉ nghe thấy một tiếng cộp, cánh cửa đá mở rộng, một người bước nhanh tới, lưng hùm vai gấu, lẫm liệt dũng mãnh.
Đa Văn Thiên Vương nheo mắt, nắm chặt cán ô. Trị Quốc Thiên Vương bất ngờ bay vút lên, rút cây đao đeo trên lưng ra. Tiền Duy Tế toàn thân run cầm cập, nói thất thanh:
- Vương Khuê? Sao ngươi lại đến được đây?
Người tiến vào trong Thái Vân Các, rõ ràng chính là Điện tiền thị vệ của Triệu Trinh – Vương Khuê!
Vương Khuê cầm trường kiếm trong tay, nghiêm nghị nói:
- Tiền Duy Tế! Ngươi âm mưu tạo phản, còn không buông tay chịu trói?
Bên cạnh anh ta là hai thị vệ, đều cầm đuốc trong tay, chiếu sáng toàn thạch thất.
Thạch thất tuy sáng rõ, nhưng hai người lại đội mũ rộng che mất khuôn mặt.
Địch Thanh thoáng vui mừng, thầm nghĩ trong đám thị vệ hộ giá thì Vương Khuê võ giỏi nhất, nói không chừng có thể kháng cự được một Thiên Vương, ba người còn lại đối phó với tên Thiên Vương kia, cũng không phải không có cơ may sống sót. Triệu Trinh vui đến phát khóc, nắm chặt tay của Lý Thuận Dung, nói không nên lời.
Tiền Duy Tế trong lòng sợ hãi, không thể trả lời. Đa Văn Thiên Vương lạnh nhạt nói:
- Muốn người ta bó tay chịu trói, thì phải có bản lĩnh làm người ta không dám chống cự. Vương Khuê, ngươi vốn không nên đến.
- Nhưng ta đến rồi.
Vương Khuê ngang nhiên nói.
- Ngươi đến rồi, thì chớ có nghĩ đến chuyện đi.
Đa Thiên Văn Vương làm ra vẻ tiếc hận.
Vương Khuê mỉm cười:
- Ta đến rồi, nhất định có người đi không nổi.
Đa Văn Thiên Vương hơi rét, gã biết võ công của Vương Khuê, cảm thấy nếu mình xuất toàn lực nội trong mười chiêu có thể chém chết Vương Khuê. Nhưng chỉ là vì biết Vương Khuê không đi, lại thấy Vương Khuê tự tin như vậy, Đa Văn Thiên Vương ngược lại bắt đầu nghi ngờ.
Vương Khuê đột nhiên nói:
- Ngươi biết tại sao ta dám đi vào không?
Đa Văn Thiên Vương nói:
- Không biết.
Vương Khuê từng chữ nói:
- Vì ta đã biết lai lịch của các ngươi, nắm chắc thắng được các ngươi.
Trì Quốc Thiên Vương bên cạnh giận dữ cười:
- Vương Khuê, ngươi thật sự biết lai lịch của bọn ta?
Ánh mắt Đa Văn Thiên Vương chớp động, lạnh lùng nói:
- Vậy đừng ngại nói ra thử xem.
Trong khẩu khí của gã tràn đầy khinh miệt, gã hoàn toàn không tin lời nói Vương Khuê.
Vương Khuê cười ha hả, đột nhiên ngâm nga nói:
- Tây bắc Đế Thích Nguyên Hạo. Ngũ quân bát bộ nhìn khói lửa. Dạ Xoa Tam La Càn Bộ không thua gì Cửu vương thiên ngoại tiên. Ca dao này, hai người các ngươi đương nhiên nghe qua rồi.
Bốn câu ca dao Vương Khuê nói oang oang thuộc lòng. Địch Thanh hoàn toàn không hiểu ý gì, nhưng sắc mặt Trì Quốc Thiên Vương đã thay đổi. Đa Văn Thiên Vương rùng mình, thở nhẹ:
- Ngươi còn biết cái gì?
Vương Khuê trầm giọng nói:
- Ta còn biết, các ngươi chính là người trong mấy câu ca dao này.
Trong mắt Đa Văn Thiên Vương lóe sáng, lẩm bẩm nói:
- Xem ra, bọn ta thật xem thường ngươi rồi.
Trì Quốc Vương cả giận nói:
- Ngươi đừng nghe nó nói ngoa đe dọa, nó biết cái đếch gì!
Vương Khuê nói:
- Ta biết ca dao lúc nãy, vốn là nói thực lực của Nguyên Hạo và thuộc hạ của ông ta. Mấy năm nay, Nguyên Hạo không cam lòng thuần phục Đại Tống, đã xây ngũ quân, tạo bát bộ. Trong bát bộ kỳ nhân dị sĩ không ít, trong bát bộ tôn hai bộ thiên, long. Nguyên Hạo tự xưng Đế Thích, độc tôn thiên bộ, long bộ cửu vương, thống trị điều khiển sáu bộ còn lại. Sáu bộ còn lại đó, A Tu La, Già Lâu La, Khẩn Na La chính là tam la trong ca dao. Ba bộ còn lại, chính là Dạ Xoa, Già Đạt Bà, và Ma Hô La Già Bộ! Sáu bộ tuy kỳ lạ, nhưng chỉ có người công tích hơn hẳn, mới có thể trúng cử vào cửu vương, là vì thế mới có câu “Dạ Xoa Tam La Càn Bộ, không thua gì cửu vương thiên ngoại sơn”.
Đa Văn Thiên Vương chậm rãi nói:
- Sau đó thì sao?
Vương Khuê điềm nhiên nói:
- Ta còn biết, hai người các ông vốn là người trong bát bộ. Năm đó Đa Văn Thiên Vương phụng lệnh Đế Thích Thiên và người của bát bộ khác âm thầm tới Trung Nguyên, thay hình đổi dạng, cải trang thành tứ đại Thiên vương thuộc hạ của Phật Di Lặc, thừa cơ mê hoặc lòng người, gây tai họa Trung Nguyên, lúc này mới gây ra thảm án thung lũng Phi Long.
Đa Văn Thiên Vương cau mày nói:
- Ngươi còn biết cái gì?
Vương Khuê nhìn chằm chằm Đa Văn Thiên Vương nói:
- Ta còn biết, ông chính là người của Dạ Xoa Bộ. Dạ Xoa Bộ là một bộ giỏi về ám sát trong đám bộ của Nguyên Hạo, lại chia làm ba loại, là Thiên Dạ Xoa, Địa Dạ Xoa và Hư Không Dạ Xoa. Cây dù dài trong tay ông không phải là dù, mà là một đôi cánh biến hóa tinh diệu. Đôi cánh này gọi là Tuyết Tàm Dực, vốn là tằm tuyết núi Côn Lôn nhả tơ biến thành, có lúc thậm chí có thể bay lượn trên trời. Ngươi có Tuyết Tàm Dực, không cần hỏi, đương nhiên là đệ nhất cao thủ trong Thiên Dạ Xoa - Dạ Nguyệt Phi Thiên.
Trên tay Đa Văn Thiên Vương đã nổi gân xanh, lẩm bẩm:
- Ngươi thật sự rất thông minh.
Tay gã vừa nắn bóp, lộ ra khuôn mặt gầy guộc cao ngạo:
- Ngươi đoán đúng rồi, ta chính là Dạ Nguyệt Phi Thiên!
Trên khuôn mặt đó không có mỉm cười, tràn đầy chiến ý. Dạ Nguyệt Phi Thiên bị vạch trần thân phận, sát khí đã thịnh, ai cũng đều nhận ra, gã xem Vương Khuê là đại cường địch. Vương Khuê rủ rỉ nói, dễ dàng vạch trần rất nhiều ẩn tình, đã làm Dạ Nguyệt Phi Tiên không thể xem thường. Địch Thanh rất là kinh ngạc, không hiểu tại sao Vương Khuê đột nhiên trở nên thông minh như vậy.
Trì Quốc Thiên Vương thở dài nói:
- Vậy ta là ai chứ?
Vương Khuê hơi bất ngờ, lập tức nói:
- Người lần này các ông dẫn đến rõ ràng không nhiều. Lúc nãy đồng bọn Tiền Duy Tế đốt cung Hiếu Nghĩa, ngầm buộc ta phái thị vệ đi cứu lửa, ép bọn ta chạy trốn, ý đồ tiêu diệt từng bộ phận. Lã Đương Dương tập kích không cần hỏi, nhất định là sát thủ của Thiên Dạ Xoa bộ giả làm. Lã Đương Dương thật sự cũng bị chém chết trên đường cứu giá rồi.