Sáp Huyết

Quyển 1 - Chương 103: Huyền cung (3)




- Đi lại ở Triêu Thiên cung, chỉ có thể đi trên những ô vuông màu trắng, nhất thiết không được đi trên những ô màu đen.

Lý Thuận Dung vội nói.

- Nếu đi trên những ô màu đen, sẽ kích động cơ quan.

Địch Thanh nhìn Lý Thuận Dung chằm chằm nói:

- Làm sao ngươi biết được những điều này?

Nét mặt Lý Thuận Dung chợt có phần kỳ quái, lúc lâu sau mới nói:

- Khi Tiên đế còn tại thế đã từng nói, sau khi ngài mất nhất định cần được yên tĩnh, ngài hy vọng ta có thể thường xuyên tới đây thăm ngài, bởi vậy ngài đã nói cho ta biết.

Địch Thanh chỉ cảm thấy Lý Thuận Dung nghĩ một đằng nói một nẻo, thậm chí có chút hoang đường. Chẳng lẽ… ngày thường Lý Thuận Dung vẫn tới Huyền cung thăm âm hồn của Chân Tông? Nàng làm sao có gan lớn như vậy? Nhưng Triệu Trinh thì lại tin. Sự ủy khuất nhiều năm, sự kinh hãi phải trốn chạy đã làm anh ta trở nên quá yếu ớt, anh ta lẩm bẩm một mình:

- Phụ thân, con bất hiếu không thể thường xuyên đến thăm cha.

Anh ta nói mà nước mắt như muốn tuôn trào.

Trong mắt Lý Thuận Dung lại ánh lên sự yêu mến và thương hại khó tả, thấy Triệu Trinh rơi lệ, nàng không kìm nổi đưa tay ra, khẽ xoa đầu anh ta, nức nở nói:

- Thánh Thượng, ngài yên tâm. Ta… và Tiên đế, nhất định sẽ bảo vệ ngài bình an.

Hành động rất tự nhiên của nàng, theo Địch Thanh thấy thì lại vô cùng kỳ quái.

Tình cảm mà Lý Thuận Dung dành cho Triệu Trinh, tuyệt không phải loại tình cảm bình thường như đối với con của chồng trước! Vì lẽ gì mà Lý Thuận Dung quan tâm Triệu Trinh đến như vậy?

Không cần nghĩ nhiều, Lý Thuận Dung trái lại tỏ ra rất kiên cường, nói:

- Ta đi trước.

Nàng không đợi ai kịp phản đối, nhún người nhảy xuống, đứng trên viên gạch màu trắng.

Địch Thanh và Triệu Trinh đều giật thót tim, may mắn là không xảy ra chuyện gì.

Lý Thuận Dung mỉm cười tự hào, sắc mặt càng tươi, nói:

- Các ngươi xuống đây đi.

Địch Thanh nhảy xuống trước, tiếp đó là Triệu Trinh. Triêu Thiên cung tên tuy dễ nghe, nhưng bên trong thì lại trống rỗng. Địch Thanh liếc mắt nhìn qua bỗng ngẩn người, phát hiện hai tượng đá ban nãy đã ở giữa thạch thất. Giữa hai pho tượng có một chiếc bàn đá, cạnh bàn là một chiếc ghế đá.

Bàn đá và ghế đá đương nhiên là những vật vô cùng bình thường, dễ gặp. Địch Thanh trông thấy trong lòng bỗng có cảm giác lành lạnh.

Triệu Trinh nhìn theo ánh mắt của Địch Thanh, trong lòng cũng không khỏi căng thẳng, hỏi thất thanh:

- Nơi đây tại sao lại có bộ bàn ghế?

Anh ta tuy có tế bái qua mấy lần ở Hiến điện trên mặt đất nhưng cũng không hề biết kết cấu trong Huyền cung.

Trong phòng có bộ bàn ghế là điều rất bình thường, nhưng đây là hầm mộ,Triệu Trinh chưa từng nghe nói trong hầm mộ cần có bàn ghế. Bàn ghế này vốn là để người sống dùng!

Sắc mặt Lý Thuận Dung vẫn rất bình tĩnh, nhưng dưới ánh sáng của viên minh châu thì lại có phần kỳ lạ. Nàng buồn bã nói:

- Tất cả mọi thứ ở đây, đều do Tiên đế thiết lập. Ngài có ý gì, không ai biết.

Địch Thanh cẩn thận bước lên trước một bước, chăm chú nhìn chiếc bàn, dường như hắn nhìn thấy – có một âm hồn đơn độc đang ngồi lẻ loi ở bên trong lăng tẩm tối tăm ngột ngạt… Có lẽ không nên nói là âm hồn đơn độc, bởi vì âm hồn đó vẫn còn có hai võ sĩ bằng tượng đá bảo vệ.

Loại ý nghĩ này có phần hoang đường bộc phát, nhưng không hiểu tại sao lại khắc sâu trong đầu Địch Thanh Triệu Trinh mặt tái nhợt, không biết là có cùng suy nghĩ như hắn hay không.

Thạch thất trống trải, ngoài bốn vách tường ra chỉ có bộ bàn ghế này. Thạch thất dưới ánh sáng của viên dạ minh châu có sự âm trầm quỷ dị khó tả, cũng có nơi ánh sáng của viên dạ minh châu không thể chiếu tới.

Triệu Trinh đột nhiên hô nhỏ một tiếng, vội bước đi. Anh ta ở hoàng cung nguy nga lộng lẫy đã lâu, nhìn thấy nơi như thế này lại càng hoảng sợ. Nhưng anh ta vội vàng bước về phía trước, hướng tới ô gạch màu đen.

Địch Thanh đang chú ý tới sự cổ quái của bộ bàn ghế, còn Lý Thuận Dung thì vẫn không rời mắt khỏi Triệu Trinh. Trong ánh mắt của nàng, có sự thương tiếc, sự trân trọng, yêu thương, thậm chí có thể nói là có sự tham lam vô đáy…

Thấy Triệu Trinh bước đi, Lý Thuận Dung đột nhiên nói nhỏ:

- Cẩn thận!

Nàng khẽ đưa tay kéo Triệu Trinh lại, nhưng lại bị anh ta hất ra, chân hướng về phía ô gạch màu đen.

Địch Thanh chợt thức tỉnh, lao về phía trước kéo Lý Thuận Dung lại. Hắn mất thắng bằng, cũng may trước khi lao ra hắn kịp dùng lực nắm lấy chiếc bàn đá.

Lý Thuận Dung cố gắng đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, Địch Thanh lúc này mới chậm rãi đứng lên. Triệu Trinh nhớ tới sự mạo hiểm vừa rồi, mặt tái xanh, nói nhỏ:

- Cảm ơn các ngươi.

Địch Thanh khẽ thở phào, bỗng đưa tay lên nhìn, tay hắn bám đầy tro bụi. Hóa ra trên bàn đá sớm đã được phủ một lớp bụi, ban nãy hắn bám vào đó nên đã lưu lại bốn đầu ngón tay.

- Nơi này không ai đến sao?

Địch Thanh hỏi như ma xui qủy khiến.

Lý Thuận Dung cười lớn nói:

- Đương nhiên là không. Mặc dù Tiên đế hy vọng ta có thể thường xuyên tới đây, thế nhưng… Ta cũng đã mấy năm không tới rồi. Nếu không phải vì Thánh Thượng, ta cũng sẽ không đến nơi này.

Lý Thuận Dung nói cũng đúng, ai muốn tới nơi này chứ?

Địch Thanh thấy vô cùng khó hiểu, thầm nghĩ:“quân vương cổ đại muốn được chôn cùng các phi tần, đây cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng hắn chưa từng nghe nói qua, có quân vương nào lại muốn phi tần sống và đi lại trong Huyền cung của mình.”

Lý Thuận Dung dường như không muốn ở trong này lâu, vội nói:

- Nơi này nguy hiểm, chúng ta ra ngoài thôi.

Nàng nói với Địch Thanh:

- Địch Thanh, ngươi đưa viên dạ minh châu cho ta, ngươi bảo hộ Thánh Thượng, ta tìm cửa ra.

Triệu Trinh nói nhỏ:

- Ngươi cẩn thận.

Sắc mặt Lý Thuận Dung tái nhợt, xem ra cũng cực kỳ sợ hãi, nghe thấy câu nói quan tâm của Triệu Trinh, mặt nàng tươi hơn, trong ánh mắt cũng toát lên dũng khí khó tả thành lời, mỉm cười nói:

- Ta biết rồi. Hai người cũng phải cẩn thận đi theo ta.

Nàng im lặng suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi bước vào cửa động.

Dù sao ánh sáng của viên dạ minh châu cũng chỉ có hạn, dưới sự chiếu rọi của những tia sáng, thạch thất càng lộ vẻ lạnh lẽo âm u. Địch Thanh mơ hồ nhìn thấy hình vẽ trên bốn vách tường, nhưng nhất thời không rõ là khắc gì, hắn cũng không có tâm trạng nhìn kỹ.

Lý Thuận Dung thận trọng bước đi, cuối cùng cũng tới, chợt vui vẻ nói:

- Là nơi này! Chính là cánh cửa này!

Phía trước bỗng xuất hiện Đạo Ngọc môn, là cánh cửa màu trắng trong suốt, dưới ánh sáng của viên dạ minh châu, trên cửa dường như có năm màu trong suốt đang lưu động. Vào lúc này đột nhiên nhìn thấy một cánh cửa như vậy, Địch Thanh không thấy vui mừng chút nào, ngược lại chỉ cảm thấy kỳ lạ. Không biết vì sao, từ khi hắn tiến vào hang đá này liền có cảm giác nơi này vô cùng quỷ dị.

Lý Thuận Dung nói nhỏ:

- Chúng ta rất may mắn nên mới tìm ngay được cửa vào. Từ nơi này ra Triêu Thiên cung, qua lầu Thái Vân, là có thể tới cửa Sinh Tử. Sau cửa Sinh Tử chính là Hiến điện. Đương nhiên, nơi này đường đi lòng vòng, ngã rẽ rất nhiều, như ta đã nói, đó chính là phương pháp đi ra chính xác nhất.

Địch Thanh lạnh sống lưng, trong lòng thầm nghĩ: “Phương pháp để đi ra ngoài? Trong lăng mộ, sao cần phải tạo phương pháp để đi ra ngoài? ” Hắn càng cảm thấy kinh hãi, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lý Thuận Dung đưa tay sờ soạng trên Ngọc môn hồi lâu, không biết đã vặn cái gì, Ngọc môn bỗng mở ra.

Địch Thanh hơi lạnh, liếc nhìn, thấy bên ngoài vẫn là thạch thất rộng nhưng trống trải. Thạch thất này, dường như các gian lồng lên nhau, nếu không có lời giải thích của Lý Thuận Dung, thật sự không khác gì cảnh trong cơn ác mộng, vĩnh viễn không có hy vọng.

Địch Thanh có cảm giác trong lời nói của Lý Thuận Dung có hàm ý, đột nhiên hỏi:

- Ngươi vừa nói, chúng ta rất may mắn, nên mới tìm được cửa vào. Lẽ nào… Triêu Thiên cung còn có cửa khác sao?

Sắc mặt Lý Thuận Dung biến đổi, cũng không nói gì. Triệu Trinh nhíu mày, khẽ nói:

- Có phải còn một cánh cửa khác thông tới nơi tiên đế đang an nghỉ?

Thấy Lý Thuận Dung không nói, Triệu Trinh vội giục:

- Ngươi mau nói đi.